Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 24: Tai Nạn Công Trường



Càng hạnh phúc bao nhiêu, Tô Nhược càng bất an bấy nhiêu. Bản năng khao khát yêu thương và nỗi lo sợ được mất, chúng đan xen vào nhau như muốn xé cô làm trăm mảnh.

Tình yêu giống như một thứ chất độc tác dụng chậm, ngấm dần từng chút một, làm tê liệt hoàn toàn lý trí, đến khi người ta mơ hồ nhận ra sự khác thường thì đã không còn khả năng phản kháng. Nó thôi thúc người ta dấn thân vào sự mạo hiểm, liều lĩnh và khờ dại. Dẫu biết giấc mơ ngọt ngào này chỉ tựa như mây khói dẫn dụ người ta sa chân lạc bước để rồi rơi xuống vực sâu vạn trượng, Tô Nhược vẫn tiếp tục đắm chìm trong mối quan hệ với Lục Minh Trạch. Cô đã không thể dừng lại được nữa.

Hai suy nghĩ đối nghịch nhau giằng co trong lòng Tô Nhược rất lâu, cho đến một hôm, cô lại gặp ác mộng. Tỉnh dậy lúc hai giờ sáng, nhìn quanh quất trong phòng, chỉ có ánh trăng tĩnh lặng xuyên qua rèm cửa sổ tạo thành một vệt sáng trên nền nhà. Dường như bóng đêm có thể khuếch đại nỗi sợ hãi của người ta, Tô Nhược xoa lòng bàn tay ẩm lạnh mồ hôi của mình, hít sâu một hơi, xuống bếp rót nước uống. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện thư phòng trên tầng hai vẫn còn mở đèn.

Giấy tờ trải ngổn ngang đầy mặt bàn, Lục Minh Trạch lướt ngón tay qua những dãy số, liên tục tính toán và đối chiếu, tập trung đến nỗi không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đến khi cảm nhận được một bàn tay mềm mại đặt lên vai, nét mặt trầm tư của anh mới giãn ra đôi chút. Anh thuận thế kéo cô ngồi lên đùi mình, vén những sợi tóc vương trên gò má cô sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Em lại không ngủ được à?”

Tô Nhược khẽ gật đầu: “Còn anh? Sao giờ vẫn chưa ngủ?”

“Ừm, anh phát hiện số liệu trong các bản báo cáo có vài chỗ không ổn.” - Lục Minh Trạch tựa cằm lên vai cô, đắn đo hồi lâu, giống như là không đành lòng đưa ra quyết định. - “Chắc anh phải đến tỉnh E công tác một chuyến.”

“Anh sẽ đi trong bao lâu?”

“Ít nhất cũng phải 5-6 ngày.”

Tô Nhược lưu luyến không muốn rời xa anh, cuộn người nép trong vòng tay ấm áp như bé mèo nhỏ, tỉ tê tâm sự cho đến khi hai mắt nhíu lại, làm nũng đòi anh bế về giường.

Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, Lục Minh Trạch đã chuẩn bị xong hành lý và Tần Hiển đang chờ anh bên ngoài. Thấy hai người họ gấp gáp như vậy, Tô Nhược đoán rằng vấn đề lần này thực sự nghiêm trọng. Lục Minh Trạch nấn ná ở lại dặn dò đủ thứ khiến cô phải giả vờ làm bộ mặt chán ghét, đẩy anh ra khỏi cửa: “Đừng lo cho em nữa. Vợ anh không phải con nít mà.”

“Nếu có chuyện gì thì phải lập tức gọi cho anh, có biết không?”

Đi được vài bước, Lục Minh Trạch ngoảnh đầu lại, trong đáy mắt lộ ra ý cười: “Nếu không có chuyện gì cũng có thể gọi cho anh.”

…****************…

Mặc dù được anh cho phép nhưng Tô Nhược cũng không tùy tiện quấy rầy anh làm việc. Cuộc gọi video mỗi 10 giờ tối, đều là Lục Minh Trạch chủ động liên lạc hỏi han tình hình. Ngày thứ tư ở nhà một mình, cũng là ngày dự án của công ty kết thúc, Tô Nhược cảm thấy nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Cô bỗng nảy ra một ý nghĩ, buột miệng hỏi: “Minh Trạch, em đến chỗ anh có được không?”

Người đàn ông hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Được, em có thể.”, giọng điệu có chút mệt mỏi nhưng lại không giấu được sự cưng chiều.

Tô Nhược chưa kịp vui vẻ thì giây tiếp theo anh lại nói: “Bà xã, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Quả nhiên anh ấy cho rằng mình chỉ nói đùa, Tô Nhược thất vọng đáp: “Tạm biệt. Chúc anh ngủ ngon.”

Tô Nhược biết, không chỉ bản thân cô mà ngay cả Lục Minh Trạch cũng cảm thấy sự thân mật giữa hai người trong mấy ngày qua có gì đó không tự nhiên và chân thật. Có lẽ vì cô đột nhiên không bài xích anh nữa lại khiến anh cảm thấy không quen.

Tô Nhược nhìn lên trần nhà, ngẫm nghĩ một lúc rồi bật dậy khỏi giường, đặt vé máy bay trực tuyến và gửi mail xin nghỉ phép cho công ty. Cô muốn tạo cho Lục Minh Trạch một bất ngờ.

Đặt chân xuống sân bay tỉnh E lúc 8 giờ sáng, dựa vào định vị trong tin nhắn mà Lục Minh Trạch đã gửi vào hôm đầu tiên anh đi công tác, Tô Nhược đón taxi đến khách sạn nơi anh đang ở.

Thời tiết hôm nay có vẻ không lý tưởng cho lắm, tuy trời không mưa nhưng lại âm u một cách khó chịu. Tô Nhược đứng ở sảnh khách sạn gọi điện cho Lục Minh Trạch nhưng không ai bắt máy. Đoán chừng anh đang bận, cô quyết định ngồi đợi một chút, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mấy người xung quanh.

“Công trường bên cạnh ủy ban tỉnh mới bị sập giàn giáo đấy. Ban nãy tôi đi ngang khu đó nghe tiếng động lớn lắm.”

“Hình như có mấy công nhân bị mắc kẹt trong đống đổ nát, e là bị thương rất nặng.”

Trong lòng Tô Nhược chợt như có sóng dữ cuộn trào, địa điểm mà bọn họ nói đến, cô đã từng nhìn thấy nó trong hồ sơ thi công mà Lục Minh Trạch để trên bàn làm việc. Cô thử gọi lại cho anh nhưng vẫn không liên lạc được.

Giữa lúc tâm trạng thấp thỏm, Tô Nhược trông thấy Tần Hiển từ thang máy bước ra, dáng vẻ hớt hải của người trợ lý khiến cô có dự cảm chẳng lành. Cô chạy đến nắm lấy tay áo anh ra, hỏi dồn dập: “Minh Trạch đang ở đâu? Anh ấy đang ở đâu?”

“Cô Tô…” - Tần Hiển nhất thời kinh ngạc, ấp úng trả lời. - “Lục Tổng từ sớm đã ra công trình để thẩm định số liệu rồi. Tôi mới nhận được tin báo ngoài đó xảy ra sự cố…”

Tô Nhược không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Anh chở tôi đến đó ngay đi.”