Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 8: Lục Minh Trạch (1)



Một buổi chiều vào học kỳ đầu tiên của năm lớp 10, sau khi kết thúc buổi luyện tập với câu lạc bộ bóng rổ tại sân đa năng, tôi đi ngang phòng âm nhạc của trường.

Từ ô cửa sổ để mở truyền đến âm thanh du dương của tiếng đàn dương cầm hòa cùng giọng hát trong trẻo của một nữ sinh. Tôi vô thức ngó đầu vào nhìn.

Những ngón tay nhịp nhàng lướt trên phím đàn, cô ấy khẽ lắc lư thân mình theo giai điệu của bài hát. Thái độ say sưa đó khiến tôi đặc biệt ấn tượng.

Khi chuỗi âm thanh đột ngột dừng lại, tôi mới giật mình nhận ra bản thân đã đứng bất động ngắm nhìn cô ấy một lúc lâu.

Cô ấy ngẩng đầu lên, có vẻ bối rối khi bắt gặp ánh mắt của tôi.

Tôi mỉm cười với cô ấy, sau đó chạy đi. Nơi lồng ngực xuất hiện một cảm giác lạ lẫm khiến tôi vừa khó chịu vừa thoải mái.

Những ngày sau đó, tôi không tự chủ được, mỗi buổi chiều đều ghé đến đứng cạnh cửa sổ phòng âm nhạc để lắng nghe tiếng đàn và thưởng thức giọng hát của cô ấy.

Sang ngày thứ tư, khi bản nhạc dừng lại, tôi không bỏ đi như những lần trước mà vòng qua hành lang để đi vào cửa chính.

Tôi lục tìm trong ba lô, vụng về đưa hộp sữa vị sô cô la cho cô ấy.

"Bạn học, có thể làm quen được không? Tôi là Lục Minh Trạch, lớp 10A4, Ban Tự Nhiên."

Cô ấy đỏ mặt, sau đó gật đầu rồi tự giới thiệu về mình. Giọng nói của cô ấy thật sự rất êm tai.

"Cảm ơn cậu.", Cô ấy đưa tay nhận lấy hộp sữa và nhoẻn miệng nở một nụ cười với tôi.

Khoảnh khắc đắm chìm vào nụ cười đó, tôi sẽ nhớ mãi không bao giờ quên, dù là một năm, mười năm hay là một đời. Nó đã khắc sâu vào tâm trí tôi, trở thành một ký ức không thể xóa nhòa.

Ngày hôm đó, tôi biết tim mình rung động.

...****************...

Chúng tôi gặp mặt thường xuyên hơn và dần trở thành bạn bè thân thiết. Thỉnh thoảng cô ấy cũng đến sân đa năng để xem tôi chơi bóng rổ.

Hết giờ luyện tập, tôi chạy đến chỗ cô ấy, dùng mu bàn tay lau tầng mồ hôi trên trán, híp mắt cười: "Cậu nói xem, có phải tôi chơi rất cừ không?"

Cô ấy lơ đễnh nhìn đi nơi khác, suy nghĩ một lúc rồi bĩu môi: "Cũng tạm được." Sau đó đưa khăn giấy và nước uống cho tôi.

Tôi giả vờ bất mãn, đưa ra yêu cầu: "Tôi đói bụng rồi. Hay là cậu mời tôi một bữa đi."

Cô ấy đồng ý và dẫn tôi đến cửa tiệm bánh kẹp nằm đối diện trường.

Khi bạn thích một ai đó, bạn sẽ không thể che giấu, bởi từng cử chỉ, từng ánh mắt bạn dành cho đối phương đều biểu lộ rõ rệt tâm tư trong lòng bạn.

Cô ấy là người rất nhạy cảm, dễ xấu hổ và thường sẽ dùng hành động để chứng minh thay cho lời nói. Tôi cảm thấy may mắn vì tình cảm giữa chúng tôi là từ hai phía.

...****************...

