Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 22



Lưu Hoành không hề do dự, anh ta ha hả cười lạnh một tiếng, trực tiếp từ trên người lấy ra một thanh trường đao.

Đây là vũ khí tuỳ thân anh ta mang theo dọc trên đường đi, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì vốn không định sử dụng.

Ngày thường anh ta đã quen việc sử dụng các loại súng ống khi chiến đấu, đối với loại vũ khí lạnh này vốn dĩ cũng không có bao nhiêu ưa thích, chủ yếu là cảm thấy khooảng cách cùng phạm vi công kích thật sự có hạn, cho nên ngày thường cơ hội dùng nó để tác chiến cực nhỏ. Lúc ấy chỉ là phòng ngừa cho nên mới dùng điểm tích luỹ đổi một cái mang theo bên người.

Lưu Hoành sau khi lấy được điểm tích luỹ phần lớn đều dùng để tăng cường thuộc tính của bản thân, đặc biệt là ở giá trị phòng ngự thân thể này anh ta đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết. Rốt cuộc anh ta luôn luôn quan niệm bản thân cường đại mới là cường đại thật sự, dùng điểm tích luỹ cho cơ thể của mình mới là tiêu tiền trên lưỡi kiếm(1). Mấy thứ vũ khí một khi bị đoạt đi rồi thì chính là làm áo cưới cho người khác(2), thật sự là không đáng giá.

(1)Tiêu tiền trên lưỡi kiếm (钱要花在刀刃上): dùng tiền một cách thông minh, dùng đúng lúc đúng chỗ.

(2) Làm áo cưới cho người khác (为他人做嫁衣): làm việc không giúp ích cho bản thân nhưng người khác lại được lợi.

Lúc đổi lấy thanh đao này anh ta đã rớt hẳn xuống 6 điểm, làm anh ta thực sự đau lòng một phen. Lưỡi đao này sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn. Thuộc tính kèm theo cũng rất thực dụng —— một khi bị nó chém vào, miệng vết thương liền sẽ dần thối rữa, cực kỳ khó có thể khép lại, có thể nói là vũ khí vô cùng âm ngoan hung hiểm một đao liền mất mạng.

Cách đây không lâu, thời điểm anh ta cùng cái gã thắt bím chết tiệt Phương Hành kia tranh chấp trên đoàn tàu, anh ta chính là lấy thanh đao này ra để tấn công. Vốn dĩ anh ta muốn nhìn thấy Phương Hành đau đớn mà chết trước mặt mình, đáng tiếc cái quy tắc đáng chết trên tàu không những ngăn anh ta báo thù, ngược lại còn báo hại anh ta bị trừ một điểm tích luỹ, đúng là xủi quẩy.

Anh ta ban đầu còn cho rằng Phương Hành là một cộng sự không tồi, ai ngờ ở một chặng nhiệm vụ vụ hắn thế nhưng tham lam điểm thưởng, nhân lúc người ta chưa chuẩn bị trộm giết chết người bạn đã cùng lên xe cùng anh ta—— Người kia anh ta coi như anh em, chưa kể trước khi lên xe cậu ta với mình cùng nhau vào sinh ra tử, tình cảm sâu đậm vô cùng. Khi biết được sự thật về cái chết của đối phương, Lưu Hoành gần như suy sụp một lúc, ngày không thể ăn, đêm không thể ngủ.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

—— Chờ đến khi anh ta hoàn thành nhiệm vụ, anh ta nhất định lập tức quay lại tìm cái thằng chó Phương Hành để đền mạng!

......

Mặc dù tạo hình thanh đao này tinh xảo mỹ quan, công năng cũng cực kỳ cường đại, Lưu Hoành vẫn luôn mang nó trên người, nhưng mà dọc đường đi cơ hội dùng đến nó ít đến đáng thương.

—— Viên đạn bình thường không thể làm gì được người cải tạo gen ghê tởm này, nhưng có vũ khí lạnh kèm theo thuộc tính đặc thù thì lại vô cùng thích hợp.

