Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 17: Người Hàng Xóm Cũ



Buổi chiều đông khách, dưới tán cây lộc vừng nơi góc phố, bà lão bán há cảo tất bật bên những xửng hấp nghi ngút khói. Tô Nhược xếp hàng phía sau một nhóm học sinh chờ đến lượt mình.

Khi vừa lái xe ra khỏi công ty, cô nhận được tin nhắn của Lục Minh Trạch báo phải ở lại tăng ca, ít nhất hai tiếng nữa mới có thể tan làm. Cô quyết định sẽ mua chút đồ ăn lót dạ mang đến văn phòng của anh.

Hôm nay là ngày thứ ba trợ lý Tần nghỉ phép, Tô Nhược quen đường quen nẻo, không cần hỏi lễ tân, đi thẳng vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất.

"Ting" một tiếng, cửa thang máy xịch mở, bên ngoài có một người đàn ông đứng chờ sẵn. Anh ta trông thấy Tô Nhược liền vui vẻ gọi: "Chị dâu!"

"Cậu là... Thời Quý đúng không?" - Tô Nhược nhớ mang máng đã từng gặp anh ta trong đám cưới của mình, hình như người này là hàng xóm cũ của Lục Minh Trạch. - "Cậu đến tìm anh ấy vì có chuyện quan trọng sao?"

"À, em làm bên thiết kế nội thất, có dự án nhỏ muốn nhờ anh Trạch hỗ trợ, cũng vừa mới trao đổi xong."

Tô Nhược gật đầu, xã giao thêm vài câu với đối phương rồi chào tạm biệt. Trong khoảnh khắc Thời Quý định bước vào thang máy, cô chợt nảy ra một ý nên gọi với theo: "Cậu có đang rảnh không? Tôi mời cậu uống cà phê được chứ?"

Thời Quý xoay người lại, nét mặt thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được."

"Cậu sang tiệm cà phê bên kia đường đợi tôi mười phút nhé." - Tô Nhược chỉ vào túi đồ ăn trong tay. - "Tôi vào gặp ông xã một chút."

...****************...

Trong không gian phảng phất mùi tinh dầu hoa hồng trộn lẫn với hương thơm của đồ uống, Thời Quý tựa lưng vào ghế, không nén được sự tò mò, khi Tô Nhược vừa ngồi xuống đối diện, anh ta liền hỏi: "Chị dâu à, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Không phải vấn đề gì nghiêm trọng đâu." - Tô Nhược cười để xua tan sự căng thẳng của đối phương. - "Chỉ là muốn hỏi thăm cậu về một người thôi."

"Người nào?" - Thời Quý càng hiếu kỳ hơn.

Tô Nhược cân nhắc một chút trước khi quyết định hỏi trực tiếp: "Cậu có biết cô gái mà anh Trạch gọi là Tiểu Tinh Tinh không?"

Xét theo mốc thời gian, mười sáu năm trước, Lục Minh Trạch vẫn còn là hàng xóm với Thời Quý, cô mong đợi người đàn ông này có thể cung cấp vài thông tin hữu ích giúp chồng mình khôi phục lại ký ức.

Thời Quý nhíu mày: "Cái tên này... Hình như đã từng nghe qua, nhưng đã từ rất lâu rồi."

Một tia hy vọng loé lên trong lòng Tô Nhược, cô nhìn người đối diện một cách chăm chú nhưng không dám lên tiếng, sợ cắt đứt dòng hồi tưởng của anh ta. Quả nhiên, vài phút sau, Thời Quý búng tay reo lên: "À, em nhớ rồi. Hồi cấp ba, anh Trạch có thích một cô gái học cùng trường. Cái tên Tiểu Tinh Tinh là do anh ấy đặt, nói rằng vì ánh mắt cô gái đó rất sáng, giống như sao trên trời. Nhưng em chưa từng gặp, cũng không biết tên thật của cô ấy."

Tô Nhược hơi hụt hẫng nhưng vẫn hỏi tiếp: "Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mối quan hệ của hai người họ lại kết thúc?"

"Em cũng không rõ." - Thời Quý nhún vai. - "Trước khi sang nước ngoài vài ngày, anh Trạch vẫn còn rất hào hứng tham gia buổi cắm trại tốt nghiệp với Tiểu Tinh Tinh. Chẳng hiểu lý do gì khiến gia đình anh ấy chuyển đi rất đột ngột, không để lại lời từ biệt nào."

Anh ta hớp một ngụm cà phê trước khi nói tiếp: "Bọn em mất liên lạc một thời gian, cho đến khoảng 7-8 năm trước, anh Trạch có ghé về nước, chủ động đến thăm gia đình em. Từ lúc đó đã không nghe anh ấy nhắc đến cô gái kia nữa."

Mặc dù học cùng khoá với Lục Minh Trạch nhưng Tô Nhược không có chút ấn tượng nào về buổi cắm trại tốt nghiệp của trường cấp ba Thiên Tân mười ba năm trước. Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng mùa hè đó bản thân đã nằm mê man trong bệnh viện suốt hai tuần lễ.

Có lẽ vì cơn sốt cao ập đến bất ngờ nên mình đã không tham gia sự kiện đó chăng? Tô Nhược cũng không chắc nữa. Ký ức của cô về giai đoạn đó rất mờ mịt, giống như bị một tầng sương mù bao phủ vậy.

"Chị dâu à, không phải chị đang ghen với Tiểu Tinh Tinh đấy chứ?" - Thời Quý nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

Tô Nhược đang ngẩn ngơ, nghe vậy hơi xấu hổ, lắc đầu muốn phủ nhận, nhưng không nghĩ ra lý do nào thuyết phục hơn nên đành gượng cười: "Ừm... Chỉ là có chút hiểu lầm thôi. Cậu cũng biết mà, phụ nữ hay suy diễn linh tinh rồi ghen bóng ghen gió lắm."

Thời Quý bật cười: "Anh Trạch ấy hả, rõ ràng là đội vợ lên đầu, tuyệt đối không phải loại người sẽ phát sinh quan hệ ngoài luồng. Cô gái kia đã là quá khứ rồi, chắc chắn anh ấy không còn tình cảm gì nữa đâu."

Vấn đề này thì cậu sai rồi, Tô Nhược thầm nghĩ, Lục Minh Trạch đã thích Tiểu Tinh Tinh 16 năm, trong lòng anh vẫn luôn chứa đầy hình bóng của cô ấy, chỉ duy nhất cô ấy mà thôi.

Đúng lúc, điện thoại của Tô Nhược nhận được tin nhắn. Cô gọi người phục vụ đến thanh toán rồi quay sang nói với Thời Quý: "Anh Trạch tan làm rồi, tôi cũng phải về thôi. Cảm ơn cậu vì cuộc nói chuyện nãy giờ."