Dịp cuối tuần, tôi rủ cô ấy đến rạp chiếu phim. Thật không ngờ một người trầm lặng như cô ấy lại tỏ ra hào hứng trước một bộ phim chủ đề kinh dị.

Suất chiếu kết thúc lúc 8 giờ tối, tôi đưa cô ấy về nhà. Dưới ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn đường, bóng của chúng tôi loang thành hai mảng đen hình thù kỳ dị trải xuống nền gạch granite của vỉa hè, tuần hoàn tách ra rồi quyện vào nhau.

Biểu hiện trên mặt của cô ấy cực kỳ vui vẻ khiến lòng tôi cũng hạnh phúc không kém. Chẳng biết từ khi nào, tâm trạng của tôi lại phụ thuộc vào cảm xúc của một người khác.

Đến trước cửa nhà, cô ấy vẫy tay chào tạm biệt. Giữa nền trời đen, ánh mắt cô ấy sáng như ngàn vì sao lấp lánh.

Tôi buột miệng: "Tiểu Tinh Tinh, từ nay có thể gọi cậu bằng cái tên này không?"

...****************...

Kết quả bài kiểm tra cuối học kỳ I được công bố. Tổng điểm ba môn Toán, Lý, Hoá của tôi đứng đầu danh sách các học sinh khối 10 Ban Tự Nhiên. Còn cô ấy xếp hạng thứ 12.

Ban Tự Nhiên có đến hơn tám trăm học sinh, thành tích của cô ấy được xem là khá tốt.

Tôi nôn nóng muốn khen ngợi Tiểu Tinh Tinh nên giờ giải lao liền đi tìm cô ấy. Ở lớp học không có, phòng âm nhạc cũng im ắng. Một lúc sau, tôi bắt gặp cô ấy dưới tán cây bằng lăng trong sân trường. Bộ dạng ủ rũ đó khiến tôi lo lắng.

"Cậu làm sao vậy? Sáng giờ đã đến bảng thông báo xem kết quả chưa?" - Tôi hỏi.

"Đã xem rồi." - Tiểu Tinh Tinh khẽ cong môi, một tia ngưỡng mộ hiện lên nơi đáy mắt. - "Chúc mừng cậu."

Tôi bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: "Cậu cũng rất giỏi mà. Tôi tự hào về cậu lắm đó."

Tiểu Tinh Tinh im lặng, cúi xuống nhìn mũi giày của mình, qua vài giây mới lí nhí trong miệng: "Lục Minh Trạch, tôi muốn đặt nguyện vọng vào cùng trường đại học với cậu, thành tích như vậy là chưa đủ..." Ráng hồng trên gò má cô ấy lan đến tận mang tai.

Ban đầu, tôi còn tưởng cô ấy gặp vấn đề gì nghiêm trọng, nên khi biết được nguyên nhân thật sự, tôi liền thấy nhẹ nhõm.

Tiểu Tinh Tinh đáng yêu quá đi mất!

Tôi hắng giọng, kìm nén sự buồn cười trong lòng, nghiêm túc nói: "Cậu nhất định sẽ làm được. Tôi tuyệt đối tin tưởng cậu. Vậy nên, cậu cũng phải tin vào bản thân mình, có biết không?"

...****************...

Quả thật, những đợt kiểm tra tiếp theo, thành tích của Tiểu Tinh Tinh ngày một tiến bộ, khoảng cách giữa hai cái tên trên danh sách theo đó mà ngắn dần.

Chúng tôi đã có quãng thời gian trung học đẹp đẽ với những năm tháng miệt mài bên sách vở.

Cứ tưởng rằng, sau kỳ thi tốt nghiệp, chúng tôi có thể chính thức hẹn hò và đưa mối quan hệ thuần khiết trước đây bước sang một giai đoạn mới.

Thế nhưng, sự kiện bất ngờ xảy ra vào mùa hè năm ấy đã khiến chúng tôi lạc mất nhau.