Trước mắt, đây đúng là cơ hội tốt nhất để sử dụng nó.

Lưu Hoành sải bước tiến lên, trực tiếp đập vỡ mặt kính bảo hộ của người cải tạo gen nằm gần anh ta nhất. Chất lỏng xanh thẳm nháy mắt theo vết nứt trên kính nhanh chóng chảy ra, lan ra khắp sàn nhà. Lưu Hoành chỉ cảm thấy chóp mũi bị một mùi tanh mặn gay mũi vờn quanh.

Nằm trong khoang chính là một người đàn ông Âu Mỹ trưởng thành khoả thân ước chừng khoảng 24-25 tuổi, ngũ quan thâm thúy mũi cao thẳng. Đại khái bởi vì ngâm trong chất lỏng nhiều năm, làn da hắn lộ ra vẻ tái nhợt dị thường, mỏng như cánh ve, từng mạch máu xanh lơ đều nhìn thấy rõ ràng, ở dưới làn da chậm rãi khẽ đập.

Lưu Hoành nhíu mày, cảnh tượng trước mắt làm anh ta thoạt nhìn cảm thấy có chút không thoải mái. Không chút do dự, anh ta liền giơ cán đao lên......

"Dừng tay!" Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

Lưu Hoành ngẩng đầu lên, không biết khi nào một tên mắt xanh tóc vàng mặc đồng phục quân nhân đã đứng trước mặt mình, giờ phút này đôi tay hắn đang cầm một khẩu súng trường, đem họng súng chặt chẽ mà nhắm ngay chính mình.

Trên mặt Lưu Hoành không khỏi toát ra vẻ khinh thường. Người này trốn ở đây từ khi nào? Anh ta thế nhưng lại không hề chú ý tới. Vốn dĩ cho rằng toàn bộ người trong phòng thí nghiệm này đã bị mình giết sạch sẽ, không nghĩ tới lại còn người còn sống.

—— Nhưng mà loại đạn tầm thường này cũng không thể làm gì được anh ta. Anh ta đã tiêu phí nhiều tâm huyết ở phòng ngự thân thể như vậy, nếu muốn dùng một khẩu súng nhỏ bé rách nát để để uy hiếp anh ta, người này e là suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Lưu Hoành từ trong mũi phát ra một hừ lạnh khinh thường, tính toán vẫn là định đâm chết phôi thai người đàn ông cải tạo gen loả thể gớm ghiết trước mặt này trước. Còn ruồi bọ châu chấu nhỏ này anh ta đợi chút rồi giải quyết sau.

Anh ta giơ trường đao trong tay, nhắm ngay ngực người cải tạo gen trước mặt, giơ lên cao qua đỉnh đầu, một đao hung hăng mà đâm xuống ——

Sắc mặt sĩ quan tóc vàng biến đổi, súng trường trong tay trực tiếp bóp cò. Viên đạn theo đó điên cuồng bắn ra, người đàn ông đầu trọc cơ bắp vạm vỡ trước mắt lại một chút cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng gì. Viên đạn găm vào cơ thể anh ta như thể bắn trúng một tấm thép, cuối cùng lần lượt rơi xuống mặt đất.

Công kích của hắn hoàn toàn không có hiệu quả!

Sĩ quan tóc vàng trừng lớn mắt, không thể tin nỗi há to miệng thở hồng hộc. Hắn lớn như vậy vẫn chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng quái dị kinh người như thế—— ngoại trừ người biến đổi gen do tiến sĩ Michael nghiên cứu ra, căn bản trên thế giới này không có một con người bình thường nào có thể có được năng lực phòng ngự đáng sợ như vậy!

Mắt thấy cây đao trong tay người đàn ông đầu trọc cơ bắp trước mặt đang hạ xuống ngực người đàn ông biến đổi gen, bản thân căn bản lại không cách nào đả thương đến người đàn ông trước mặt. Sĩ quan tóc vàng cắn răng, bỗng nhiên hắn lại nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của tiến sĩ Michael truyền đến từ phía sau——

"Không!!! Dừng lại!!! Cái tên ngu xuẩn này!!!!"

