Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 47: Con vợ cả (1) (2)




Ngày đưa sính lễ, Cao Yển vẫn khoác chiếc áo bào màu mực, cưỡi trên lưng ngựa, cả người toát lên khí chất xuất thần tuấn tú chưa từng có.

Vào ngày trao lễ, người ta có tập tục là mở bữa tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu, phủ thái ủy chủ động xung phong làm việc đó, Cao Yển cũng đã đồng ý. Dù sao bạn bè thân thích của Cao Yển không nhiều, lẻ tẻ chỉ có mỗi mấy người Cao Hoằng Lãng và Cao Giới lâu rồi không gặp, còn Hồ Nguyên Ly thì báo tin bảo sẽ tới muộn. Nên bữa tiệc này phần lớn đều là thân hữu của Ngô gia, thêm vài người bạn chốn khuê phòng của Ngô Vân Thiều, cũng gọi là tưng bừng náo nhiệt.

Ngô Vân Thiều ngày xưa chỉ dám len lén ngắm Cao Yển, lúc này đôi mắt nàng không còn nét thẹn thùng bẽn lẽn, mà đã có thể công khai nhìn y, rồi lại ửng hồng hai gò má.

Thực ra, nghiêm túc mà nói, cuộc hôn nhân này với nàng chẳng phải là món hời báu bở, bởi nàng vừa có tài danh, vừa có gia thế. Còn Cao Yển chỉ là một hoàng tử tầm thường không được yêu thương, ngoài thân phận con cháu hoàng thất ra, thì chính xác là hai bàn tay trắng. Tuy nhiên, ánh mắt Ngô Vân Thiều nhìn Cao Yển lại lấp đầy bằng ngưỡng mộ, như thể đang nhìn một vị thần đứng tít phía trên cao. Dẫu những người chị em thân thiết thỉnh thoảng lại kéo tay áo nàng nhắc nhở, thứ tình cảm trong sáng mà nồng cháy ấy vẫn in đậm trong đôi mắt nàng. Ta nhìn, lòng một thoáng ngẩn ngơ.

Mặc dù ta chưa từng nếm vị tình yêu, nhưng ít nhất cũng biết phải yêu sâu sắc thế nào mới có ánh mắt kia. Hoặc rằng, cả đời này ánh mắt đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi ta.

Có lẽ thấy ta cứ đứng sững ra, Lý Mậu Sơn sợ ta làm ra chuyện gì mất mặt, lén huých cùi chỏ vào người ra, ra hiệu cho ta đi ra hậu viện của phủ thái úy giúp kiểm kê sính lễ một tay, không cần hầu hạ ở tiền sảnh.

Sính lễ Cao Yển đưa tới gần như choán hết nửa khoảng sân, lần lượt kiểm tra đối chiếu theo danh sách với người ở Ngô phủ xong xuôi thì đã qua hơn nửa canh giờ. Đoán chừng tiếc rượu sắp sửa kết thúc, bên ta hoàn tất bàn giao cho người hầu phủ thái ủy thì trở về luôn.

Đi được nửa đường lại chạm mặt Lương Tú, nom nàng ta không lấy gì làm ngạc nhiên, như là đang đợi ta.

Vì vậy, sau khi ta hành lễ, nàng ta đã mở miệng: “Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi nhỉ, ngươi tên là Đồ Mi?”

Trong bụng nghi hoặc, ngoài miệng ta vẫn nói: “Chủ tử nhớ tốt quá, đúng là nô tỳ.”

Lương Tú không hùa theo lời xu nịnh của ta, dịu dàng giải thích: “Thực ra không phải trí nhớ ta tốt, mà là vừa thấy ngươi đã có cảm giác vô cùng thân thiết, luôn cảm thấy ngươi rất giống với chúng ta.”

Thân thiết? Giống?

Tiếng chuông cảnh giác vang lên trong đầu, ta nhanh nhảu bày ra bộ điệu hoảng sợ: “Nô tỳ chỉ là một tên nô tài, nào dám so sánh với chủ tử.”

“Cài này có gì đâu mà không dám so?” Bấy giờ Lương Tú hoàn toàn mất đi dáng vẻ trầm tĩnh khi ở cạnh Cao Hoằng Lãng, cũng không còn sự sắc bén như lần đầu gặp mặt: “Ta cũng xuất thân từ nô tài, sao tôn quý hơn ngươi được?”

