Độ Tươi

Chương 31



Sau bữa tối, Hà Tê bắt cóc Lại Phong Vi rời đi từ cửa hông của nhà hàng, thực ra cô chỉ nắm hờ tay anh ta, nhưng từ góc độ của Vưu Tự, động tác của họ rất mập mờ thân thiết.

Ôn Phi Nhĩ cả bữa chỉ ăn một quả cà chua nhỏ, lúc này chán nản nghịch búp rau trên đĩa, hỏi: “Cậu không đi theo à?”

Vưu Tự rũ mắt, như có điều suy nghĩ, vặn ngược lại: “Họ ở bên nhau rồi?”

“Tớ không biết, nhưng Lại Phong Vi đi đâu cũng dắt theo Hà Tê.”

“Họ quen nhau như nào?”

“Bạn cùng trường, hình như anh ta đã chú ý tác phẩm của Hà Tê từ lâu, thậm chí còn bỏ tiền mua tranh của cô ấy.”

Vưu Tự thầm nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt. Hà Tê khó khăn lắm mới phục hồi cơ thể và tinh thần của mình, bây giờ cô có một người bạn đời cùng chí hướng, thưởng thức nghệ thuật của cô, có thể mang đến cho cô một cơ hội việc làm thoải mái an nhàn, nhìn cô có vẻ rất hạnh phúc. Lại Phong Vi khác với mình, anh ta không cần phải mạo hiểm, sẽ không đột ngột rời đi, điều kiện của anh ta cũng không tệ.

Nhưng anh vẫn phải hỏi Viên Dã Tuyền về nhân cách của anh ta.

Vưu Tự cũng không hiểu sao mình lại tới đây, có lẽ anh chỉ muốn chắc chắn rằng cô vẫn ổn.

Nhân tiện gửi lời xin lỗi và chào tạm biệt.

“Cô ấy ở phòng nào?”

Ôn Phi Nhĩ ngậm cười nói: “Cậu hỏi Hà Tê hay Lại Phong Vi?”

Vưu Tự hơi nhíu mày: “Bọn họ đã tới bước này rồi sao?”

“Tớ cũng không rõ, hai người bọn họ ở cách nhau một gian phòng, 3402 và 3404, đi thôi.”

Hà Tê chui vào phòng Lại Phong Vi lấy danh nghĩa thảo luận công việc, hẹn giờ 36 phút trên điện thoại, sau đó ngồi trên ghế sofa xem qua bảng phân cảnh của ngày mai.

Lại Phong Vi nằm cách xa trên chiếc ghế bành bên cạnh giường, ủ rũ hỏi: “Chừng nào thì cô đi?”

Hà Tê nhìn thoáng qua thời gian còn lại: “Sắp rồi, còn mười phút nữa.”

“Rốt cuộc là cô đang âm mưu cái gì?”

“Ăn miếng trả miếng, thích hợp trả thù.”

“Ý cô là Vưu Tự?”

“Ừm, nói không chừng anh ấy đang ở bên ngoài đấy.”

Lại Phong Vi ngồi bật dậy, trịnh trọng nói: “Vậy lát nữa anh ta nhìn thấy cô đi ra từ trong phòng của tôi, liệu có nổi giận không?”

“Tôi cũng không chắc anh ấy có để ý không, sao anh căng thẳng thế?”

Anh ta đột nhiên lấy trong túi ra một chiếc khăn tay diêm dúa lau trán, đè nặng giọng nói, “Tôi không đánh bại anh ta đâu.”

Hà Tê mỉa mai: “Anh từng đánh với anh ấy rồi à?”

“Nếu thế thật thì tôi đăng xuất lâu rồi.”

“Có ý gì?”

