Độ Tươi

Chương 30



Thảm thực vật được dựng sạch sẽ hệt như một khu rừng trên mây thực sự, tràn ngập mùi ẩm ướt của cỏ cây thổ nhưỡng, làn sương mát lạnh bốc hơi ở độ cao ngang bắp chân.

Lại Phong Vi dừng lại giữa không trung, hỏi: “Hà Tê, căn phòng nhiệt độ thấp này có thích hợp để quay một số cảnh đặc biệt không?”

Hà Tê cẩn thận nhìn hòn non bộ và những bông hoa lan lạnh giá đang nở rộ trong làn sương mù bồng bềnh, khẽ thì thầm, như thể việc tăng decibel sẽ khiến cây cỏ sợ hãi: “Vậy phải thu dọn địa điểm một lần nữa, nhân viên công tác cũng phải ra ngoài.”

“Cứ làm vậy đi.”

Lần đầu tiên trong đời có cơ hội xem cảnh quay mang màu sắc người lớn này, Hà Tê vội vàng giành lấy hàng ghế đầu.

Đứng dưới tán lá chuối khổng lồ, cô quan sát cơ lưng vạm vỡ của nam chính qua màn hình, nhưng nhanh chóng thất vọng.

Dù ngắm thế nào cũng thấy nó thiêu thiếu.

Cô đã từng nhìn thấy cần cổ, bờ vai, bắp tay, hõm eo đẹp hơn nhiều, có những thời điểm tựa như một con báo tuyết vươn mình phi nước đại để săn mồi, ủ dột lại dữ dằn, làm cô muốn ngừng cũng không ngừng được.

Đáng tiếc chú báo tuyết ngủ đông không mấy hiểu về ngôn ngữ của con người.

Vậy nên Hà Tê bỗng thấy mất hứng thú, cầm tách trà trống rỗng, rón rén bước ra khỏi phòng sương mù, tìm một khoảng đất trống sáng sủa, đeo kính râm, ngồi trên ghế xếp cắm trại, rồi cầm ô phơi nắng.

Cô ngủ thiếp lúc nào không hay.

Chắc gần đây cô mệt mỏi quá, nên khi ngủ tạm như thế này vẫn có thể mơ một giấc mộng dài.

Trong bầu trời đêm đỏ tía, những ánh đèn sân khấu vàng rực rỡ, cô ngồi dưới tháp Eiffel ngước lên thì thấy một chú báo tuyết đang leo lên khung sắt.

Nhân vật góc nhìn thứ nhất rất có tinh thần trách nhiệm xã hội đột nhiên hét lớn: “Mau bảo vệ động vật quý hiếm!” Sau đó lập tức cởi giày leo lên, lộ ra vẻ hoảng hốt, khá giống dáng vẻ cô đơn dũng cảm của Lục Y Bình khi nhảy cầu tự tử. (*)

(*) Lục Y Bình trong Tân Dòng Sông Ly Biệt

Tháp sắt bị đèn chiếu thực sự rất nóng, cô cảm thấy hai chân mình bỏng rát, đặc biệt là lòng bàn chân.

Chú báo tuyết leo vừa cao vừa nhanh, rồi dần dần biến mất, thậm chí có thể nó chưa từng tồn tại, cô chợt nhận ra có thể mình đã bồng bột hấp tấp.

Bước hụt chân, cô bàng hoàng tỉnh giấc, bấy giờ mới phát hiện chiếc ô đã tuột khỏi tay, cô hẵng còn sợ hãi, vội lấy tách trà uống nước cho đỡ choáng.

Ngay sau đó cô cảm thấy có gì đó không đúng___ chiếc ô không chỉ tuột khỏi tay mà còn nằm ở khe ghế, vừa hay che gần hết cơ thể cô. Sở dĩ trong giấc mơ cô cảm thấy nóng là bởi vì đùi đắp áo khoác, còn chân lại xộc xệch bỏ ra ngoài bóng của chiếc cô.

