Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 735



Dương Tâm nhướng mày: “Được rồi, cô bận thì đi trước đi, mà nhớ bận rộn với chuyện gì đó có ý nghĩa, đừng… Bỏ đi, nếu cô có thể trở thành trưởng thư ký của tổng giám đốc thì chắc là cô cực kỳ thông minh, biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm.”

Vương Ái Linh hừ một tiếng, đương nhiên cô ta biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm. Ví dụ như bây giờ, điều cô ta nên làm là dẫn phóng viên đến đây, tiếp đãi thật tốt với người phụ nữ này.

Sau khi Dương Tâm vào văn phòng, rất tùy hứng nhắn tin cho Lục Gia Bách: “Em đến công ty rồi.”

Mười giây sau, đối phương đáp lại một tin nhắn: “Anh qua ngay, em bật điều hòa trong phòng làm việc cao hơn một chút. Trời lạnh rồi, đừng để bị cảm lạnh.”

Dương Tâm nhếch môi cười, lại gửi tin nhắn cho Dương Tùy Ý: “Hack điện thoại của Vương Ái Linh, theo dõi cuộc trò chuyện của cô ta xem cô ta muốn làm gì.”

Được thôi, cô đến Lục Thị là để chọc phá Vương Ái Linh. Chịu một bụng bực tức thì nhất định phải tìm người để trút giận, phải không?

Nếu người phụ nữ đó có thể thành thật không giở trò quỷ, có lẽ còn có thể sống thoải mái vài ngày. Nếu cô ta dám có những ý định không đúng đắn… Ồ, sự thật chứng minh rằng người nào đó trời sinh không có tự trọng, biết rõ không bằng cô mà cứ sáp lại gần khiến cô buồn nôn.

“Người phụ nữ đó vừa gọi điện thoại với bên ngoài, yêu cầu bên kia thông báo cho phóng viên đến công ty để chặn chị. Chị Tâm, mẹ có cần Tùy Ý giúp mẹ dạy dỗ không?”

Dương Tâm cười khẩy.

Đồ vô liêm sỉ chọc phá chỉ là một rắc rối nhỏ, không thể gây ra cho cô đòn chí mạng nào. Cô không định buông tha con gái của thị trưởng này dễ dàng như vậy.

“Luôn giữ liên lạc, mẹ sẽ thông báo cho con khi cần, con chỉ cần làm theo hướng dẫn của mẹ.”

“Không thú vị.”

Một lúc sau, cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc được đẩy ra, Lục Gia Bách vội vã bước vào.

Dương Tâm làm bộ nhào vào lồng ngực của anh, đã bị anh chặn lại.

“Anh bắt đầu chán ghét em rồi.”

Lục Gia Bách trừng mắt nhìn cô một cái: “Anh vừa từ bên ngoài bước vào, toàn thân lạnh ngắt đã nhào vào trong lồng ngực của anh. Em bị cảm lạnh thì phải làm sao? Cơ thể của em bây giờ thế nào chính em còn không tự biết sao?”

“…”

Dương Tâm nhoẻn miệng cười, vươn tay muốn vỗ về cánh tay anh, sau đó chui vào lồng ngực anh: “Vòng tay của anh là ấm áp nhất, bây giờ em vô cùng ỷ lại.”

Lục Gia Bách cúi đầu hôn lên trán cô một cái, cười nói: “Lật tung nhà họ Lục, thả rắn để cắn bị thương mấy trăm người mà còn chưa chơi đủ, lại định đến công ty làm ầm ĩ sao?”

Dương Tâm vươn tay ôm lấy cổ của anh, cả người đều treo trên người anh: “Anh Lục, công ty của anh có một đóa bạch liên hoa, em nhìn không thuận mắt thì làm sao bây giờ?”

Lục Gia Bách nhìn thấy dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của cô, thậm chí anh còn không thể nghe thấy cô nói gì. Anh thực sự muốn bế cô vào bên trong phòng nghỉ, mạnh mẽ bắt nạt cô.

Nhưng lý trí nói với anh rằng không được.

Người phụ nữ này mới sinh non không lâu, cơ thể vẫn chưa hồi phục, không thể chịu đựng nổi sự dày vò của anh.

“Không nói chuyện? Có phải là anh không nỡ? Cũng đúng thôi, người ta xinh đẹp như hoa, thật vui khi được ở bên cạnh, đẹp hơn bà thím già đây nhiều, ưm…”

Lục Gia Bách hung hăng nghiền nát cánh môi cô vài lần, mang theo ý trừng phạt: “Còn dám ăn nói linh tinh, anh làm chết em.”

“…” Dương Tâm chui vào lồng ngực của anh cười khúc khích.

Lục Gia Bách bất lực thở dài: “Vốn dĩ anh muốn họp cấp cao đề ra kế hoạch làm việc cho quý bốn. Bây giờ em đến, đừng nói là đi họp, ra khỏi văn phòng này cũng đã khó rồi.