Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 39: Gặp mặt



Tại nhà trọ, Thẩm Kim Vũ sốt ruột chờ mẹ. Thấy cô mãi chưa về, con bé bắt đầu rưng rưng nước mắt. Bà chủ thấy khóe mắt của Thẩm Kim Vũ hơi đỏ, liền tiến tới dỗ dành.

“Kim Vũ à, đừng lo, mẹ con sẽ về sớm thôi. Khi nãy bà đã gọi điện cho mẹ rồi.”

“Nhưng mẹ vẫn chưa về.” Con bé sụt sịt, nước mắt bắt đầu lăn xuống thì thấy ở đằng xa có bóng dáng quen thuộc đang tiến về phía này.

Đôi mắt của cô bé sáng rực, vội vàng lau nước mắt rồi chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa được mấy bước, thân hình nhỏ nhắn được nhấc bổng lên. Thẩm Họa Minh cưng chiều hỏi han con gái.

“Sao? Hôm nay có ngoan không?”

“Hôm nào con chả ngoan. Sao mẹ về muộn thế?” Thẩm Kim Vũ phụng phịu, tay nhỏ áp lên má của cô.

“Hôm nay mẹ có việc, có lẽ ngày mai cũng sẽ về muộn. Cánh gà rán đền bù cho con đây.” Cô đưa một chiếc túi giấy thơm mùi gà rán cho con bé, sau đó nhìn bà chủ, gật đầu rồi về phòng trọ.

Sau khi mẹ đặt xuống, cô bé mới thấy một túi giấy khác ở trên tay mẹ, lúc mẹ cầm ra thì là một tập giấy dày cộp. Vội vàng bê cánh gà đến bàn làm việc của mẹ, cô bé kiễng chân, nhìn lên tập tài liệu mới đó.

“Sao thế? Hôm nay ở nhà có chuyện gì à?” Cô bế con lên, đặt nó ngồi trên đùi mình.

“Đúng ạ, chú hôm qua đến tìm tiểu Vũ.” Cô bé vừa nhai thịt gà, vừa khoe mẹ những gì đã xảy ra trong hôm nay. Sau đó mới bực bội mà cất tiếng: “Chú đấy còn bảo con phải gọi chú ấy là cha nữa. Con đã nói là con không gọi rồi.”

“Là chú trên mặt có nốt ruồi hay ai?” Đứa con ngốc nghếch của cô cứ nói chú này chú kia khiến cô không biết người con bé ám chỉ là ai.

“Là cái chú đẹp trai mua gấu cho con ý.” Cô bé ngây thơ đáp lại, thực ra cô bé có nhớ tên của anh nhưng sợ mẹ không vui nên không dám nói.

Nhưng sắc mặt của mẹ lại trở nên tệ hơn, không biết là do lời nói của cô bé hay là do đang có chuyện không vui. Cô bé nhìn mẹ, dè dặt hỏi: “Mẹ à, mẹ đang giận ạ?”

“Từ giờ trở đi không được phép lại gần chú đó nữa biết chưa?” Cô gằn giọng. Đôi mắt hiện rõ sự phiền não cùng giận dữ.

Rõ ràng là cô đã chủ động rời xa hắn, vậy mà vẫn còn đi đến tận đây. Nếu Thẩm Kim Vũ bị thương, cô cũng chưa chắc đủ khả năng đòi lại công bằng cho con bé. Chính vì vậy, cần phải tránh xa người đàn ông đó ra, càng xa càng tốt.

“Vâng ạ.” Cô bé bĩu môi, nhảy khỏi đùi của cô rồi bước đến giường, ngồi lên rồi ăn cánh gà. Trong đầu vẫn còn thắc mắc tại sao mẹ lại ghét chú kia như thế, rõ ràng chú là người tốt mà. Nhìn tay nhỏ vẫn còn in một dãy số, cô bé nắm chặt lại. Đây chính là số điện thoại của Hoắc Viễn Thành, anh đã viết vào tay của Thẩm Kim Vũ khi cô bé nói rằng có lúc muốn liên lạc với anh. Chẳng qua nhìn thái độ của mẹ lúc này, chắc hẳn là không muốn cô bé quá gần gũi với chú kia.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm chuẩn bị đồ rồi bế con gái xuống cho bà chủ. Thẩm Kim Vũ vẫn còn ngủ say sưa, cô bé mơ màng khi bị mẹ bế dậy nhưng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Họa Minh vừa ra đầu ngõ đã thấy chiếc xe màu bạc của Ninh Lạc Túy. Người bạn thân của cô luôn đến đúng hẹn, chính vì vậy cô không lo muộn giờ.

Vừa vào trong xe, Ninh Lạc Túy đã lên tiếng: “Muốn đi ăn sáng trước không? Bây giờ chắc người ta vẫn chưa có dậy đâu.”

“Cũng được.” Cô gật đầu, có muốn tìm hiểu cái gì thì cũng nên làm đầy cái bụng trước mới đúng.

Hai người đến quán ăn mà khi còn đi học vẫn hay tới, mua xong đồ ăn là lập tức rời khỏi.

Trên đường đi, cô vô cùng hồi hộp, ăn cũng không cảm thấy ngon. Trong đầu chỉ suy nghĩ đến việc sắp gặp kẻ năm xưa đã hại chết mẹ mình, vậy mà tên khốn đó lại ra tù sớm đến như vậy. Rõ ràng là không công bằng với mẹ của cô.

“Mình biết cậu đang nghĩ gì, nhưng làm ơn ăn tử tế một chút đi.” Ninh Lạc Túy cất tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng khi thấy Thẩm Họa Minh ăn không ngon. Thế nhưng trên mép của cô toàn là mỡ nên cố gắng mà nén cười.

“Hả? À…” Cô gật đầu, nhưng vẫn không hiểu tại sao Ninh Lạc Túy lại nhìn mình bằng đôi mắt kỳ lạ đó. Đến khi bạn thân đưa gương cho, sau đó xin tài xế một ít giấy thì cô mới nhận ra được mép miệng của mình dính đầy mỡ.

“Cái tướng ăn này đúng là không lẫn đi đâu được. Lúc ăn làm ơn chú ý một chút được không hả?” Ninh Lạc Túy vừa cằn nhằn, vừa dùng giấy lau miệng cho cô với dáng vẻ bất lực.

“Rồi rồi, cậu như bà cô già đang than thở ấy. Tướng ăn của tớ đâu phải cậu không biết đâu?”

“Tật xấu thì nên bỏ.”

“Được được.” Cô thở dài, gật đầu.

Quả thực, sau khi nói chuyện với Ninh Lạc Túy, tâm trạng của cô đã bắt đầu tốt hơn.