Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 23



Toàn bộ thế giới phảng phất chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

Hàn Thanh ngẩng cao đầu, mở to hai mắt, trong nháy mắt thậm chí thiếu chút nữa quên hô hấp.

Cô không thể hiểu tại sao đòn tấn công của mình lại có thể bị người trước mặt hoá giải dễ dàng như vậy, càng không thể giải thích tại sao cậu ta người đầy thương tích thế nhưng lại có thể tự động lành lại trong thời gian ngắn như thế......

Ngọn lửa cháy hừng hực quanh người thiếu niên kia chính là một loại áp bức của người cấp cao. Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến người ta mất đi dũng khí chống cự, trong giây lát cảm xúc sâu trong nội tâm Hàn Thanh điên cuồng kêu gào thoát ra.

Người trước mắt này trông còn mạnh hơn so với lần đầu cô gặp nữa!

Trốn! Chạy mau!

Cô cùng cậu ta căn bản không phải người cùng một trình độ, đánh giá căn bản không hề có sức phản kháng!

Chạy mau! Mau rời khỏi chỗ này!!!

Trong đầu có một âm thanh điên cuồng gào thét, nhưng vào lúc đó Hàn Thanh chỉ cảm thấy cơ thể mình như đông cứng lại, thậm chí đầu ngón tay đều không thể động đậy, bàn chân như muốn mọc rễ, dính chặt trên sàn nhà, không thể di chuyển dù chỉ một bước.

Giây tiếp theo, chỉ thấy thiếu niên kia giơ thanh đoản đao màu bạc lập loè ánh sáng xanh lam trong tay lên.

Đôi môi mỏng cậu ta khẽ mở, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào.

Cậu chậm rãi nói từng chữ một:

【 Lưỡi Kiếm Sói Thần · Trảm——】

Năng lượng dao động mãnh liệt ngay lập tức hội tụ trên thanh kiếm trong tay cậu ta, cuồng phong bão tố nổi lên khắp nơi. Bên trong bóng tối, dưới ánh đèn huỳnh quang sắc xanh chiếu rọi xuống, biểu cảm trên mặt thiếu niên lãnh khốc vô tình, vô cùng lạnh lẽo, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Hàn Thanh nín thở, trong nháy mắt kia, cô bỗng nhiên có loại cảm giác quyết tâm khi phải thật sự đối mặt với sống chết.

Giây tiếp đó ——

【 Vụt——】

Gần như cùng một lúc, Hàn Thanh dùng hết cái mạng già, vội vã lẩm bẩm câu thần chú biến ra bao tay phòng ngự!

Cùng với một cơn lốc đánh úp lại, lưỡi dao sắc bén xẹt ngang qua người Hàn Thanh như tia chớp, vang lên một tiếng ma sát lưỡi dao kim loại sắc bén vô cùng chói tai. Hàn Thanh chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cực lớn hướng về phía cô xông tới. Lực lượng kia mãnh liệt vô cùng, như có thể dời non lấp biển. Hàn Thanh chỉ cảm thấy đầu óc như đã chịu một đòn bạo kích kịch liệt, tiếp theo toàn bộ đại não trong chốc lát rơi vào trống rỗng.

Cho dù lưỡi dao không đâm thủng tận xương, nhưng mà Hàn Thanh lại bị cái sức mạnh cường đại kia giật đánh bay. Cả người đột ngột bị đập đi như một quả bóng, văng liên tiếp ra xa vài mét.

【 Bịch——! 】

Bay liên tục ra xa mấy mét mới rơi thật mạnh xuống đất. Vừa tiếp đất, Hàn Thanh phun ra một ngụm máu. Cô đau đớn hít một hơi sâu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như thể bị đánh nát, truyền đến một trận đau như dao cắt. Hàn Thanh ngay cả thở mạnh cũng không dám, thậm chí môi cũng không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.

Máu tươi theo khóe môi cô không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo. Cả người lộ ra vẻ chật vật không thể tả nỗi, như một ngọn đuốc tàn trước gió —— tựa hồ mới vừa rồi chỉ cần thêm một chút lực nữa thôi, liền có thể làm ngọn lửa này hoàn toàn dập tắt.

—— Thật là một sức mạnh đáng sợ, năng lực cường đại như thế! Bản thân cô thậm chí một chút ít sức lực chống trả cũng không có!

Nếu không phải vừa rồi được tấm chắn phòng vệ chắn lại, cô nhất định dưới một đao kia bỏ mạng tại đây, nhất định!!

Thân hình Hàn Thanh khẽ run, cô mở to mắt mang theo vài phần sợ hãi nhìn thiếu niên cách đó không xa, vô cùng kiêng kị mà để ý nhất cử nhật động của cậu ta. Nhưng mà giờ phút này trên mặt thiếu niên vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, cậu ta vẫn như cũ cụp mắt xuống, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Hàn Thanh, tựa hồ chuyện mà bản thân mới vừa làm chẳng qua chỉ là việc nhỏ như bóp nát một con kiến, quả thực có thể dùng vân đạm phong khinh(*) mà hình dung.