Chả hiểu vì sao, ta cứ cảm thấy lời nói của Lương Tú đang ám chỉ điều gì đó, nhưng trong mắt nàng ta lại không có vẻ mưu tính, khiến người ta không tài nào nắm bắt được. Trước khi chưa hiểu rõ ý định của nàng ta, ta chỉ đành tiếp tục duy trì thái độ khúm núm.

Lương Tú không nói thêm nữa, như hôm nay đến chỉ để chào đón ta mà thôi.

Kiềm chế nghi vấn trong lòng, ta nhanh chóng rời đi. Lương Tú đứng nguyên tại chỗ nở nụ cười dõi theo bước chân ta, nếu người ngoài nhìn vào, có khi sẽ cho là quan hệ giữa hai người chúng ta cực kỳ tốt. Nhưng thực chất chúng ta chỉ mới gặp được dăm lần, tại sao nàng ta đột nhiên có biệt đãi với ta như thế? Lẽ nào đã phát hiện ta từng gặp nàng ta ở Tần vương phủ rồi ư?

Ôm cả bụng đầy suy tư chạy về, ở chỗ cách tiền sảnh một bức từng, suýt nữa ta đụng vào một vị công tử cẩm y dáng người cao lớn. Lúc cúi đầu xin lỗi, chợt nghe người nọ cất tiếng, giọng điệu ngả ngớn: “Đây chẳng phải nha hoàn muội muội có nhắc mấy lần sao? Đi đâu mà vội mà vàng thế hử?”

Muội muội?

Khẽ nhấc mi nhìn, ta có gặp người đang đứng trước mặt ở tiền sảnh, là người của Ngô gia. Không biết tục danh của gã, nhưng nghe người ta gọi, hình như gã đứng hàng thứ mười một.

Ngô Thập Nhất này tuy trông khí phách phong lưu, có điều cặp mắt của gã khiến lại khiến đôi phương có cảm giác khó chịu không nói lên lời, y hạng người chơi bời lêu lổng, hay chòng ghẹo con gái nhà lành.

Kiểu công tử trăng hoa quần áo lụa là trong hoàng thành không hiếm, Hồ Nguyên Ly cũng là một trong những “nhân tài kiệt xuất” ấy, nhưng hắn không giống người này, cách gã nhìn người khác thực sự là chả thoải mái chút nào. Quả nhiên, phong lưu cũng phân chia các loại, Hồ Nguyên Ly phong lưu, còn gã là háo sắc.

Nhưng mà… tại sao ta tự dưng lại mang hai người họ ra so sánh?

Lắc đầu gạt bỏ những ý nghĩ vẩn vơ đi, hiện giờ ta bắt đầu hối hận vì đã đi vội như thế.

Ngô Thập Nhất giơ chân ngáng đường không cho ta vào sảnh, chắc gã uống quá nhiều rượu, đôi con ngươi thỏa sức nhìn ngang nhìn dọc: “Trông ngươi có khác nha hoàn bình thường là bao đâu, rốt cuộc là chỗ nào so được với muội muội ta chứ?”

Ta so bì với Ngô Vân Thiều khi nào?

Vừa tránh được khuôn mặt dí sát của Ngô Thập Nhất, bên tai lại vang lên tiếng của gã: “Muội muội của ta à, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, là người khó ở chung lắm đấy, sang năm nó vào Tần vương phủ rồi, sợ tới khi đó ngày tháng của ngươi không còn yên ổn nữa đâu. Không thì… hôm nay ngươi ở đây luôn đi?”

Nỗi chán ghét trong lòng mỗi lúc mỗi dâng cao, ta nói: “Ngô công từ đừng nói đùa với nô tỳ, nô tỳ là người của Tần vương phủ, đi hay ở đương nhiên là do Ngũ gia quyết định.”

Dù ta đã nhắc tới Cao Yển, nhưng Ngô Thập Nhất vẫn chẳng bớt quá trớn, thậm chí càng nói càng táo tợn: “Tần vương thì sao? Muội muội ta sắp làm Tần vương phi rồi đấy, thánh chỉ tứ hôn là Tần vương đích thân xin, giờ ta muốn ngươi, hắn ta tính trở mặt với ta à?”