Tách trà cô đã uống hết trước đó cũng được rót đầy lại.

Cô cũng ngửi thấy mùi khói thuốc và mùi xà phòng quen thuộc trên chiếc áo khoác denim quá khổ trên tay.

Hà Tê thở phào nhẹ nhõm, dùng hai ngón tay nhặt chiếc áo khoác lên, tùy ý đặt nó xuống khoảng đất trống phủ đầy cỏ bên cạnh, sau đó chải đầu, cầm ghế và tách trà đi vào trong nhà.

Sau khi tan làm, cô và Ôn Phi Nhĩ bắt xe trở về khách sạn, vẫn không ngồi ghế phụ lái.

Cô tò mò: “Các cô quay phim kiểu này có ngại không? Dù sao cũng là… một đôi thật sự?” Mấy chữ cuối còn cố ý hạ thấp giọng.

Ôn Phi Nhĩ khoác áo gió mỏng manh, thờ ơ nói: “Không phải một đôi, nên cũng không ngại.”

“Ồ, tôi hiểu.”

“Tôi phải yêu anh ta giống như nữ chính, miễn là còn trên trường quay, tôi sẽ cố gắng không thoát vai.”

“Tức là cô đang tìm kiếm cảm giác trong bộ phim?”

Cô ấy nhướng mày: “Nửa đúng nửa sai.”

Hà Tê ngưỡng mộ nhìn cô ấy: “Thật là chuyên nghiệp.”

Ôn Phi Nhĩ mỉm cười, nói giọng nhẹ tênh: “Nếu bộ phim này không thành công, bố mẹ sẽ trói tôi về nhà kết hôn.”

Trái tim Hà Tê lỗi nhịp, nở nụ cười gượng gạo, “Hiểu mà, tôi cũng trốn ở ngoài đây.”

Hai người nhún vai với nhau, ăn ý kết thúc đề tài này, mỗi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trầm mặc một hồi, Ôn Phi Nhĩ mới nhớ ra chuyện tối hôm qua, lại hỏi: “À đúng rồi, hôm nay cô có gặp Vưu Tự không?”

“Không.”

“Hình như tối qua cậu ấy đã lái xe đi, cái thị trấn bé bằng này mà tìm mãi không thấy chúng ta, tôi có hơi thất vọng đấy.”

“Anh ấy đến đây làm gì?”

“Tôi đoán là vì bức ảnh trên vòng bạn bè.”

Hà Tê thắc mắc, “Bức ảnh đó có gì đặc biệt à?”

Ôn Phi Nhĩ lấy điện thoại ra, vuốt đến bức ảnh, chọc vào ngón trỏ vào Hà Tê: “Tấm này nhìn cô và Lại Phong Vi thân mật lắm.”

“Vậy anh ấy nghĩ tôi có tình yêu mới?”

“Có vẻ như không còn khả năng nào khác.”

Hà Tê ngẫm một lúc, xác nhận xong thì cười lạnh: “Người này đúng thật buồn cười. Nếu tôi thực sự ở bên Lại Phong Vi, anh ấy còn định đến đập chậu cướp bông ư? Sao không làm từ sớm? Hay cơm trong bát người khác mới ngon?”

Ôn Phi Nhĩ đáp: “Cây vạn tuế nở hoa, cứ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

Điện thoại rung lên, Ôn Phi Nhĩ nhòm nhìn màn hình, cười tủm tỉm: “Cậu ấy hẹn tôi đi ăn tối ở nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn, ôi… Cậu ấy tìm thấy rồi? Khá bình tĩnh đấy, còn chơi chiến thuật đi đường vòng?”

“Dù sao thì đây cũng là khách sạn duy nhất trong thị trấn miễn cưỡng đạt đủ bốn sao.”

“Vậy cô còn hứng thú với cậu ấy không? Lát nữa tính thế nào?”

Hà Tê liếc cô ấy một cái, chậm rãi nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra cô là bạn thân của anh ấy, chúng ta mới quen biết có mấy ngày, cô nhất định sẽ đứng về phía anh ấy.”