(*): nhàn nhã, bình thản, không quan tâm điều gì khác.

—— Tiếc quá, khiến người ta tương đối ngoài ý muốn chính là, cậu ta lúc này đây thế nhưng đã kiệt quệ rồi.

Bất quá, không sao.

Mới nãy thời điểm một đao vừa rơi xuống, trên người cô gái kia sáng lên một vòng phòng ngự kỳ quái. Mềm mại kéo dài nhưng lại vô cùng cứng rắn, đem cả người cô bao bọc kín mít trong đó. Một đao vừa rồi của cậu cũng không thể phá vỡ nó, thoạt nhìn tựa hồ là một pháp bảo rất thiết thực để sử dùng.

Không tồi, lại dâng cho cậu một trang bị tiện lợi. Cô gái này xuất hiện cũng xem như là có vài phần giá trị.

Khoé miệng thiếu niên khẽ nhếch, gợi lên một ý cười nhàn nhạt. Cậu ta cất từng bước đi về phía Hàn Thanh, lưỡi đao trong tay xẹt trên nền đất, vang lên một tiếng cọ xát chói tai kinh hồn.

Hàn Thanh hít hà một hơi, cô nỗ lực dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể mình, lùi lại từng chút một, cố gắng tránh khỏi ánh mắt của ác quỷ. Chỉ tiếc hành động của cô hiện giờ quá mức chậm chạp, chỉ chốc lát sau, Hàn Thanh liền trơ mắt mà nhìn kia thiếu niên từng bước một đi tới trước mặt cô.

Cậu ta dừng trước người Hàn Thanh, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Giao ra đây." Cậu ta nói.

Khắp nơi an tĩnh vô cùng, chỉ còn lại thanh âm trong vắt của thiếu niên quanh quẩn trong phòng. Ngữ khí cậu ta lãnh đạm thờ ơ, dường như chỉ đang chuyện trò vấn đề bình thường nào đấy.

Hàn Thanh cắn môi dưới, chỉ cúi đầu, không nói một lời.

Trong miệng giờ phút này tất cả đều tràn ngập mùi vị máu của nội tạng cô, đại não cũng theo đó bắt đầu từng cơn choáng váng. Một đòn khi nãy dù cho không có lấy mạng cô, nhưng cũng đủ khiến cho cơ thể cô bị thương tổn nghiêm trọng. Tình hình trước mắt này, chỉ sợ cô căn bản không còn sức nào để chuồn đi.

Cô...... Chết chắc rồi.

Dựa trên tác phong của thiếu niên kia, bản thân cô vừa rồi thậm chí còn ở nơi tối tăm thừa cơ cậu ta không chuẩn bị đánh một đòn. Hiện giờ mặc kệ cô có giao bao tay ra hay không, cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.

Haizz, làm sao đây......

Suốt dọc đường cô đều liều mạng vắt óc suy nghĩ, thật cẩn thận cố gắng sống sót, không nghĩ tới cuối cùng vẫn sẽ rơi vào kết cục như vậy.

Không phục......

Thật sự là không phục mà......

Nhưng mà còn có thể làm thế nào được?

Đối mặt với sức lực tuyệt đối trước mặt, những tâm tư nhỏ nhoi đó của cô quả thực giống như trò chơi xây nhà chòi của mấy đứa nhóc, không có chút tác dụng nào, sau khi nghĩ mọi cách cũng chỉ có thể rơi vào kết thúc hiện giờ, đến cuối cùng có lẽ cũng chỉ tạo thêm trò cười mà thôi.

Nếu cô có thể bước lên đoàn tàu này trước vài tháng, nếu cho cô thêm một ít thời gian cường hóa thân thể của mình, thu hoạch thêm nhiều vũ khí cùng trang bị kèm thuộc tính, cũng như lúc trước đụng phải mấy người kia trên đoàn tàu, nếu làm quen sớm một chút, chuẩn bị cung cấp võ trang cho chính mình sớm một chút, có lẽ sẽ không có kết cục như bây giờ. Hàn Thanh xót xa nghĩ.

Chỉ là, không có nhiều "nếu" như vậy.

Vận mệnh của thời gian, đây là con đường mà cô đi, và đây cũng là sự lựa chọn tốt nhất sau khi cô đã trải qua ngàn khó vạn hiểm.

Cô...... Đã cố hết sức......

Có lẽ...... Số mệnh của cô đã định sẵn như vậy rồi, đại khái là đen hết chỗ nói.

Đúng vậy, xưa nay cô vẫn luôn như thế.

Hàn Thanh chậm rãi nhắm hai mắt, nhất thời chỉ cảm thấy một trận bi thương từ đáy lòng dâng lên, một loại cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng chưa từng có vây quanh khắp cả người cô, như rơi xuống đáy vực sâu.