Anh ta mở to mắt, giọng nói tràn đầy khí thế, như thể sắp kể một câu chuyện kinh dị: “Nhiều năm trước, tôi từng xem một vụ đánh hội đồng từ xa. Có vẻ như một bên đã đánh cắp tài liệu của bên kia để đi dự thi, giành được giải thưởng còn giáp mặt khoe khoang. Hình ảnh lúc đó thực sự rất sống động… đánh nhau man rợ, tàn khốc, thuần túy, tràn ngập kết cấu của khuynh hướng thẩm mỹ bạo lực. Lúc đó tình cờ tôi có DV trên tay, nên vội vàng quay phim lại. Đáng tiếc tôi chuyển nhà quá nhiều lần, bây giờ chẳng thể tìm thấy đoạn video quý giá đó…”

“Nói trọng tâm.”

“Đập vào mắt tôi, ngoài Viên Dã Tuyền, trong đám người còn có một cậu thanh niên tuấn tú da gầy thịt mềm, nhưng ra tay tàn nhẫn nhất, mặt mày xanh tím vẫn có thể lấy một chọi ba, đè đối thủ xuống đất, đánh đến khi người ta mất hoàn toàn sức chống trả. Cô có thể tưởng tượng được quang cảnh thiệt hại của trận chiến không? Lúc ấy tôi chắc mẩm người này từng học cách chiến đấu hay vật lộn gì đó. Tan cuộc tôi hỏi người xung quanh mới biết anh ta lăn lê bò toài trong môi trường hoang dã suốt ba bốn năm mới làm ra được bộ phim đó, mấy chàng công tử bột ở thành phố làm gì có cơ so được với tố chất thân thể đó? Bộ phim mình tốn bao công sức lại bị đánh cắp, phải tôi tôi cũng điên tiết.”

“Sau đó?”

“Sau đó những người thua cuộc đã thú nhận, chủ động thú tội với ban tổ chức, tác phẩm và giải thưởng được vật hoàn chủ cũ. Có vài kẻ vô lại không thể xử lý theo cách văn minh được, đánh cho một trận là ngoan ngay,” Nói xong, Lại Phong Vi lại sốt sắng, “Nên là cô mau trở về phòng đi, tôi là cậu ấm lớn lên trong nhà kính, không ứng phó nổi trường hợp này đâu.”

Hà Tê ngửa đầu cười to, hình ảnh lập tức hiện lên trong đầu cô. Thảo nào anh giỏi đánh nhau như vậy, hóa ra anh là bị mài giũa mà nên. Nhưng điều đáng quý là tuy cách giải quyết vấn đề của anh rất đơn giản thô lỗ, nhưng anh không phải người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, anh đọc rất nhiều sách, chăm chỉ rèn luyện vì môi trường làm việc cực đoan khắc khổ, thế nên chất lượng các tác phẩm của anh rất ổn định, phong cách cũng rất sâu sắc súc tích. Hình như lỗ hổng duy nhất là anh không giỏi xử lý các mối quan hệ cá nhân, giống như khi hệ thống ấn định các giá trị kỹ năng, tất cả chúng đều được đặt trên một loại tài năng.

Sau khi phân tích xong, Hà Tê không khỏi tự giễu: trong lúc vô tình cô đã nhìn thấu người này đến vậy, nhưng người này dường như không hề hiểu cô.

Cô ở đó một lúc, đợi đến khi đồng hồ báo thức reo lên mới đứng dậy rời đi.

Mới vừa mở cửa, cô đã bắp gặp người theo đuổi khuynh hướng thẩm mỹ bạo lực trong truyền thuyết, đang đứng bên kia hành lang, tay đút túi___ đối diện với vách ngăn giữa hai cánh cửa.

Hà Tê dời tầm mắt, coi anh như không khí, trực tiếp rút thẻ phòng ra, mở cửa bước vào.

Cánh cửa sau lưng cô không đóng lại.

Cô tự mình đi tới đi lui trong phòng, xỏ dép lê, sạc điện thoại rồi thu thấp quần áo tắm rửa, mãi đến khi bóng dáng cao lớn ở cửa cuối cùng cũng lên tiếng.