Ôn Phi Nhĩ cũng cảm thấy khá có lý: “Vậy cô đừng nói cho tôi, tôi sẽ nói mình chẳng biết gì cả.”

Hà Tê trịnh trọng gật đầu.

Vừa về đến phòng, cô đã rủ Lại Phong Vi đi ăn tối, anh ta phải mặc những bộ quần áo khác nhau cho những dịp khác nhau nên Hà Tê đợi ở cửa thang máy rất lâu mới thấy bóng anh ta.

“Bộ đồ của anh… có phải hơi lố không? Chúng ta có đi ăn tiệc gì đâu?” Nhưng đúng là rất có khí thế.

Lại Phong Vi cũng bất mãn trước trang phục ngày nghỉ của Hà Tê, phán xét: “Lần đầu tiên gặp cô, tôi thấy cô rất quý phái, nhưng bây giờ cô càng ngày càng xuề xòa, ăn mặc như mọt sách ấy.”

“Anh đường đường là đạo diễn, cả ngày ngồi chết dí trên ghế, còn tôi chỉ là chân sai vặt chạy đổ mồ hôi sôi nước mắt, vừa về liền vội vàng tắm rửa, mệt như chó, còn để ý quần áo cái gì?”

“Cái này gọi là phong cách, người đàng hoàng nhất định phải có.”

“Anh đàng hoàng, anh đứng đắn, được chưa?”

Lại Phong Vi xòe tay tỏ vẻ đồng ý, vừa đi vừa thảo luận với cô về trang phục và bối cảnh của ngày mai.

Khi đến tầng cao nhất, hai người sóng vai xuyên qua những chiếc bàn ăn nằm rải rác, cô tìm thấy Ôn Phi Nhĩ và Vưu Tự ở phía cây cột xa xa.

Anh đang dựa lưng vào ghế, mặc chiếc áo khoác mà cô đã ném xuống đất, từ khoảnh khắc cô phát hiện ra anh, anh vẫn luôn mải miết nhìn cô.

Ôn Phi Nhĩ vẫy tay với bọn họ: “Đạo diễn Lại, Hà Tê, ngồi xuống ăn chung nhé?”

Lại Phong Vi gật đầu chào Vưu Tự, vừa định kéo ghế ngồi xuống, Hà Tê đã đè lại lưng ghế, nhìn thẳng vào mắt Vưu Tự, lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi không muốn ăn cơm với người lạ.”

Lại Phong Vi cười giải thích: “Đây là Vưu Tự, cũng là nhiếp ảnh gia kiêm đạo diễn, mọi người đều là đồng nghiệp, chào hỏi rồi làm quen thôi.” Rồi lại nói với Vưu Tự, “Đây là Hà Tê, thuộc tổ mỹ thuật của chúng tôi.”

Anh ta lại muốn tiếp tục kéo ghế, nhưng khúc gỗ dưới tay không hề động đậy, anh ta nhìn men theo bàn tay, Hà Tê trông có vẻ bình tĩnh, nhưng sức lực trong tay thì không phải chuyện đùa. Vì thế, anh ta bắt đầu chú ý đến bầu không khí vi diệu trước mặt, rồi sửa miệng: “Để lần sau chúng ta tụ tập nhé.”

Hà Tê thấy Vưu Tự nhíu máy híp mắt, quẫn bách lại không biết làm thế nào xoay chuyển tình thế, thì ưng bụng lắm.

Cô kéo Lại Phong Vi đến một vị trí cách cây cột không xa không gần, xa đến mức hai bàn không nghe được nội dung đối thoại của nhau, cũng gần đến mức bị cận thị vẫn có thể nhìn thấy động tĩnh của bàn bên kia.

Vừa ngồi xuống, Lại Phong Vi bắt đầu quan tâm hỏi han: “Quen biết? Người yêu cũ?”

Hà Tê cũng không giấu giếm: “Đúng vậy.”

“Xem ra chia tay rùm beng phết.”

