Đoán Thiên Mệnh

Chương 85



Hai người chúng tôi cùng cúp máy, tôi quay sang nhìn nước trong nhà, thật đau đầu mà. Tôi bèn nhảy xuống múc nước liên tục, mưa to thế này thì không biết có bao nhiêu người bị ảnh hưởng nữa. Tôi lặng lẽ múc nước liên tục ba bốn tiếng, lâu như vậy, mệt đến thở hồng hộc mới dọn dẹp xong nhà cửa. Sau đó tôi chuẩn bị đi tắm rửa, thay quần áo để đi đến động Lục Thiên, có điều tôi nghĩ nên gọi Ninh Vũ Hi đi cùng, dù sao thì sau lưng cô ấy cũng có chữ giống như tôi.

Có điều lúc này tôi lại tự hỏi, tại sao Tiểu Phượng Hoàng lại im lặng, ngủ say như vậy? Tôi nghi ngờ quay trở lại phòng nhìn con bé, thấy nó vẫn vùi đầu vào cánh ngủ. Tôi bèn nhẹ nhàng gọi nó, không có phản ứng gì nên tôi bèn lay nhẹ 1 cái, phát hiện thân thể nó hơi động đậy, tôi mới yên tâm, vừa nãy không có động tĩnh gì, tôi còn tưởng…

Tôi hỏi nó sao rồi?

“Em, em cảm giác như sắp chết…." Nó yếu ớt nhỏ giọng nói.

Tiểu Phượng Hoàng nói như vậy làm tôi sợ chết khiếp, sắp chết rồi sao? Lẽ nào thời gian mẹ tôi cố gắng trì hoãn cho con bé sắp hết rồi?! Tôi vội vàng hỏi thấy như thế nào rồi? Con bé thì thào nói:

“Đau đầu, sốt, cảm thấy da thịt như sắp chín rồi.”

Tôi ấn ngón tay lên đầu nó, đúng là có hơi nóng, có phải là mắc mưa nên cảm lạnh rồi không? Tôi đã dự cảm sau khi mắc mưa thế nào cũng bệnh, quả không sai chút nào. Chắc là tuổi con bé còn quá nhỏ, khả năng miễn dịch với những thứ này không tốt lắm, dù sao thì nó cũng mới hơn mười ngày tuổi, tôi hỏi nó vết thương ở cánh như thế nào rồi? Nó lắc đầu nói không có cảm giác gì.

"Chờ một chút." Tôi nhớ trong nhà còn thuốc cảm, muốn lấy cho nó uống một ít. Chắc tôi phải bẻ thuốc nhỏ ra một chút nó mới có thể uống được.

“Anh làm gì vậy?” Nó hỏi tôi.

Tôi nói chuẩn bị ăn thịt con bé, nó nghiêm nghị lắc đầu, lại có chút yếu ớt:

“Không được, em bị bệnh rồi, sao anh vẫn có thể bắt nạt em như vậy?”

“Vậy đợi em khỏe rồi thì anh bắt nạt em nhé." Tôi nói, đã bắt đầu tìm thuốc.

“Cũng không được, tại sao anh lại muốn bắt nạt em chứ?” Con bé đứng lên.

Tôi lườm nó 1 cái:

"Anh bắt nạt đó, rồi làm sao?"

Nó nghẹn lời một lúc rồi ngoan ngoãn ngồi xuống:

"Sao anh có thể làm như vậy? Con nít bắt nạt em, anh cũng bắt nạt em, em cũng có trêu chọc anh đâu."

“Ai bảo em gọi anh là đồ đần?”

“Em không nói anh là đồ đần, em nói anh là đồ ngốc, đần là mắng, ngốc thì không phải.” Con bé hơi oan ức.

Có gì khác nhau sao? Đều là để mắng người khác mà.

