Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 16: Tiêu Thần (1)



Tác phẩm dự thi đạt giải nhất của câu lạc bộ nhiếp ảnh lan truyền với tốc độ chóng mặt trên diễn đàn trường. Nam sinh lạnh lùng nổi loạn và thiếu nữ dịu dàng e thẹn, từ ngoại hình đến khí chất, thật giống một cặp đôi từ trong tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân bước ra.

Đó là nhận xét của những người hóng hớt, còn tôi thì không mảy may quan tâm, vì khi đó trong lòng tôi đã có Thẩm Nguyệt. Thật ra tôi đã tỏ tình với cô ấy vào ngày nhận kết quả trúng tuyển đại học nhưng lại bị từ chối. Cô ấy nói mình vẫn chưa muốn yêu đương và chỉ xem tôi như anh em tốt. Không sao cả, tôi có thể đợi đến khi cô ấy sẵn sàng.

Chỉ là bất ngờ tôi biết được, vài ngày trước, Thẩm Nguyệt đồng ý hẹn hò với Lương Gia Thành. Cả ba chúng tôi là bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tôi thậm chí chưa từng phát hiện hai người họ có biểu hiện trên mức tình bạn.

Lòng kiêu hãnh của tôi bị xúc phạm nghiêm trọng, trong lúc nóng giận và bản tính ích kỷ trỗi dậy, tôi đã làm một chuyện hết sức ngu ngốc. Tôi tiếp cận và tán tỉnh Tô Nhược chỉ để phục vụ cho mục đích trả thù cá nhân.

Trái ngược với Thẩm Nguyệt sôi nổi và hoạt bát, Tô Nhược là người trầm lặng và ít nói. Cô ấy có vẻ khó chịu khi bị tôi đeo bám từ ngày này sang ngày khác, nhưng mặc kệ tâm trạng của cô ấy, tôi chỉ muốn biết phản ứng của Thẩm Nguyệt như thế nào.

Ban đầu, Thẩm Nguyệt vui vẻ chúc phúc cho tôi và Tô Nhược, nhưng nửa năm sau, cô ấy chia tay với Lương Gia Thành và nói rằng chúng tôi có thể thử. Đây chẳng phải là điều mà tôi luôn mong muốn hay sao? Vậy mà tôi chẳng mất một giây suy nghĩ, nói rằng đã không còn thích cô ấy nữa.

Có lẽ tôi chưa từng thích Thẩm Nguyệt, chỉ vì chúng tôi đã gắn bó thân thiết quá lâu mà tôi đã nhầm tưởng cô ấy đặc biệt hơn những người khác. Khoảnh khắc Thẩm Nguyệt đề nghị hẹn hò, hình bóng Tô Nhược chợt hiện lên trong đầu khiến tôi vô thức mỉm cười, tôi mới biết trái tim mình đang nằm trong tay ai.

Tô Nhược không hề dễ chinh phục một chút nào, tôi làm đủ mọi cách từ cứng rắn đến mềm mỏng vẫn không thể khiến cô ấy dao động. Cho đến một lần, cô ấy đi làm thêm về muộn và bị kẻ xấu bắt nạt. Anh hùng cứu mỹ nhân - chiêu thức tuy cũ nhưng vẫn luôn hiệu quả. Cô ấy chấp nhận làm bạn gái tôi, niềm vui lớn nhất trong cuộc đời có lẽ cũng chỉ đến mức này.

Giao thừa năm thứ tư ở bên nhau, sau khi ngắm pháo hoa ở quảng trường thành phố, chúng tôi đến một quán xiên nướng trò chuyện đến hơn hai giờ sáng. Vì có uống chút rượu, đầu óc hai đứa đều mơ màng, không nhớ rõ đã về căn hộ của tôi bằng cách nào.

Đêm khuya tĩnh mịch, phòng ngủ được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu hổ phách, tiếng thở nhè nhẹ mang theo hơi rượu của cô ấy như chiếc lông vũ gãi vào lòng tôi, cực kỳ ngứa ngáy. Tâm trí đã say lại càng thêm say.