Lúc ta ngẩn người, Ngô Thập Thấy đã bắt đầu động tay động chân, bàn tay dò dẫm đến mặt ta. Ta hồi hồn, kìm nén lửa giận né tránh tay gã, sau đó nhìn gã không chớp mắt, bảo: “Ngũ gia có trở mặt với Ngô công tử hay không, nô tỳ không biết. Chẳng qua, nếu Ngô tiểu thư biết trước ngày về nhà chồng, huynh trưởng nhà mình đụng chạm đến thể diện của Ngũ gia, e rằng cũng không vui vẻ gì cho cam.”

Con vợ kế Ngô gia rất đông, Ngô Thập Nhất lại chẳng phải dạng xuất sắc hơn người, một đứa con vợ kế không được coi trọng, nếu chọc giận con vợ cả là Ngô Vân Thiều, về sau định là khổ cực trăm bề. Chủ mẫu phủ thái úy là mẹ của Ngô Vân Thiều, mà Ngô thái úy trông không giống người yêu thương con mình lắm, cứ nhìn vào trường hợp của một đứa con vợ kế khác xem, chỉ vì đánh gãy tay đích tử Tương gia mà bị xóa tên lưu đày thẳng.

Với loại nhân vật nhỏ bé thế này, có tí đầu óc là sẽ nên biết phải làm thế nào.

Ngô Thập Nhất đúng là đã bị dọa, sắc mặt thoắt biến, rồi lại mỉm cười ác ý: “Cũng chưa chắc, nếu ta muốn ngươi, nói không chừng muội muội ta còn cảm ơn ta đấy.”

Thấy gã cứ tiến lại gần, ta lùi về sau vài bước, cảnh cáo: “Không biết nếu Ngô tiểu thư biết huynh trưởng con vợ kế của mình nói với hạ nhân của quý phủ mà cô ấy sắp về làm dâu rằng, tính tình cô ấy gắt gỏng khó ở chung, thì sẽ có suy nghĩ gì nhỉ?”

Nụ cười tươi rói của Ngô Thập Nhất cứng đờ, một lúc lâu sau mặt gã đen sì, nói mà nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu nha hoàn này thật đúng là mồm miệng leo lẻo, ta chưa từng gặp nô tài nào như ngươi, nhưng hôm nay ta muốn xem xem, bắt ngươi về sẽ có hậu quả thế nào.”

Khó trách gã không được yêu thương, đầu óc bốc đồng kiểu đấy chẳng biết là lớn lên kiểu gì, cho dù có bị cồn kích thích thì cũng không thể mất não vậy chứ?

Ngô Thập Nhất bắt lấy cổ tay ta tính kéo ta đi, ta vùng vẫy cả buổi trời vẫn không giằng ra được. Quả là điển hình của câu “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”.

Bị kéo đi mấy bước, rốt cuộc ta không kiềm chế nổi nữa. Ngay lúc ta đang cân nhắc nên đánh vào đầu hay vào điểm chí mạng của gã, thì gã đã ré lên thảm thiết rồi buông lỏng tay.

Ta ghê tởm vỗ vỗ vào nơi vừa bị gã nắm. Nhìn kỹ lại, trên cổ tay Ngô Thập Nhất giờ đây đầm đìa máu chảy. Sau đó ta trông thấy Hồ Nguyên Ly bất thình lình xuất hiện, áo bào đỏ rực càng tăng thêm cơn thịnh nộ ngút trời của hắn, cả người như đang bốc lửa rừng rực. Trong ngực hắn là một chiếc tráp gỗ nhỏ cỡ lư hương, nhấc chân hung hãn đá Ngô Thập Nhất ra thật xa, vừa đuổi vừa đấm đá.

Mặc cho Ngô Thập Nhất ôm đầu cầu xin tha thứ, Hồ Nguyên Ly vẫn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, miệng quát tháo ầm ĩ: “Ở đâu ra tên nô tài mắt mù thế này, dám đánh... đánh lên đầu lên cổ ta!”

Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Hồ Nguyên Ly nổi trận lôi đình, bỗng chốc không biết có nên ngăn cản hay không.

Giờ Hồ Nguyên Ly đang cáu tiết, ta sợ mà lên khuyên can, có khi hắn đánh luôn cả ta.

