Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 736



Được, em muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó, chẳng phải chỉ là một đóa bạch liên hoa thôi sao? Bẻ gãy giẫm trên mặt đất rồi thoả thích chà đạp, chỉ cần em vui là được.”

Dương Tâm nghiêng đầu nhìn anh: “Bạch liên hoa này rất quý giá, anh có chắc là để em quấy phá không?”

Lục Gia Bách duỗi tay nhéo mũi của cô, nhướng mày hỏi: “Không tin vào bản lĩnh người đàn ông của em?”

Dương Tâm cười cười nhưng không nói gì, vốn dĩ cô muốn cùng anh nói chuyện của Triệu An và Lê Vãn Trinh.

Nhưng bây giờ cô đã thay đổi quyết định, trước tiên là phải chỉnh đốn bạch liên hoa mở miệng ác ý đó đã rồi nói tiếp.

Nửa giờ sau, cô Dương bị tổng giám đốc Lục trêu chọc đến mức hai má ửng hồng, bẽn lẽn, rụt rè chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Vương Ái Linh tình cờ đứng ở cửa với hai tách cà phê trên tay, chắc là chuẩn bị đưa đến văn phòng tổng giám đốc.

Nhìn thấy mặt Dương Tâm đỏ bừng, ánh mắt chợt u ám.

Con khốn này, thật sự có thể nhắn một tin đã làm cho tổng giám đốc Lục đang tổ chức một cuộc họp cấp cao quay về văn phòng tổng giám đốc.

“Chị Tâm, chị đi đâu vậy?”

“Ồ, tôi muốn uống trà sữa ở đối diện. Cô đến đúng lúc lắm, cô có thời gian đi với tôi không?”

Trong lòng Vương Ái Linh vui mừng, cô ta đang lo lắng không tìm được cớ để đưa cô đi. Bây giờ lại chủ động nói ra, đúng là hợp ý của cô ta.

Quán trà sữa sao?

Được rồi, các phóng viên đã sắp chạy đến, để họ chặn cô ở cửa, cho thật mất mặt.

“Được, tôi đi cất cà phê đã, chị đợi tôi một chút.”

Trong văn phòng giám đốc.

Lục Gia Bách gọi một vệ sĩ vào.

“Tổng giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Tổng giám đốc Lục nói thẳng: “Cho anh một cơ hội chơi con gái của nhà thị trưởng, trở thành con rể hiền của thị trưởng, anh có dám không?”

Vệ sĩ sững sờ, sau khi im lặng một lúc, vuốt cằm nói: “Nếu là mệnh lệnh của tổng giám đốc Lục thì tôi tuân lệnh mà chơi cô ta, nhưng không làm rể hiền.”

Lục Gia Bách mỉm cười.

“Anh thật có khí phách, được rồi, anh cứ làm đi. Đừng lo, cho anh ngủ miễn phí, một xu cũng không lấy, cũng sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.”

“Được.”

Bên trong thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Dương Tâm đột nhiên hét lên.

Vương Ái Linh vô thức nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô.

Trong giây tiếp theo, biểu hiện của cô ta bắt đầu hoảng hốt, con ngươi dần dần dãn ra.

Dương Tâm mỉm cười, cô chưa bao giờ là người tốt. Dương Nhã và Dương Thành muốn bẫy cô, cô còn có thể để hai bố con bọn họ lăn lộn với nhau, gây ra một vụ tai tiếng chấn động đất nước.

Người phụ nữ trước mặt không liên quan gì đến cô, chọc đến cô thì phải có dũng khí gánh chịu mọi hậu quả.

Yêu mến Lục Gia Bách sao?

Sau ngày hôm nay, cô ta sẽ không còn mặt mũi để đi quyến rũ đàn ông nữa.

Một cái búng tay vang lên trong thang máy, sau đó ý thức của Vương Ái Linh hoàn toàn bị khống chế. Dương Tâm nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, buộc suy nghĩ của cô vào tâm trí cô ta.