Tôi lấy thuốc mới tìm được bẻ ra nhỏ ra một ít rồi pha thêm nước cho con bé uống, nó cứ nhất quyết không uống, rất có khí phách. Hừ. Tôi đưa tay giữ cánh nó, nó yếu ớt vặn vẹo người:

"Đừng đụng vào em, nam nữ thụ thụ bất thân, em uống, em uống, anh đừng đụng vào em."

Tôi dừng lại, nó ngoan ngoãn tự uống, tôi hỏi nó có ra ngoài với tôi không hay ở nhà. Con bé nói buồn ngủ quá, chắc là do uống thuốc nhiều quá, nghĩa là phải ở nhà.

“Vậy em ở nhà ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung.” Tôi bắt đầu chuẩn bị một ít thức ăn cho nó, còn có nước uống, nhất định phải đảm bảo có đồ ăn trong một tuần cho con bé.

“Em không phải đồ ngốc, chạy ra ngoài làm gì?” Nó lắc đầu nói.

Tôi nói em không phải là đồ ngốc mà vẫn trở thành thế này? Con bé bị tôi làm cho tức đến nỗi không nói nên lời, ánh mắt nhìn tôi có chút oán giận, chiếc mỏ nhỏ lẩm bẩm hai chữ, như thể nói tôi là đồ ngốc.

Tôi pha phần thuốc còn lại thành ba phần rồi để đó, dặn mỗi ngày để con bé uống một phần, nó gật đầu:

"Biết rồi, anh đi nhanh lên được không, em buồn ngủ quá".

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Tôi cứng họng, có điều không biết là tôi có bị ảo giác hay gì đó không mà bỗng cảm thấy tiểu phượng hoàng dường như đã lớn hơn một chút. Mới đó bằng nắm tay mà giờ to bằng 2 nắm tay rồi. Sau mấy tháng nó sẽ lớn như một đứa trẻ chứ? Chắc sẽ không đáng sợ như vậy đâu.

Thu dọn đồ đạc, cầm theo 20.000 tệ mà Tần Thanh đưa, dự tính sẽ gửi vào ngân hàng. À tất nhiên là trước khi đi, tôi phải thay gạc cho tiểu phượng hoàng đã đã, con bé nói tôi quấn nó thành bánh trưng rồi. Tôi ngây người nhìn nó rồi nói nó nói sai rồi, phải là bánh nhân bánh ú, con bé càng nhìn tôi phẫn nộ hơn. Không hiểu sao tôi bỗng thấy vui lạ, bèn nhoẻn cười.

Tôi đi từ trong nhà ra, đóng cửa lại, sau đó đi tìm Ninh Vũ Hi. Có điều vừa mới bước ra khỏi nhà đã nhìn thấy từ phía xa xa có một chiếc xe đang chạy tới đây. Hai ngày nay trời mưa quá lớn, trên đường đầy bùn lắng, tôi thấy Diệp Thanh lái xe kia rồi nên vội vàng đi đến đó, bảo cô ấy đừng lái xe qua đây.

Tôi kể qua tình hình của chị Nguyệt cho Diệp Thanh, nghe xong cô ấy im lặng, thở dài một hơi, nhờ tôi đưa cô ấy đến nơi chị Nguyệt chết, tôi gật đầu đồng ý

"Thôn của các cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao ở những nơi khác không có mưa, lại chỉ mưa ở chỗ này?" Diệp Thanh kỳ quái hỏi, tôi nói trong nhà nước ngập tới đầu gối luôn. Diệp Thanh lại hỏi:

"Mưa lớn đến vậy hả, lũ lụt sao?"

Tôi bất lực, để cô ấy nhìn xung quanh, ruộng và mặt đất đều là bùn, cô ấy mới nói tiếp:

"Chắc là trong thôn có người đã xúc phạm ai đó có bản lĩnh cao cường, hai trận mưa này là để trừng phạt đó."

Tôi nghi ngờ nói không có ai xúc phạm ai hết.

“Cái này tôi không biết, lên xe đi, đưa tôi đến chỗ chị Nguyệt chết.” Diệp Thanh nói xong, tôi gật đầu lên xe.