Tiếng la hét bi thảm của Ngô Thập Nhất rất nhanh đã thu hút một đám người chạy đến, chỗ này vốn cách tiền sảnh ít xa.

Tận khi Cao Giới lên tiếng can, Hồ Nguyên Ly mới chịu ngừng.

“Làm sao thế hả?” Cao Giới nhìn Ngô Thập Nhất hấp hối dưới đất, sửng sốt hỏi.

Hồ Nguyên Ly thản nhiên đáp: “Ta mới bị lạc đường, cái thứ mắt mù này đụng phải ta.”

Cao Giới lại nhìn Ngô thái úy đứng bên mặt mũi xanh mét, đau đầu nói: “Vậy đệ cũng không thể nặng tay thế chứ.”

Hồ Nguyên Ly vẫn tỏ thái độ tức giận bất bình, chẳng cho Cao Giới tí mặt mũi nào.

Đáng thương thay Ngô Thập Nhất dưới đất mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không có cơ hội biện giải cho mình.

Người ngoài thấy thái tử nói kiểu gì Hồ Nguyên Ly cũng ngoảnh mặt làm ngơ, hiển nhiên không một ai dám chọc vị tiểu Diêm Vương này, nhất thời không người nào lên hỏi chuyện va chạm xảy ra thế nào. Sự chú ý của mọi người đổ dồn về Ngô Thập Nhất, chẳng ai để mắt tới người đứng trong góc là ta.

Cao Hoằng Lãng giơ tay sai người khiêng Ngô Thập Nhất xuống, đoán chừng gã sẽ phải nằm trên giường vài ngày, nhưng tính mạng hẳn là không phải lo lắng.

Ngô thái úy và Cao Hoằng Lãng liếc nhìn nhau, vội tiến lên hòa giải: “Tiểu Yến vương đến chúc mừng sao? Ngài cứ ra tiền sảnh dự tiệc, quà này để tôi sắp xếp được rồi.”

Nói xong Ngô thái úy vươn hai tay, dáng vẻ có phần nịnh hót, muốn nhận lấy chiếc hộp gỗ trong ngực Hồ Nguyên Ly.

Hồ Nguyên Ly tránh sang một bên, cất giọng căm ghét: “Ông nằm mơ đi, ta mất hết hứng rồi, không ăn.”

Dứt lời hắn nhìn quanh bốn phía, tầm mắt dừng trong góc chỗ ta đứng, tựa hồ muốn nói lại thôi.

Khi ta bất an như ngồi trên đống lửa, sợ hắn sẽ làm hoặc nói gì đó trước mặt mọi người, thì hắn đã quay đi, tiện lôi một tên nô ra tài dẫn đường cho mình, rồi hất tay nghênh ngang bỏ đi dưới ánh mắt bao người. Ta thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi nào hắn không tự ý dùng dằng với ta ở chỗ nhiều người như vậy.

Cuối cùng Cao Giới phải thay Hồ Nguyên Ly tạ tội với Ngô thái úy, nhưng cũng chỉ nói vài câu qua loa. Nhìn họ như gắn bó lắm, thực tế thì đã sớm lập phe lập phái, chỉ cần ngoài mặt hòa hợp là được rồi. Ngô thái úy không còn cách nào khác ngoài việc cứng mặt bỏ qua.

Đột nhiên ta phát hiện, bị mang tiếng xấu không hẳn là xấu, chí ít sẽ không ai dám dây vào mình, dù phạm lỗi đi chăng nữa, người khác cũng chỉ biết nói một câu - bó tay hết cách, tính nó là thế đó.

Mọi người giải tán quay về tiền sảnh. Lương Tú đứng cạnh Cao Hoằng Lãng lúc nào không biết, môi mỉm cười nhìn ta. Lòng ta sinh cảnh giác, lúc vô tình, bỗng chạm phải ánh nhìn thâm trầm của Cao Yển lẫn trong đám đông. Có thể là bị váng đầu, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ta thấy trong mắt y hiện lên nét đau khổ cùng thê lương, như thể vừa xem một vở bi kịch. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, Cao Yển đã xoay người, để lại cho ta bóng lưng cao gầy.

Một Ngô Thập Nhất bị thương chả ảnh hưởng gì tới yến tiệc, vốn cũng tới đã phần kết, phủ thái úy xếp người tiễn khách lục tục ra về.

