Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 23: Tiêu Thần (2)



Nhờ một số người quen cũ, tôi biết được kha khá thông tin về cuộc sống của Tô Nhược trong những năm tôi vắng mặt. Sau khi chúng tôi chia tay, cô ấy không hẹn hò với người khác, toàn tâm toàn ý xây dựng sự nghiệp cho bản thân, trở thành người phụ nữ hoàn toàn tự do và độc lập.

Công ty mà cô ấy đang làm việc cũng là nơi tôi sẽ đến nhậm chức giám đốc trong bốn ngày nữa.

Ngay khi ngọn lửa hy vọng leo lét trong trái tim tôi vừa được tiếp thêm chút nhiên liệu thì một gáo nước lạnh liền dập tắt nó không thương tiếc.

“Tô Nhược đã kết hôn vào năm ngoái rồi, từ lúc xem mắt đến khi đám cưới chỉ vỏn vẹn một tháng. Chắc là trúng tiếng sét ái tình, bởi chồng của cô ấy là một người đàn ông rất ưu tú.”

Tôi như chết lặng, nhất thời không tiếp nhận được sự thật này. Kế hoạch tái hợp của tôi thậm chí còn chưa kịp bắt đầu, tôi suy nghĩ rất lâu rồi tự nhủ với bản thân: “Hay là thôi đi. Nếu cô ấy đã tìm được hạnh phúc mới thì cũng không nên níu kéo làm gì nữa.”

Trong tuần làm việc đầu tiên, tôi duy trì khoảng cách quyền lực giữa cấp trên và cấp dưới với Tô Nhược, vờ như không có sự quan tâm đặc biệt nào dành cho cô ấy, vờ như chẳng còn vương vấn bất kỳ điều gì trong quá khứ.

Nhưng cảm xúc bị dồn nén sẽ không biến mất mà chỉ tích tụ lại, lớn dần lên như một quả bóng được thổi căng, đến một thời điểm thích hợp thì bùng nổ. Đó là khi ở bãi đỗ xe chỉ có mỗi tôi và cô ấy, khó khăn lắm mới nói được lời xin lỗi giấu trong lòng bấy lâu. Lại bị người đàn ông kia phá đám. Đột nhiên tôi có một suy nghĩ trái đạo đức, muốn giành lại Tô Nhược.

Cô ấy là người sống thiên về lý trí, sẽ không tùy tiện đem trái tim của mình giao cho người khác, tại sao lại kết hôn chớp nhoáng với hắn ta? Có lẽ là để đối phó với sự thúc giục của ba mẹ, có lẽ là họ không thật sự yêu nhau. Tôi cố nghĩ ra muôn vàn lý do để biện minh cho hành động sai trái của mình.

Có một hôm, tôi phát hiện Tô Nhược ngủ gật trong giờ làm việc, thực tập sinh Tiểu An định lay cô ấy dậy nhưng tôi bảo không cần. Tiểu An có vẻ khó xử, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hình như cô bé nhìn ra được tâm tư của tôi rồi.

Mấy ngày gần đây trông Tô Nhược có vẻ rất mệt mỏi, tên kia làm chồng kiểu gì thế không biết. Nếu cô ấy không ở bên cạnh tôi thì chỉ có thể ở bên cạnh một người tốt hơn. Tôi bất chấp thủ đoạn để ly gián bọn họ, không ngờ người đàn ông kia lại tin tưởng cô ấy đến như vậy. Hắn ta thậm chí còn không thèm coi tôi là đối thủ, dùng danh phận hợp pháp công khai thể hiện tình cảm với cô ấy trước mặt tất cả đồng nghiệp. Biểu hiện của hắn không có chút gì là giả tạo, khiến một kẻ luôn kiêu ngạo như tôi lần đầu tiên cảm thấy tự ti.

Nhưng rồi tôi tự huyễn hoặc bản thân, rằng chỉ cần cô ấy không yêu hắn ta thì tôi vẫn còn cơ hội. Tôi muốn thực hiện phép thử một lần nữa, tìm ra đáp án gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng cả ba người.

Khi ở trong tình huống khẩn cấp, tình cảm sẽ là thứ chi phối quyết định của một người. Khoảnh khắc Tô Nhược dùng thân mình bảo vệ cho hắn ta, có thể cô ấy chỉ nghĩ đó là trách nhiệm của một người vợ. Nhưng cô ấy có biết không, chỉ khi tình yêu dành cho đối phương quá nhiều, người ta mới dám hy sinh bản thân mình lao vào chỗ nguy hiểm mà không màng đến hậu quả.

Cuối cùng tôi cũng suy nghĩ thông suốt, không còn tiếc nuối, không giận hờn, cũng không oán trách. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hối hận. Giá như ngày đó, tôi đừng lừa dối cô ấy thì tốt biết bao nhiêu. Giá như Tiêu Thần đã nói rõ ràng với Tô Nhược, anh thật lòng thích em, không vì một ai khác. Giá như hôm chia tay, tôi đừng cố chấp không chịu thừa nhận tình cảm của mình, thì có lẽ chúng tôi đã có một kết cục khác. Có lẽ bây giờ chúng tôi đã là một gia đình và biết đâu còn có những bé con xinh xắn.

Đáng tiếc, giá như chỉ là giá như. Tôi vẫn biết, đời này tôi vĩnh viễn không còn cơ hội ở bên Tô Nhược. Là tôi không xứng với cô ấy.

Những ngày đau khổ của Tô Nhược đã kết thúc rồi, còn những ngày đau khổ của tôi chỉ mới chính thức bắt đầu. Suốt một đời dằn vặt về lỗi lầm của mình là cái giá mà tôi buộc phải trả.

Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ quên đi mối tình đầu tiên này, cũng có thể không bao giờ quên được