“Hà Tê, anh có chuyện muốn nói với em.” Anh không đi vào, mà chống tay lên cửa, cũng không thấy mặt, chỉ khẽ thì thầm qua khe cửa.

Cô đi vào phòng tắm cạnh hiên, tẩy trang trước gương, lạnh lùng nói: “Anh đứng đó truyền tin cho phòng bên cạnh à?”

Sau một lúc do dự, cánh cửa đã được đóng.

Qua chiếc gương khung tròn, Hà Tê nhìn thấy Vưu Tự đứng ngoài khung cửa phòng tắm, làn da trắng đến phát sáng dưới ánh đèn trong hiên, hai tay buông thõng bên hông, bờ vai rộng trầm xuống, mặt ủ mày chau, nhưng giọng lại giả vờ thoải mái: “Công việc vẫn thuận lợi chứ?”

Cô tập trung tẩy trang, không thèm nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?”

Anh im lặng thở dài, lại hỏi: “Lại Phong Vi có đối xử tốt với em không?”

“Tốt lắm, sớm chiều ở chung, ngày ngày vui vẻ.”

“… Vậy thì tốt.”

“Anh đến đây để hỏi cái này?”

“Anh muốn nói lời xin lỗi với em, khi trước có một số việc không cùng em bàn bạc kỹ, là lỗi của anh.”

“Không sao, tôi vẫn luôn khoan dung với những thứ mình không quan tâm.”

Thấy anh đột nhiên phải chịu đả kích mạnh mà vẫn cố giữ vẻ mặt thong dong xen lẫn tủi thân, Hà Tê thầm than, vẻ ngoài của anh đúng là mê hoặc người ta thông cảm.

Kế tiếp, giọng điệu của anh rất phù phiếm, gần như là hèn mọn dụ dỗ: “Anh đã xem tất cả những bộ phim ngắn của em, phong cách khá tốt. Nếu… em học quay phim một cách bài bản, chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn. Nếu em muốn học, có thể tìm Viên Dã Tuyền, anh sẽ bảo anh ấy…”

“Bây giờ tôi cũng đang học mà, tổ quay phim của Lại Phong Vi rất chuyên nghiệp.”

Anh hít một hơi thật sâu, như thể đang thiếu dưỡng khí, tiện đà hơi hếch cằm lên, gật đầu với Hà Tê trong gương.

Sau khi moi hết tim gan tìm kiếm chủ đề, Vưu Tự vực dậy tinh thần, nghiêm túc nói: “Bức tranh em gửi đang ở nhà anh, nếu em muốn lấy lại hoặc có phí bản quyền… Em có thể trực tiếp nói với anh, ra giá bao nhiêu cũng được. Nếu em không muốn anh lấy Thương Châu làm tiêu đề của bộ phim… anh sẽ đổi nó. Lúc ấy anh nói không biết, chỉ vì… anh lười phải giải thích với nhiều người như vậy.”

Hà Tê vừa hay nhìn thấy số lô sản xuất trên lọ tẩy trang, bèn thuận miệng nói: “260 nghìn đô.”

Anh ngây ra như phỗng, im lặng hồi lâu mới nói: “Được, lát nữa em gửi số tài khoản ngân hàng cho anh.” Anh chợt nhớ ra mình đã bị chặn, đành sửa lời, “… Viết cho anh.”

Trong lúc nói chuyện, cô đã rửa mặt xong, lau khô rồi quay người dựa vào bồn rửa bằng đá cẩm thạch, khuôn mặt sạch sẽ tươi tắn, sợi tóc trên trán còn vương bọt nước, hai gò má hơi ửng hồng, làn da mỏng manh, lộ ra sắc thái khỏe mạnh.

Cô rõ ràng nhìn thấy, trong khoảnh khắc chạm mắt, hầu kết của Vưu Tự lăn lộn, theo đó lỗ tai cũng bắt đầu có chút đỏ lên.

Dù qua rất lâu, có một số điều vẫn không thay đổi.