Nhưng mà động tác người đàn ông đầu trọc cơ bắp vẫn không dừng lại.

Sĩ quan tóc vàng tức khắc tiến lên một bước, thân thể hắn trong giây lát nhanh như chớp phóng lên, gắt gao túm chặt cánh tay người đàn ông đầu trọc cơ bắp, muốn giật lấy đoản đao trong tay anh ta.

"Cút ngay!" Người đàn ông đầu trọc cơ bắp lười để ý đến tấn công của hắn ta, một tay túm lấy cổ áo hắn, hung hăng ném về phía xa.

【 Phịch——】

Cơ thể rơi xuống đất, cổ họng truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt, sĩ quan tóc vàng ho khan một tiếng, khóe miệng thế nhưng lại phun ra một vết máu.

Giây tiếp theo, thanh đao lưu loát dễ dàng đâm vào ngực người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ say......

Ngay lập tức, máu tươi tùy ý bắn tung toé, giống như thác nước mãnh liệt mà phun trào, nhanh chóng nhuộm đỏ sàn nhà và vách tường xung quanh.

Máu phun đầy mặt, Lưu Hoành lại không chút quan tâm. Anh ta chỉ mở to mắt yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng gợi lên một ý cười nhạt điên cuồng.

Anh ta thắng! Anh ta thắng rồi! Anh ta là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ!!!

Chẳng mấy chốc! Anh ta liền có thể cầm điểm tích luỹ quay trở lại đoàn tàu! Sau đó đổi thêm nhiều thuộc tính cường hãn! Lực phòng ngự cùng lực công kích của anh ta lại nâng cao một bậc!

Anh ta sắp trở thành người mạnh nhất trên đoàn tàu này!

Nhưng mà nụ cười tươi treo trên mặt anh ta không lâu, Lưu Hoành lại bỗng nhiên sửng sốt.

Máu bắn ra trước mặt vẫn không ngừng lại, phun trào khắp nơi như mưa. Cùng với tiếng hét kinh hoàng của tiến sĩ Michael, ý cười trên khoé miệng Lưu Hoành rốt cuộc cũng phai nhạt đi từng chút một......

......

【 Rầm——!!! 】

Sau một thoáng ngập ngừng, bước chân Hàn Thanh còn chưa tiến lên, đống đổ nát trước mắt lại đột nhiên vỡ toạc ra!

Một quầng sáng xanh lam từ từ bốc lên từ đống tàn tích, ngay sau đó đột nhiên bùng phát thành ánh sáng chói loá kinh người, đem toàn bộ đêm tối trong nháy mắt chiếu sáng lên như ban ngày!

Hàn Thanh không khỏi cả kinh.

Trong bóng tối, một thân ảnh thiếu niên mảnh khảnh đắm chìm trong ánh hào quang. Năng lượng dao động mãnh liệt bốn phía thổi bay mái tóc đen mịn của cậu tứ phía. Cơ thể chồng chất thương tích lúc trước theo quầng sáng xanh lam kích động mà nhanh chóng khép lại. Từng điểm tinh quang hội tụ trên người cậu, giống như ngân hà, vô cùng lộng lẫy, cuối cùng từng chút từng chút chui vào cơ thể cậu như đang hấp thu lấy nó.

Hàn Thanh nhìn đến có chút ngây người.

—— Đây là tình huống gì vậy?

Vốn tưởng rằng một kích vừa rồi cho dù không lấy được mạng hai người này, căn cứ vào khung cảnh ở hiện trường mà nói ít nhất không chết thì cũng là tàn phế. Cô chỉ cần tiếp tục đi lên bổ thêm mấy đao liền có thể đem tất cả chấm dứt, ngồi ngư ông đắc lợi. Nhưng mà lại không nghĩ đến đột nhiên sẽ xuất hiện sự việc ngoài ý muốn như vậy!