Cao Yển đi cuối cùng, trước đó Ngô Vân Thiều còn âm thầm đưa cho y món đồ giống túi thơm, người ngoài đều biết điều giả vờ không thấy, Cao Yển cũng mỉm cười gật đầu nhận.

Sau khi lên xe ngựa, ý cười trên mặt y tan sạch, y lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nếu không phải dáng ngồi thẳng tắp kia, sợ là người khác sẽ hiểu lầm y đang ngủ.

Người vừa nãy hãy còn cười ôn hòa, thoắt cái đã biến thành dáng vẻ cách càng xa càng tốt, khiến ta nhịn không được đưa mắt nhìn.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Cao Yển không mở mặt, bỗng nhiên mở miệng, giọng cực kỳ lạnh lùng.

Ta sợ tới mức vội vã cụp mắt. Y cũng không gặng hỏi thêm.

- -----

Đến nửa đêm, đang giờ nghỉ ngơi, ta vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, chợt nghe tiếng cửa sổ vang lên, trong phòng xuất hiện một bóng người ôm chiếc hộp gỗ.

Ta ngồi dậy, khó hiểu nhìn Hồ Nguyên Ly: “Ngài…”

Mới nói được một chữ, Hồ Nguyên Ly đã sải bước đến nhét vào tay ta thứ gì đó, chính là chiếc hộp gỗ mà hắn ôm khư khư.

“Gì nữa đây?” Ta có hơi bất lực nhìn chiếc hộp gỗ nặng trịch trong ngực.

Sao nửa đêm nửa đêm lại chạy tới đưa đồ cho ta… Không đúng, ban ngày hắn cũng ôm cái này, chắc là khi đó không có cơ hội nên mới để tới giờ.

Dưới yêu cầu cố chấp của hắn, ta mở hộp gỗ ra, bên trong là một xấp giấy dày cộp, còn có một vật trông như chiếc chìa khóa.

Ta thắc mắc liếc nhìn Hồ Nguyên Ly, thấy hắn vẫn im ỉm, ta nghiêng người về cửa sổ nơi có trăng soi, nương theo ánh trăng lật giở xấp giấy kia.

Lúc đọc rõ chữ trên giấy, tay ta run lên, mắt mở to hơn bao giờ hết.

Xấp giấy trong tay ta không phải giấy bình thường, mà là khế ước mua bán của mấy chục của hàng, còn có cả khế đất. Ta khó tin lật từng tờ, khế đất của Yến vương phủ cũng nằm ở trong.

Trong tâm trí nảy ra một suy nghĩ chẳng thể tưởng tượng nổi, hai tay cầm hộp của ta run lẩy bẩy: “Đây… là… ý gì?”

“Không phải nàng không tin ta sao? Ta đưa nàng hết đống này, ngày sau nếu ta phụ nàng, đến lúc đó người bị đuổi khỏi nhà sẽ là ta.” Hồ Nguyên Ly hết sức nghiêm túc.

Ta khó khăn nuốt nước miếng, mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Nguyên Ly.

Bởi vì ta thực sự không tin được hắn sẽ làm ra hành vi ngốc nghếch không màng hậu quả này.

Có lẽ bị ta nhìn đến nỗi sởn tóc gáy, Hồ Nguyên Ly mất tự nhiên quay đi chỗ khác: “Nàng đừng nhìn ta như thế, trước kia nàng nói ta có gia tài bạc triệu phú quý, nàng thì lại không có tiền tài hộ thân còn gì? Giờ phòng ở cửa hàng, cả chìa khóa nhà kho của Yến vương phủ là của nàng tất, nàng muốn nói gì nữa?”

Ta sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, lòng hơi chua xót, hóa ra lời nói ngày ấy của ta, hắn đã hiểu theo cách này.

Đồ trong chiếc hộp kia đã không còn là hàng chục nghìn, mà là của cải tích lũy từ bao đời, ít nhất có thể nuôi sống được mấy thế hệ nữa. Dù có bình tĩnh đến đâu, đứng trước bao nhiêu tiền như vậy, chân ta cũng có hơi mềm.