Anh nhanh chóng dời ánh mắt đi, bất đắc dĩ nhìn hoa văn trên tấm thảm trải sàn bằng vải bên ngoài phòng tắm, nói: “Về phần Phó Nhất Tuệ, chỉ là một hậu bối có thiên phú được Viên Dã Tuyền tuyển dụng đến hỗ trợ cho phòng làm việc, không liên quan gì đến anh.”

Hà Tê nhìn anh chằm chằm, vẫn bất động, mơ hồ cảm thấy cơ ngực anh phát triển, dáng người bây giờ vừa đẹp, tốt nhất không nên tập tạ nữa.

“Anh nói chuyện này với tôi làm gì?”

Anh chớp mắt một lát, chậm rãi nói: “Hồi trước em có vẻ không vui vì những chuyện này.”

“Không sao, bây giờ tôi cũng quên gần hết rồi.”

“… Vậy thì tốt.”

“Còn gì nữa không?”

Hà Tê tựa hồ nhìn thấy trong mắt anh ánh lên một tia chua xót, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thản.

“Hà Tê, anh…” Anh mím môi, “Sắp tới anh phải ra nước ngoài tham gia trại huấn luyện một thời gian, có thể sau khi kết thúc… sẽ không trở về ngay, cho nên… Anh đến nói lời tạm biệt với em.”

“Sau khi anh đi, mọi việc em nên cẩn thận. Cố gắng đừng tự mình di chuyển máy móc hạng nặng trên phim trường, cũng cố gắng đừng đến những nơi không đảm bảo an toàn. Nội dung trên kênh của em tương tối nhạy cảm, có thể bị người ta theo dõi… Nhớ giữ bí mật thông tin cá nhân, đừng công khai ra ngoài. Còn cả nơi em đang sống, anh cảm thấy nó rất nguy hiểm, dây điện chằng chịt, dân cư quá hỗn tạp, an ninh phòng cháy chữa cháy, cơ sở vật chất đều không tốt, tốt hơn hết là tìm một nơi khác. Nếu em cần giúp đỡ mà không tìm thấy ai, hãy liên hệ với Viên Dã Tuyền. Anh không biết nhiều về Lại Phong Vi, nhưng em nên tự bảo vệ bản thân, được chứ.”

Hà Tê nhìn anh cúi đầu về hướng không có người mà dặn dò, mũi cô vừa xót vừa giận: “Anh là gì của tôi mà nói nhiều vậy? Tôi sống thế nào liên quan gì đến anh?”

Vưu Tự nghiến chặt hàm sau, trên cổ nổi gân xanh, nhịn hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Hà Tê… Anh vẫn luôn thấy may mắn rằng ngày đó mình cùng Vưu Phong Phong đến Nepal.”

Cô ngơ ngẩn, sau khoảnh khắc đó, bi thương và kinh ngạc như thủy triều ùa về.

Nhưng ngoài miệng vẫn kiên cường: “Anh vốn định đi rồi, cũng biết tôi đã bước tiếp, giờ lại chạy vào phòng tôi nói những lời này? Rốt cuộc anh muốn như nào? Đến đập chậu cướp bông? Dốc toàn lực chứng thực tội danh mà lời đồn thổi vu vạ cho anh? Hay anh chỉ muốn hành hạ tôi?”

Giọng anh lạnh đi: “Những người không liên quan đến anh muốn nghĩ gì cũng được.” Câu kế tiếp không có nói ra.

Hà Tê hiểu ý anh, đôi mắt cô lập tức đỏ lên, cô đưa lưỡi lên vòm miệng, cố kìm nước mắt, cứng ngắc nói: “Đi ra ngoài.”

Vưu Tự quay đầu, muốn nói lại thôi, anh nhìn cô một cái thật sâu rồi khàn giọng nói.

“Hà Tê, tạm biệt.”

Khi cánh cửa lần nữa đóng lại, căn phòng chìm vào yên tĩnh.

*