Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1014



Không đợi Dương Tâm nói hết câu Lục Gia Bách đã vội vàng lên tiếng giải thích: “Giữa anh và cô ta không có chuyện gì cả, thực tế là cô ta cũng chỉ dám cắt đến chỗ đó thôi bởi vì khi anh đang định giết cô ta thì Lạc Hồ đã xông vào.”

Dương Tâm nhướng mày lên, cô nói: “Em biết mà, anh không cần giải thích với em đâu.”

Nói xong Dương Tâm còn đưa tay ra sờ lên quần áo của Lục Gia Bách, ngón tay của cô chạm vào cúc áo sơ mi của anh.

Ánh mắt của Lục Gia Bách tối hẳn xuống, anh đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay của cô rồi khàn giọng nói: “Tâm Tâm, em đừng nghịch nữa.”

Dương Tâm chớp chớp mắt, trong ánh mắt ẩn chứa sự xảo quyệt, cô nói: “Anh phải chứng minh cho em thấy được anh chỉ cho phép một mình em chạm vào anh mới được.”

Lục Gia Bách bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Tuy Lục Gia Bách biết anh dung túng Dương Tâm như thế là đang làm khó chính mình nhưng anh vẫn chậm rãi buông tay của cô ra.

Chuyện Dương Tâm muốn làm ngoài biết phải phối hợp ra thì Lục Gia Bách còn biết làm gì đâu.

Ngón tay thon dài xinh đẹp của Dương Tâm khẽ lướt qua vị trí trái tim của Lục Gia Bách, động tác vừa triền miên lại vừa dịu dàng.

Cô rất muốn anh.

Cô thật sự rất muốn anh.

Cô rất nhớ cảm giác anh thương cô.

“Lục Gia Bách, em muốn anh rồi.”

Đôi mắt của Lục Gia Bách co rút lại, ánh sáng trong mắt của anh đang di chuyển.

Lục Gia Bách nắm lấy tay của Dương Tâm một lần nữa, anh khàn giọng nói: “Dương Tâm anh hứa với em sau này anh sẽ không bao giờ làm ngơ em nữa. Nếu như em còn giận anh thì đổi phương pháp khác để trừng phạt anh cũng được. Em làm như thế này anh thật sự rất khó chịu, anh sẽ chết mất thôi.”

Có trời mới biết anh muốn cô nhiều như thế nào.

Nhưng với tình trạng cơ thể cô hiện nay thì… Có đánh chết anh thì anh cũng không dám có suy nghĩ lung tung gì với cô.

Anh có thể làm xằng làm bậy ở trước mặt cô nhưng đó là khi cô khỏe mạnh thôi.

Bây giờ Lục Gia Bách không dám làm gì vì động một tý là hỏng.

Dương Tâm khẽ mỉm cười, cô giơ cánh tay còn lại ra ôm lấy cổ Lục Gia Bách sau đó cô vùi đầu làm loạn khắp người anh.

Lục Gia Bách buông tay cô ra để cô thích làm gì thì làm Lục Gia Bách nheo mắt nhìn trần nhà trên đầu mình, ánh mắt anh đau khổ.

Thôi được rồi thôi được rồi, cô thích làm gì thì để cô làm như thế đi, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ thì anh sao cũng được.

Dương Tâm thấy thần kinh của Lục Gia Bách căng thẳng thì cô dùng cánh tay đang ôm lấy cổ anh đập lên vai anh một cái.

“Anh đang lo lắng điều gì vậy, em đã sảy thai hơn một tháng nay cơ thể đã hồi phục từ lâu rồi, chỉ cần anh nhẹ một chút thì sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.”

Gân xanh trên trán Lục Gia Bách nổi lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, cơ thể của anh càng lúc càng run dữ hơn.

Dương Tâm giơ tay lấy điều khiển từ xa ở bên cạnh rồi dễ dàng khóa cửa phòng bệnh lại.

“Em muốn hỏi anh, anh có muốn yêu em không?”

“Anh muốn…”

“Em lại hỏi anh, có phải anh sẽ đồng ý với mọi yêu cầu em đưa ra không?”