“Cái này thì không.”

“Tuy tôi không thân với anh ta, nhưng cũng nghe kha khá lời đồn. Anh ta… lăng nhăng, chăn nuôi theo đàn?”

Hà Tê cau mày: “Không!”

“Ngoại tình thành tính?”

“Không!”

“Thích đùa giỡn tình cảm của con gái?”

“Làm sao có thể!”

Lại Phong Vi khảy chiếc nhẫn trên tay, đánh giá vẻ mặt của cô, như muốn phán đoán độ chân thực của lời nói.

Hà Tê uống một ngụm nước, không hiểu sao lại muốn cười: “Xem ra danh tiếng của anh ấy rất tệ.”

“Nếu những điều này không phải là sự thật, tại sao chúng lại được truyền bá rộng rãi thế?”

Cô suy nghĩ một chút, do dự nói: “Có lẽ là bởi vì anh ấy chỉ muốn làm tốt việc của mình, quen từ chối người khác, nhưng cách thức quá thiếu tế nhị, nên vô hình trung gây thù chuốc oán, đồn thổi sinh sôi nảy nở, nhưng anh ấy… cũng không buồn giải thích.” Âm lượng ngày càng thấp, giống như đang nhẩm tính trong não.

Không biết vì sao, Hà Tê bỗng nhiên không thể nhớ nổi lý do mình đưa Vưu Tự vào danh sách đen.

Tóm lại___ anh thay cô quyết định, cho rằng cô mâu thuẫn với kế hoạch cuộc đời anh nên đơn phương cắt đứt quan hệ, sau đó quay người lập nghiệp cùng một cô gái trẻ khác. Hơn nữa trước khi cô chủ động xuất hiện, rõ ràng anh không hề có ý định hàn gắn mối quan hệ. Bước ngoặt là sau khi họ ngủ một giấc, anh bắt đầu điên cuồng thể hiện cảm giác tồn tại của mình, giống như bóng ma đeo bám bên cô, làm một số việc không thể giải thích được lại tốn thời gian, nhưng vẫn không chịu hiện thân.

Bây giờ anh phát hiện ra cô đang tìm kiếm tình yêu mới, anh không chỉ tiếp tục làm một số việc vô nghĩa, mà còn trực tiếp hiện thân?

Lại Phong Vi nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Hà Tê, đoán rằng cô đang tiến hành một cuộc đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.

“Hà Tê? Cô có chuyện cũ nào thú vị không? Kể tôi nghe đi, vừa hay đang thiếu kịch bản.” Cô như bừng tỉnh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời nhìn chằm chằm Lại Phong Vi, làm sống lưng anh ta lạnh toát.

“Đạo diễn Lại, trên vai anh dính bẩn kìa, để tôi lau giúp cho, không đánh anh đâu, cũng không có hứng thú gì với anh, anh đừng có trốn mà.”

Anh ta cứng còng cổ, trợn mắt nhìn cô với vẻ không thể tin được, thấy cô vung vẩy những ngón tay hoa lan của mình, nắm lấy vai phải của anh ta, vỗ nhẹ hai cái.

Ôn Phi Nhĩ vừa nhìn thấy loạt thao tác này, liền tự nhiên che miệng cố nén cười, thầm than Hà Tê diễn xuất kém quá.

Như này thì lừa được ai? Trông quá cố ý.

Sau đó, cô ấy quay đầu, trông thấy Vưu Tự ngồi bên cạnh, lúc này mới hiểu ra dù tiết mục có dở tệ đến đâu cũng sẽ khiến một người bộc lộ tình cảm chân thật.

Anh khoanh tay ngồi đó, tầm mắt bất động, đôi môi mím lại thành một đường, răng hàm sau cắn chặt, hơi thở chậm đến mức tối thiểu, tựa như một tay súng bắn tỉa trốn trong cửa sổ của một tòa nhà không thể định vị, đang lắp đặt khẩu súng, nhắm chuẩn vào mục tiêu.