Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 46: Kẻ thiếu suy nghĩ



Chiếc xe sang trọng lái đến nơi hẻo lánh, ít người qua lại. Nơi đây đã từng là khu chung cư dành cho những người giàu có, nhưng bây giờ lại giống như một khu phế liệu. Xung quanh bẩn thỉu, bụi bặm, những sinh vật như chuột, gián ở đây rất nhiều.

Mạc Đĩnh Quân cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy nơi mình ở năm xưa trở nên hoang tàn và vắng vẻ đến như vậy. Hắn vốn dĩ muốn Liễu Lạc đưa đến nơi này để ra oai, nhưng không thể ngờ là lại tự cảm thấy nhục trước mặt bà ta.

Mấy năm qua hắn vốn dĩ không về thăm nhà, cũng không cập nhật những thông tin về nơi ở trong nội thành. Hắn chỉ lo việc phạm tội của mình, thỏa mãn bản thân, cũng đã được hơn mười năm rồi.

“Khu này mới giải tỏa không lâu, không biết ông muốn đến đây làm gì?” Liễu Lạc liếc nhìn hắn, mỉa mai người đàn ông vẫn mắt tròn mắt dẹt nhìn nơi mình từng sinh sống.

“Thật không ngờ mới đó mà đã như thế này rồi.”

“Mới đó? Mới đó của ông hơn mười năm rồi.” Bà ta nhếch mép, tiếp tục lái xe vào sâu hơn. “Không muốn xem lại căn nhà năm xưa mình sống sao?”

“Quay xe.” Hắn lạnh giọng ra lệnh.

Liễu Lạc nghe vậy, càng muốn khiêu khích hắn, bà ta cứ thế lái đến căn hộ trước đây của nhà hắn. Một là muốn khiến cho Mạc Đĩnh Quân tức chết, hai là muốn chấm dứt nỗi lo của mình ngay tại đây.

Dừng xe tại chính khu căn hộ cũ, bà ta nhanh chóng bước xuống, tiến tới cốp xe. Mạc Đĩnh Quân không hiểu được hành động đó của bà ta, hắn nhíu mày, cất tiếng: “Mày muốn làm gì?”

“Làm gì sao?” Bà ta lấy chiếc gậy dài ra khỏi cốp xe, từ từ bước đến chỗ của hắn. “Dĩ nhiên là muốn chôn mày rồi.”

Vừa dứt lời, bà ta lập tức vung gậy, đánh một cái vào đầu hắn. Nhưng với sức của bà ta, hắn không bị đánh ngất, chỉ bị choáng. Cả cơ thể lảo đảo, hắn vịn vào ô tô. Máu bắt đầu chảy xuống gương mặt hắn, cùng với đôi mắt giận dữ khiến hắn càng thêm dữ tợn.

“Mày dám đánh tao?”

“Nhìn lại tình cảnh của mình đi, sao tao lại không thể đánh mày? Có lẽ vừa rồi dùng sức hơi ít, nhưng lần này thì không.”

Bà ta vung gậy lên lần nữa, nhưng lại bị hắn bắt được đầu gậy. Hoảng hốt giật gậy ra khỏi tay hắn, nhưng càng kéo thì hắn lại càng nắm chắc hơn. Người đàn ông với gương mặt hung tợn kia cầm cây gậy hất sang một bên, Liễu Lạc vì vậy mà ngã, tay mà ta tuột khỏi cây gậy.

Bây giờ người làm chủ tính thế chính là Mạc Đĩnh Quân. Hắn cầm cây gậy trong tay, từ từ bước tới chỗ bà ta. Mỗi bước chân đều khiến cho trái tim hèn nhát của Liễu Lạc run lên. Bà ta lắp bắp cầu xin: “Tôi xin lỗi, tôi không nên làm vậy, tha cho tôi đi.”

“Tha sao? Khi nãy mày đánh tao như thế nào, đắc ý như thế nào, bây giờ lại muốn tao tha sao?” Hắn đang nắm thế thượng phong, được đà lấn tới khiến cho Liễu Lạc lùi về sau. Đôi chân của bà ta run rẩy, nhất thời không thể đứng lên được.

Trên bức tường màu trắng đã bị vấy bẩn, có hai bóng dáng đối lập nhau. Một kẻ thì không ngừng dùng gậy đập vào người kia, kẻ yếu chỉ biết dùng tay chống đỡ, nhưng máu vẫn cứ thế mà bắn lên trên tường, tạo thành như đốm đỏ trông vô cùng gớm ghiếc.

Một lúc sau, chỉ có Mạc Đĩnh Quân lái xe rời khỏi khu hoang tàn, để lại người phụ nữ đầu tóc bù xù đang bất tỉnh trên vũng máu loang lổ khắp mặt đất.

Đến xế chiều, Thẩm Liên Đình không thấy mẹ trở lại tập đoàn thì có chút lo lắng vì công việc vẫn chưa hoàn thành. Nếu bỏ dở lâu như vậy chắc chắn cha sẽ tức giận, còn ả thì lại không biết cách nào để xử lý giúp cho mẹ.

Lấy điện thoại ra, ả gọi điện thoại cho mẹ nhưng mãi không thấy nghe máy. Lúc này, nỗi lo ngày một lớn, ả gọi điện thoại cho ông Thẩm. Đầu dây bên kia vừa nghe máy, ả đã lên tiếng hỏi: “Cha, cha có biết mẹ đi đâu không ạ?”

“Chắc là đi trà chiều thôi, con đừng lo lắng quá.” Ông Thẩm vì lo cho công việc nên không để tâm nhiều đến vợ. Nhưng vào thời điểm này thì ngoài đi trà chiều ra, bà ta có thể đi đâu?

“Dạ vâng ạ.” Ả vừa cúp máy, màn hình điện thoại đã hiện lên số điện thoại của mẹ. Nhanh chóng nghe máy, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng của một người đàn ông lạ.

“Chào con gái, chắc cũng lớn lắm rồi ấy nhỉ?”

“Ông là ai?”

“Ta là cha của con đây.” Hắn ta cười lớn, âm thanh nửa đùa nửa thật khiến cho ả khó chịu. Đang định cúp máy, ả nhận ra đây là số điện thoại của mẹ, lập tức gằn giọng.

“Mẹ tôi đâu? Sao ông lại cầm điện thoại của bà ấy?”

“Tại nó không ngoan nên ta mới dạy nó một bài học thôi. Có vẻ như con không thích người cha này?” Mạc Đĩnh Quân cợt nhả đáp lời, hắn ta bỏ qua sự cộc cằn của Thẩm Liên Đình, cứ thế mà khiêu khích.

“Mẹ tôi đâu?” Sự lo sợ trong lòng ả dâng lên, người đàn ông đang nghe máy này chắc chắn đã giở trò gì đó với mẹ.