Cơ thể Tô Nhược hơi run rẩy, rõ ràng là đang căng thẳng nhưng cô ấy vẫn choàng tay qua cổ đáp lại nụ hôn của tôi. Môi cô ấy thật mềm, hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Nhưng dây dưa hồi lâu, lý trí đã mất đi bỗng dưng quay về, tôi lập tức dừng lại.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Tô Nhược, tôi bế cô ấy sang phòng ngủ cho khách, nhẹ giọng giải thích: "Nhược Nhược, trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ không vượt quá giới hạn."

Tôi sợ lúc tỉnh táo cô ấy sẽ hối hận và cũng muốn chừa cho cô ấy một đường lui.

Hẹn hò với Tô Nhược năm năm, tôi chưa từng kể cho cô ấy nghe về chuyện của Thẩm Nguyệt. Đó là bí mật tôi muốn chôn giấu mãi mãi.

Thế nhưng giấy làm sao gói được lửa, điều tôi luôn thấp thỏm lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

Bạn bè cũ tổ chức gặp mặt, rượu vào lời ra, ăn nói tùy tiện. Một người trong số họ hỏi tôi: "Tiêu Thần, chẳng phải cậu chỉ muốn lợi dụng Tô Nhược để chọc tức Thẩm Nguyệt thôi sao? Sao lại ở bên cô ấy đến tận 5 năm như vậy? Có phải cậu thật sự động lòng rồi không?"

Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu giải thích rõ ràng sẽ rất mất thời gian nên lười biếng đáp lại: "Đừng nói chuyện viễn vông. Tô Nhược chỉ là công cụ để tôi trả thù, tôi làm sao có thể thích cô ta được?"

Cửa phòng bao bất ngờ bị mở ra, tôi sững sờ thấy Tô Nhược bước đến trước mặt mình, bình tĩnh hỏi: "Anh vừa mới nói gì?"

Sĩ diện có lẽ là thứ khó buông bỏ nhất, tôi đã nói một câu khiến bản thân sau này mỗi lần nhớ lại đều ân hận khôn nguôi: "Đã nghe thấy hết rồi sao vẫn còn hỏi lại? Tô Nhược, tôi chưa từng yêu cô..."

Âm thanh chát chúa vang lên kéo cả căn phòng rơi vào sự im lặng đáng sợ. Tôi cảm thấy một bên má của mình đau rát nhưng không có ý định phản kháng. Cô ấy muốn đánh muốn mắng tôi thế nào cũng được, miễn điều đó có thể khiến cô ấy dễ chịu hơn, khiến cô ấy bớt đau lòng hơn một chút.

Nhưng Tô Nhược không nói thêm bất cứ lời nào nữa, xoay lưng bỏ đi, sau đó chặn hết mọi phương thức liên lạc của tôi.

Có lẽ năm năm bên nhau có quá nhiều kỷ niệm, mỗi một góc phố con đường quen thuộc đều nhắc tôi nhớ đến những ngày còn hạnh phúc. Tôi quyết định sang nước ngoài làm việc, tự nhủ khoảng cách và thời gian sẽ xoá nhoà đi tất cả.

Giáng sinh năm đó, sau khi tan sở, tôi vui vẻ ghé vào siêu thị mua đồ về nhà nấu món lẩu trường thọ. Thật ra trước đây tôi thích ăn món lẩu cay Tứ Xuyên nhưng vì dạ dày của Tô Nhược không tốt nên tôi đã điều chỉnh khẩu vị của mình.

Tôi háo hức nấu nướng trong bếp mấy tiếng đồng hồ liền, đến khi đơn độc ngồi trước bàn ăn thịnh soạn, cùng với trái tim trống rỗng, tôi mới biết mình đã đánh mất thứ gì. Thật sự nhớ cô ấy rất nhiều, tôi ôm mặt bật khóc, nghẹn ngào đến khó thở.

Sáu năm sau, tôi trở về quê hương khi đã có sự nghiệp và địa vị vững chắc ở nước ngoài, bởi muốn theo đuổi Tô Nhược một lần nữa. Trên máy bay, tâm trạng tôi cực kỳ hồi hộp, nghĩ đến khoảnh khắc tương phùng, thầm hy vọng vẫn chưa quá muộn để níu kéo. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để đổi lấy sự tha thứ của cô ấy.