Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 47: Tấm ảnh kinh dị



“Sao con cứ hỏi mẹ suốt thế? Không quan tâm người cha này một chút nào sao?”

“Tôi không quen biết ông, tại sao phải quan tâm? Mẹ tôi đâu? Tôi muốn nghe giọng của mẹ.” Sự kiên nhẫn của ả sắp đạt đến giới hạn cuối cùng, khiến cho giọng nói trở nên vô cùng gắt gỏng.

“Con gái đừng có vội, để cha gửi thứ này cho con.” Nói xong, hắn lập tức cúp máy.

Thẩm Liên Đình không nghe được câu trả lời ưng ý thì tức giận, bàn tay ả siết chặt điện thoại như thể muốn bóp nát nó. Nhưng màn hình điện thoại lại hiển thị ảnh được gửi từ điện thoại của mẹ. Ả nhanh chóng mở khóa để xem ảnh thì bàng hoàng khi nhìn thấy mẹ mình đang nằm dưới đất, đầu tóc bù xù che hết khuôn mặt. Kinh hoàng hơn là xung quanh bà ta toàn máu, trên người có nhiều vết bầm tím.

Cuối cùng, có cuộc gọi đến từ máy của mẹ khiến cho sự tức giận cùng sợ hãi của ả tăng lên. Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đắc ý của Mạc Đĩnh Quân: “Con gái, con có thấy những bức ảnh này đặc sắc không?”

“Ông đã làm gì mẹ tôi?” Ả kích động, nhưng không dám hét lớn vì đang ở trong thang máy.

“Là do bà ta ngu ngốc, còn có ý định đánh ta nên ta chỉ dạy nó một bài học thôi.” Hắn ta thờ ơ trả lời, lọt vào tai cô thì nó giống như là đang khiêu khích.

Bên tai là tiếng Mạc Đĩnh Quân kể khổ, ả nhanh chóng đi xuống hầm để xe. Vừa vào trong xe của mình, ả lập tức cắt lời hắn: “Đồ cặn bã, ông dám làm hại mẹ tôi sao?”

“Con gái, cha con bị người ta nhắm đến làm hại sao con không lo lắng, lại lo lắng cho ả đàn bà đó?”

“Cha tôi không phải là ông. Tôi là con thứ của Thẩm gia, không có quan hệ gì với ông hết.” Ả phẫn nộ mà lớn tiếng, sau đó lập tức cúp máy. Nếu như hắn đang giữ điện thoại của mẹ, chắc chắn sẽ gọi đến để khủng bố tinh thần của ả. Nghĩ vậy, ả ta lập tức chặn số điện thoại đó, không để hắn ta có cơ hội liên lạc lại.

Liễu Lạc bị hắn đánh đến hôn mê rồi nhét trong cốp xe, đến khi tới một khu nhà trọ bị bỏ hoang thì mới được hắn mang ra. Phòng trọ ổn nhất thì được hắn sử dụng, còn bà ta bị tống vào trong căn phòng ẩm mốc, bụi bặm.

Thẩm Liên Đình không yên tâm, ả dựa theo định vị ở máy của mẹ mà đi tìm. Trước khi đi, ả vội vàng gọi cho ông Thẩm nói trước tình hình. Nhưng do máy bận nên chỉ đành để lại lời nhắn.

Theo định vị của điện thoại, ả lái xe đến một khu hẻo lánh, đỗ xe ở đằng xa rồi tự mình tiến tới. Hai tín hiệu càng lúc càng gần, khiến ả cảm thấy căng thẳng. Nếu như tên kia thực sự đã hại mẹ, ả đến chắc chắn sẽ hại luôn ả.

Đang do dự không biết nên tiến lên tiếp hay không, ả liền nhìn thấy chiếc xe ô tô của mẹ đỗ ở trước một căn nhà trọ. Sự nghi ngờ dường như đã được khẳng định, đôi chân ả bắt đầu run rẩy, từ từ lùi lại. Biết được mình đã đến được nơi mà mẹ đang bị giam giữ, ả vừa mừng vừa sợ.

Nhanh chóng chạy về xe, ả phải bảo vệ an toàn của chính mình và gọi cảnh sát đến. Nhưng đi chưa được mấy bước thì đã đụng phải ai đó. Ả giật mình quay ra đằng sau, trước mắt là một người đàn ông lạ mặt thì ả nhíu mày, lùi lại vài bước để đề phòng.

Mạc Đĩnh Quân nhìn thấy có cô gái trẻ tự nhiên xông đến chỗ hắn thì vui mừng, nắm lấy tay của ả, kéo về phía mình.

“Người đẹp, đến đây có chuyện gì vậy? Có muốn chơi với anh một chút không?”

Bị một tên vừa già vừa xấu nắm tay, ả cảm thấy kinh tởm, dùng sức vùng ra khỏi hắn. Nhưng càng cố giãy giụa, hắn càng dùng sức nắm chặt hơn khiến cho cánh tay của ả đỏ ửng. Biết rằng sức mình đọ không lại người đàn ông này, ả cất tiếng: “Buông ra, biết tôi là ai không hả?”

“Tôi chẳng cần biết cô là ai, tôi chỉ cần biết đêm nay cô là của tôi rồi.” Hắn đắc ý.

Bàn tay suồng sã chạm vào người khiến cho Thẩm Liên Đình vừa cáu lại vừa sợ, ả hoảng loạn lên tiếng: “Biết tôi là ai không hả? Tôi là con thứ nhà họ Thẩm, nếu ông còn dám làm bậy thì cha tôi sẽ không tha cho ông đâu!”

Hắn nghe vậy, lập tức thả ả ra, đáy mắt chứa sự bất ngờ khi nhìn người phụ nữ này. Không ngờ là đã lớn như vậy rồi, lại còn trở nên vô cùng xinh đẹp.

“Ta là cha con đây.” Hắn mỉm cười, lại gần ả hơn.

Thẩm Liên Đình được thả ra thì lập tức chạy về phía xe ô tô của mình. Nhưng khi sắp chạm đến cửa xe, lại nghe thấy tiếng nói của hắn: “Con không muốn biết mẹ con đang ở đâu sao?”

“Không.” Ả vội vàng trả lời, sau đó vào trong ô tô, đóng cửa xe lại rồi khóa ở tất cả các cửa, đề phòng Mạc Đĩnh Quân sẽ xông vào.

Hắn thấy con gái xa lánh mình, thậm chí là có phần chán ghét thì cũng chẳng hề cảm thấy mất mát, ngược lại còn tự hào khi bản thân mình có thể tạo ra một đứa con gái xinh đẹp như vậy.