Đoán Thiên Mệnh

Chương 39



Tôi nhìn Thái Mẫn xem thế nào, cô ấy có vẻ kháng cự, căn bản không muốn đụng đến cái bút lông này. Có lẽ khoảng thời gian này cô ấy bị con rồng trong tranh hành hạ quá nhiều rồi nên không dám.

"Ây, Mẫn Mẫn, nhanh lên, cầm lấy bút vẽ qua qua đi." Quách Đình Đình thật sự không biết sợ là gì, lại còn thúc giục Thái Mẫn.

"Không muốn, mình sợ!" Thái Mẫn lắc đầu.

"Sợ cái gì chứ? Giờ đang ban ngày, còn sợ có quỷ sao?"

Sự thật là dù ma quỷ lợi hại thế nào, cũng không dám gây sóng gió vào ban ngày. Nhưng cái này có lẽ không liên quan đến ma quỷ? Tôi nghi hoặc, 1 lần nữa mở cuộn tranh ra xem. Con rồng này không có thay đổi gì, thế nhưng hốc mắt kia trống trơn, trông kỳ quái, loằng ngoằng, giống như là đang chờ đợi người nào đó vẽ mắt cho nó vậy. Tôi nhìn tướng mạo của Thái Mẫn vài lần, cũng không có thay đổi gì, vẫn có ám sắc, nhưng không nhiều lắm, cho thấy tình hình hiện tại không có gì nguy hiểm. Mặc dù như vậy, cũng không thể tùy tiện vẽ mắt cho con rồng này, lỡ như có chuyện gì quái gở xuất hiện thì sao? Cẩn thận lại công dã tràng, phải đợi Dương Siêu gọi điện thoại lại, không thể vội vàng.

"Mẫn Mẫn, nhanh nào, mình chụp ảnh cho cậu." Quách Đình Đình giục, còn lấy điện thoại ra. Nhưng Thái Mẫn vẫn cắn môi do dự.

Quách Đình Đình cứ một mực thúc giục thế này, Thái Mẫn đành cắn răng ngồi xổm xuống, nhặt cây bút lông trên mặt đất lên, tay run run đi về phía tôi, như thể muốn hạ quyết tâm vẽ mắt vậy. Chắc cô ấy cho rằng vẽ xong thì chuyện này sẽ được giải quyết, bức tranh cũng không hành hạ cô ấy nữa. Tôi vội vàng ngăn cản:

"Đừng có làm liều."

Thái Mẫn gật đầu. Quách Đình Đình có chút thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm:. truyen bjyx

"Ban ngày không có chuyện gì đâu."

"Vẫn nên cẩn thận chút. Trước tiên cứ đợi điện thoại bạn tôi đã." Tôi nói.

"Được rồi, tôi qua bên đó xem người ta câu cá." Quách Đình Đình đi xem người ta câu cá cách đó không xa, có lẽ là sợ đợi chán.

Cô ấy đi rồi, Thái Mẫn bước đến hỏi tôi chuyện kia của cô ấy giải quyết như thế nào. Tôi nghĩ lại, chuyện kia của cô ấy thật ra không phải là dễ giải quyết. Dù sao cô ấy thật sự ngủ cùng chồng của người khác mới có công ty bây giờ, cái này là cô ấy sai, nhưng mà một tay chẳng thể vỗ thành tiếng. Sau khi cân nhắc, tôi nói:

"Cô dời khỏi đây là tốt rồi. Dù sao công ty của cô đã kiếm được không ít tiền, có thể đến nơi khác thành lập lại công ty mới. Năng lực cô có thì sợ gì."

Nghe tôi nói như vậy, Thái Mẫn đáp:

"Ừ, tôi sẽ tự cân nhắc." Cô ấy trầm mặc không nói, đương nhiên tôi cũng không nói nữa.

Nhưng xem tướng mạo thì thấy cô ấy vẫn còn do dự không quyết, tôi không can thiệp, để cô ấy tự mình suy tính.