Trong khoé mắt, Hàn Thanh chỉ nhìn thấy thiếu niên trầm mặc chờ đợi một lát, lần nữa giơ trường đao trong tay lên.

Trên mặt cậu không buồn cũng không vui, không thất vọng cũng không có vui sướng. Giống hệt như một cỗ máy giết người vô hồn.

Sau khi ấn nút khởi động, hết thảy liền tự nhiên như nước chảy mây trôi, giết người đối với cậu ta mà nói bất quá chỉ là việc tầm thường cỏn con.

......

Không chờ được câu trả lời mình muốn, nhưng mà cũng không sao.

Dưới đòn đánh nặng nề của cậu, cho dù không phá vỡ được lá chắn bảo vệ trên người cô ta, cô vẫn không thể thoát khỏi bàn tay cậu.

Giết cô, sau đó trực tiếp đoạt lấy thứ đồ kia trên người cô, sự tình sẽ trở nên đơn giản rất nhiều. Không cần tốn nhiều miệng lưỡi.

Thiếu niên rũ mắt, hừ lạnh một tiếng. Giây tiếp theo, lưỡi dao trong tay liền nhanh như cắt, hung hăng chém về phía người Hàn Thanh, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn để lại một trận ảo ảnh giữa không trung ——

【 Gào————!!!!!! 】

Tuy nhiên gần như cùng một lúc, từ trong đống đổ nát phía sau truyền đến một tiếng gầm rú kinh thiên động địa, uy năng to lớn, gần như làm rung chuyển toàn bộ toà nhà.

Mặt đất cả căn phòng lay động theo, trên bức tường trong phòng nhanh chóng lạch tạch nứt ra vài khe hở thật lớn. Vô số vụn ngói nhỏ cùng bụi bặm theo khe hở ào ào rơi xuống, vãi ra khắp nơi.

Động tác trong tay thiếu niên đột nhiên dừng lại, sắc mặt cậu biến đổi, nhanh chóng quay đầu đi.

Chỉ thấy trong đống gạch ngói chôn lấp cậu vừa rồi, một thân ảnh cực lớn bỗng xốc hết đống đổ nát trên người lên. Nó ngẩng cao đầu, lớn tiếng phẫn nộ rít gào, âm thanh vô cùng lớn đến mức làm cho màng nhĩ mọi người dau nhói từng trận.

Quái vật kia ban đầu chỉ có thân hình của một người đàn ông cường tráng cao khoảng hai mét, nhưng mà ngay lúc đứng lên từ đống tàn tích cơ thể của nó lại tức khắc lấy tốc dộ mắt thường cũng có thể thấy được phình to lên. Hai cái sừng khổng lồ mọc ra từ giữa trán từng chút một, khiến làn da nó rách toạc, trong nháy mắt máu thịt lẫn lộn. Cơ bắp xung quanh giống như được tiêm hormone kịch liệt phồng lên, toàn bộ cơ thể đột nhiên to ra gấp mấy lần!

Như thể chịu đựng cơn đau dữ dội do cơ thể biến hoá bất thường mang đến, quái vật vừa dùng đôi tay đấm mạnh vào ngực, đồng thời cuồng nộ gầm lên hết đợt này đến đợt khác. Thanh âm chấn động tận trời, kinh thiên động địa, trong phạm vi vài dặm đều vang vọng tiếng gào thét thống khổ dữ tợn này!

Hàn Thanh sửng sốt, động tĩnh lớn ngay lập tức khiến cô tỉnh táo lại. Cô theo đó cũng lập tức mở mắt ra, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía phế tích.

...... Không phải chứ?

Tên kia không chết, tên này cũng không chết nốt?

Không chết cũng thôi đi, một đám còn khoẻ như voi vậy, trên dưới đều nhảy nhót tung tăng quả thật tinh lực vô cùng tràn đầy. Đúng thật còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với lần đầu cô nhìn thấy nó!

—— Vậy nên rốt cuộc mọi thứ cô làm từ nãy đến giờ là để làm cái quần gì vậy hả? Bộ cô đang diễn kịch mua vui à? Vội vàng đưa tích phân tặng đầu người trong truyền thuyết? Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngược lại còn hiến dâng cả thân mình lên sao?

Cô đây là cấp cho đám người này phúc lợi kiếm kinh nghiệm thăng cấp à? Một phát súng thôi mà một đám đều tự mình đột phá cực hạn biến thân thành Siêu Saiyan, quả thực trâu bò đến mức muốn bay mợ lên trời luôn rồi.

Hàn Thanh trong nháy mắt lại có chút dở khóc dở cười.

Cô không thể không có chút bội phục chính mình. Có lẽ là đã thừa nhận sự thật bản thân sắp đi đời rồi, tâm tình thế nhưng lập tức trở nên thư thái, thế cho nên hiện tại còn có tâm trạng bắt đầu móc mỉa loạn xạ trong lòng.