Ta hít một hơi thật sâu, run rẩy đóng nắp hộp lại, ép mình không được nhìn thêm, dâng hộp đến trước mặt Hồ Nguyên Ly: “Vương gia vẫn nên cầm về đi thôi, những cái này… cho nô tỳ cũng vô dụng, nô tỳ chỉ là nữ tử bình thường, giờ vương gia cho được, ngày sau cũng có thể dễ dàng thu lại.”

Hồ Nguyên Ly không nhận lấy, chỉ tức giận nói: “Nàng vẫn nghĩ ta thế à?”

Hai tay nâng hộp của ta đau mỏi, Hồ Nguyên Ly vẫn bướng bỉnh bất động, thấy vậy ta đành mở miệng: “Được vương gia đề cao, nô tỳ tất nhiên là… cảm động. Nhưng lời hôm đó nô tỳ nói, hãy còn một chuyện nữa.”

Đối diện với đôi mắt của Hồ Nguyên Ly, ta nói từ từ: “Bản thân nô tỳ đã chịu đủ những hèn mòn, gặp ai cũng phải quỳ. Nên mai đây thà rằng về nông thôn cằn cỗi, còn hơn ở lại hoàng thành gò bó sâm nghiêm này.”

Yến chiêu vương là rường cột của nước nhà qua nhiều thế hệ, bất kể nhiều lần đảm nhiệm chức vụ là do được hoàng đế ban ân hay đề phòng, quan sát kỹ là có thể thấy trong đàn con cháu phải có một người ở lại hoàng thành.

Giống như cha mẹ đã mất của Hồ Nguyên Ly. Lúc ấy, tuy tuổi hắn còn nhỏ, nhưng vẫn không thể không để hắn ở lại hoàng thành một mình, hai vợ chồng đi về tắc ngoại*, nên người của Yến vương phủ không thể chuyển hết tới biên thành.

(*Tắc ngoại: phía bắc Trường Thành)

Ta làm khó làm dễ là thế, nhưng Hồ Nguyên Ly chưa hề nổi nóng, hắn nhìn mà khiến ta vô thức thấy chột dạ: “Nếu ta làm được, nàng sẽ thích ta chứ?”

“Sao cơ?” Ta giật mình hỏi.

Đời này Yến vương phủ chỉ có huyết mạch duy nhất là Hồ Nguyên Ly, hắn không thể rời kinh.

Thấy ta cố giữ vẻ mặt trông sao cho bình tĩnh, Hồ Nguyên Ly chậm rãi nở nụ cười, hắn cúi người áp sát vào ta nói: “Đồ Mi, tại sao nàng cứ luôn đặt ra nguyên tắc khuôn sáo trước, rồi mới nhìn lại xem mình có thể thích một người hay không? Trong lòng nàng có người kia không, thực sự chỉ dựa vào việc này, bản thân nàng không biết chút nào luôn sao?”

Chưa từng gặp câu hỏi nào khiến đầu óc bất chợt trống rỗng như thế, đối diện với đôi mắt hàm chứa khiêu khích của Hồ Nguyên Ly, cơ hồ ta thốt ra theo bản năng: “Nô tỳ thực sự không biết thích một người phải thế nào.”

“Tại sao?” Ý cười trong mắt Hồ Nguyên Ly dần dần biến mất.

Ta há hốc miệng, dưới cái nhìn chăm chú không chút dao động của hắn, ta nói đầy gượng gạo: “Chắc là… là vì chưa từng có người nào yêu nô tỳ cả.”

Dù là ở hiện đại hay nơi này, dù là kiểu yêu nào, từ đầu chí cuối, đều là như thế.

Thế nên, làm sao ta có thể trao gửi đi “thứ” mà cho đến tận bây giờ mình vẫn chẳng hề nhận được?

Phút chốc, ánh mắt của Hồ Nguyên Ly bỗng trở nên khó hiểu. Nhận thấy bầu không khí có hơi nặng nề, đang chuẩn bị mở miệng làm xoa dịu, thốt nhiên Hồ Nguyên Ly giơ tay lên véo hai má ta.

Lần này hắn không dùng quá nhiều lực, ta lắc đầu, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tay hắn, lúc định ôm chiếc hộp không kéo tay hắn ra, thì chợt Hồ Nguyên Ly dán lại gần.

Đôi mắt hắn ánh lên nét ấm áp đong đầy chưa từng thấy.

Hắn nói: “Ta không phải người sao?”

(còn tiếp)