Chúng tôi cứ tiếp tục chờ đợi, trời đã xế chiều, đợi mãi như vậy, mặt trời cũng xuống núi rồi. Trời tối dần, chuyện này càng khó giải quyết. Tôi thấy Quách Đình Đình xem người ta câu cá, có vẻ thích thú, quên cả thời gian. Tôi đành đi đến hỏi cô ấy Dương Siêu đã gọi lại chưa, cô ấy lắc đầu nói:

"Chưa, tôi vẫn đang chờ mà."

Tôi bảo cô ấy gọi cho Dương Siêu xem. Quách Đình Đình lấy điện thoại gọi, nhưng không thể nào liên lạc được, không có ai bắt máy. Tôi nói tiếp tục gọi, nếu không trời tối, tôi sẽ không giải quyết được chuyện này như vậy.

"Được." Quách Đình Đình nói không thành vấn đề, rồi cô ấy tiếp tục gọi.

Tôi cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, có chút đau nhức. Không cần nhìn thêm cũng biết nó không thuyên giảm mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn, tôi đã làm mọi thứ theo lời Dương Siêu, dùng nước sông nấu gạo nếp, rốt cuộc là bước nào có vấn đề?

Tôi đang cảm thấy kỳ lạ thì đột nhiên sửng sốt:

"Thái Mẫn! Cô đang làm gì vậy?? Mau bỏ xuống!"

Tôi nhìn thấy Thái Mẫn, tự cầm bút lông, tự ý vẽ mắt, giống như bị trúng tà vậy. Tôi vội vàng chạy tới. Cô ấy đã dùng bút lông vẽ xong một con mắt, đang chuẩn bị vẽ nốt con mắt thứ 2. Con mắt này rõ ràng được vẽ rất bình thường, nhưng lại có cảm giác sắc bén kỳ lạ. Điều này làm tôi kinh hãi. Thực sự có thể vẽ thêm để hoàn thiện sao?

Tôi vội vàng giữ lấy tay cô ấy:

"Thái Mẫn, cô đang làm gì vậy?"

Thái Mẫn rất khỏe, giãy dụa đứng dậy, một cước đá văng tôi ra ngoài. Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, đứng lên thì nổi da gà, đôi mắt Thái Mẫn có tơ máu đỏ, thật sự trúng tà roòi sao? Lòng tôi nóng như lửa đốt. Thật ra thầy xem mệnh chúng tôi cũng có phương pháp trấn tà, nhưng đạo hành tôi chứ đủ, trong người không có "tướng khí", nếu có thì dùng tướng khí khắc chế tà là không vấn đề gì nữa. Chỉ tiếc, hiện tại tôi chưa có năng lực này.

"Nguy rồi! Quả nhiên là do mặt trời đã xuống núi hoàn toàn!" Tôi vội vàng chạy tới.

Quách Đình Đình thực sự đã nói đúng, ban ngày ma quỷ không dám ra, nhưng trời vừa tối liền thò mặt ra ngoài.

Thái Mẫn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ như máu, một người đàn ông như tôi mà đánh không lại cô ấy? Tôi tiến lên một bước, nắm chặt tay cô ấy, tuyệt đối không thể để cô ấy vẽ thêm một con mắt khác. Thái Mẫn vùng vẫy điên cuồng, sau khi bị trúng tà, sức mạnh cô ấy lớn đến kinh người, thoáng cái đã ném tôi ra, chuẩn bị tiếp tục vẽ. Đương nhiên tôi không thể để cô ấy tiếp tục làm như vậy được, tôi tức tốc chạy lại.

"A, điện thoại gọi được rồi. Hai người đang làm gì vậy? Sao lại đánh nhau? Này, đại sư!"

Quách Đình Đình chạy đến, cô ấy nghĩ tôi đánh Thái Mẫn nên rất tức giận kéo tôi ra. "Đại sư, cậu đánh bạn tôi làm gì?"