Không, không đúng! Tình hình trước mặt dường như có chút không ổn.

Khi tinh quang dần trở nên ảm đạm, vết thương trên người thiếu niên cũng dần mờ đi. Mấy vết thương sâu nhưng rõ ràng lúc trước làm cho người ta sợ hãi đều cùng chậm rãi khép lại như nhau, cuối cùng chỉ để lại trên da mấy dấu vết mờ nhạt. Dần dần thậm chí cả vết tích cũng gần như sắp biến mất.

Hàn Thanh lập tức phản ứng lại.

Cậu ta thế nhưng lại tự chữa lành được!

Không được! Cô quyết không thể cho cậu ta cơ hội này!

Hàn Thanh vội vàng giơ khẩu pháo nguyên tử trong tay lên lần nữa, mục tiêu nhắm vào chàng trai lơ lửng giữa không trung, không một chút do dự nhanh chóng ấn nút bắn——

【 Bùm——! 】

Một luồng năng lượng dao động vô cùng kịch liệt nhanh chóng tụ lại ở họng súng, sau đó tựa như tia chớp oanh tạc, sấm sét đùng đùng vọt về phía trước!

Tuy nhiên, gần như gần lúc đó, bên trong bức màn sáng xanh mờ nhạt, đôi mắt hẹp dài của thiếu niên đột ngột mở ra!

Nhìn chùm tia sáng mau chóng bay tới gần, trên mặt thiếu niên như phủ một tầng sương lạnh. Khoé miệng cậu khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười lạnh lẽo. Giây tiếp theo đó thân hình cậu khẽ nhúc nhích, giống hệt một chuỗi ảo ảnh, trong nháy mắt biến mất giữa không trung.

Tia sáng đột nhiên đập mạnh xuống vách tường tạo ra một tiếng nổ lớn kinh thiên động, tức khắc khoét một lỗ lớn trên tường. Cả tòa nhà tựa hồ đều theo trận pháo kích vừa rồi mà hơi chấn động. Vô số gạch ngói cùng bụi từ nơi bị đánh rơi xuống, bụi mù mịt khắp nơi.

Hàn Thanh mở to hai mắt, không thể tin được nhìn giữa không trung.

Cô cứ thế trơ mắt nhìn cú đánh vừa rồi của mình hóa thành công cốc!

Tốc độ người này sao có thể nhanh như vậy! So với ấn tượng trong trí nhớ Hàn Thanh lưu lại còn nhanh hơn gấp mấy lần, quả thực là đã vượt khỏi phạm vị hiểu biết của con người!

Giây tiếp theo, một bóng hình giống như quỷ mị lướt đến. Trên người cậu ta phảng phất còn mang theo quầng sáng u lam rời rạc mới vừa rồi, lập loè trong màn đêm đen vô tận, ngẩn ngơ bên trong lại có một loại mỹ cảm kỳ dị.

Chỉ qua lại vài cái, mang theo một trận cuồng phong đánh úp lại, cậu ta liền đột nhiên thoáng hiện tới trước mặt Hàn Thanh.

Nhìn người phụ nữ đeo cặp kính kỳ quái có chút quen thuộc đằng trước, thiếu niên khẽ nheo mắt lại. Trong đôi mắt hẹp dài thiêu đốt hừng hực sát khí ngập trời.

Cậu chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp, mang theo cảm giác trong trẻo đặc trưng của các chàng trai ở độ tuổi thiếu niên:

"Cô vậy mà lại không chết."

Hàn Thanh không nói gì, cô mở to hai mắt, chỉ cảm thấy trong nháy mắt tim mình một lần nữa bị nhấc lên tận cổ họng.

Thiếu niên dứt lời, khẽ cụp mắt xuống, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ như đang trần thuật một sự thật nào đó:

"Tốt lắm, tôi hiện tại lần nữa tiễn cô lên đường."