"Mau tránh ra!" Tôi vội vàng đẩy cô ấy ra.

"Cậu đừng đánh bạn tôi!" Quách Đình Đình vẫn kéo tôi, Thái Mẫn thừa cơ đạp tôi một cái, tôi ôm bụng ngồi xổm xuống như một con tôm. Cơn đau làm tôi muốn ngất lịm đi. Thái Mẫn đi giày cao gót, một nhát này suýt chút nữa xuyên thủng bụng tôi.

"Thái Mẫn, cậu... A!!!" Quách Đình Đình bị dọa đến luống cuống, thoáng run lên: "Mẫn Mẫn, mắt cậu sao lại đỏ như vậy? Cậu bị trúng tà rồi sao?"

Quách Đình Đình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Bộp một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, tôi còn mơ hồ nghe thấy từ trong điện thoại có giọng nói "Alo, alo..." Thái Mẫn phớt lờ cô ấy, cầm lấy bút lông muốn tiếp tục vẽ. Tôi vội vàng đứng lên, giật lấy điện thoại trong tay Quách Đình Đình hỏi:

"Dương Siêu, có một người phụ nữ bị trúng tà. Tôi phải làm thế nào?"

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Tôi thầm thở phào, giọng nói Dương Siêu kinh ngạc, nhưng lập tức trở nên nghiêm túc: "Cậu có chắc chắn là trúng tà thật không?"

Tôi nói chắc chắn.

"Bình thường trúng tà là do ma nhập vào người, cậu xem cô ta có bóng không, ma nhập vào người đều có hai cái bóng. Cậu xem xem!"

Tôi làm gì có thời gian xem cái này chứ? Tôi tiến lên, dùng tay còn lại nắm lấy bút lông trong tay Thái Mẫn. Thái Mẫn nhìn tôi chằm chằm, một tay bóp cổ tôi, sức mạnh ấy khiến tôi cảm giác như mình bị ngạt thở rồi vậy. Tôi ho khan, mắt liếc xuống thấy trên mặt đất, lúc này trời đã tối rồi, nhưng thật sự có thể mơ hồ thấy được bóng của Thái Mẫn. Nếu như không phải cổ bị bóp nghẹn, tôi đã sớm kêu lên rồi, vì thật sự có… hai cái bóng!! Một là của Thái Mẫn, một cái còn lại là bóng của đàn ông. Bởi vì hình dạng hoàn toàn khác nhau, cái này chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Bóng của Thái Mẫn không nhúc nhích, chủ yếu là bóng của người đàn ông này đang dùng tay bóp cổ tôi. Chuyện quỷ dị như vậy, lông tóc toàn thân tôi dựng hết cả lên. Trong phút chốc, tôi kinh ngạc, cái bóng này là của ai? Hắn nhập vào người Thái Mẫn từ lúc nào? Hắn muốn làm gì?

Tôi ho khan kịch liệt.

"Lý Dịch! Thấy không?" Điện thoại đã bị rơi trên mặt đất, tôi cảm thấy hai mắt tối sầm, ho khan:

"Có thấy!"

"Cậu là thầy xem mệnh, trong cơ thể ít nhiều có tướng khí, mau cắn ngón tay giữa, điểm vào mi tâm của cô ta, phải nhanh lên!!" Khả năng Dương Siêu nghe ra âm thanh tôi ho khan khó chịu, anh ấy sốt ruột nói.

Tôi cố gắng bỏ ngón tay vào trong miệng, sức mạnh kia làm tôi cắn ngón tay cũng khó khăn. Tôi phải dùng hết sức lực của mình, cắn mạnh 1 cái, vị máu hơi tanh ngọt khiến tôi tỉnh táo lại, mở to mắt, giơ ngón giữa dính máu lên, nằm giữa hai mắt đỏ ngầu của Thái Mẫn chính là điểm đó!