Đoán Thiên Mệnh

Chương 92



Tôi nghe tới đây, theo bản năng nhìn vào cung Mệnh anh ta. Thật ra không cần nhìn lâu cũng có thể thấy rõ khí đen trong đó. Đây là tướng kiếp nạn hiểm nguy! Nếu không sẽ chẳng tỏa ra khí đen như vậy. Anh ta thế này thì không phải nói nhiều nữa, những người khác, bao gồm cả tôi, đều có cùng một kết cục.

Quả nhiên, tôi lướt nhanh qua Dương Siêu, Diệp Thanh và hai người bạn của Cao Cửu Nhật, tức khắc thấy mệnh Cung bọn họ đều hiện khí đen rõ rệt mà không tốn chút công sức nào!

Nếu là trước đó thì tôi căn bản không thể nhìn ra, vì đạo hạnh bọn họ ai cũng cao hơn thầy xem mệnh cấp một là tôi. Hiện giờ nhìn ra cũng bởi hoàn cảnh quá nguy hiểm, luồng khí trên mặt bọn họ không khống chế được nữa mới hiện lên báo điềm dữ!

Xem ra, sau khi sáu người chúng tôi bước lên con đường quan tài này chính là cùng Cao Cửu Nhật hướng về đường chết.

Dương Siêu biến sắc nhẹ, tuy nhiên vẫn không để lộ vẻ sợ sệt; Diệp Thanh cũng tương tự. Chẳng qua, hai người bên Cao Cửu Nhật đã bắt đầu gấp gáp, hơi có ý muốn trở mặt:

“Cao Cửu Nhật, cậu nói gì cơ? Vào trận ắt phải chết?”

Cao Cửu Nhật gật đầu, bình tĩnh đáp:

“Trận quan là thế. Cậu đã vào rồi, vẫn muốn ra?”

“Hừ! Không có cách phá giải à?”

Cao Cửu Nhật lặng đi một chốc rồi nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc nói:

“Cách giải… là đi tìm người bài trận!”

“Ý anh là, nếu chúng ta muốn sống thì phải đi tiếp?” Dương Siêu chẳng hề bất ngờ.

Cao Cửu Nhật lại gật: “Không sai. Trận quan này bố trí rất thâm sâu, các quan tài không chỉ đơn giản do nước mới hợp lại với nhau, mà vì âm khí từ mỗi quan hút lấy nhau. Trình độ này không phải người bình thường có thể làm, cũng bởi vì vậy, chúng ta mới đi được đến đây như đi trên đất bằng. Thế nên để xoay chuyển tình thế, chúng ta chỉ còn cách tìm ra người bố trí!”

Dương Siêu với Diệp Thanh không ý kiến, hai người bạn của Cao Cửu Nhật thì rõ ràng có ý muốn rút lui vì câu “Vào chỉ có chết” vừa rồi của anh ta. Tính ra còn chưa bắt đầu đã tuyên bố tử vong, ai mà chẳng sợ, hai người họ còn cách nào khác nữa đâu.

Cao Cửu Nhật im lặng không lên tiếng. Tôi hỏi Dương Siêu thi thể anh em của Trần Hâm còn xa lắm không, Dương Siêu nói cảm giác không xa lắm, hẳn ở ngay phía trước thôi. Tôi không nói gì, sau mới bảo:

“Hai người các anh lấy được thi thể rồi thì ra ngoài tìm Trần Hâm nhận phần tiền còn lại đi, đừng vào trong.”

Trong này quá nguy hiểm, hai người họ lại không nhất thiết phải vào, kiếm được số tiền lớn dễ vậy không tốt sao? Dù sao thì ý Trần Hâm cũng chỉ để ba người chúng tôi tìm thi thể anh em ông ta thôi. 𝑻rờ 𝓾m tr𝓾m h𝓾𝗒ề𝗻 trùm ( 𝑻 𝐑 Ù M 𝑻 𝐑 𝗨 𝖸 Ệ 𝙉.Ⅴ𝙉 )

“Cùng nhau vào, cùng nhau ra.” Dương Siêu, Diệp Thanh đồng thanh bảo.

Đây không phải ăn ý, đây là bọn họ đã kinh qua quá nhiều chuyện mà vẫn khăng khăng kiên trì, nên mới nhất trí như vậy.

Sau một hồi im lặng, tôi gật gật.

“Thế nào? Các người có đi không?” Hai người bạn của Cao Cửu Nhật không nhịn được hỏi.

Xem ra trong lúc bọn tôi bàn bạc, ba người bên kia cũng đã thương lượng ra kết quả. Chỉ không biết Cao Cửu Nhật đã nói gì với bọn họ.

Cơ mà tình hình lúc này làm luồng khí trên mặt anh ta hơi hỗn loạn, tôi không nhìn ra được gì nhiều.

Chỗ cung tiền tài trên mặt Cao Cửu Nhật hơi mờ mờ, nên tôi nghĩ chắc anh lấy tiền của mình chia cho hai người kia, khiến họ đổi ý.

Lời giải thích rất thuyết phục. Có tiền là có thể sai khiến cả ma khiến quỷ.

Tôi với Dương Siêu, Diệp Thanh không lên tiếng, mọi người liền bình ổn cảm xúc, tiếp tục tiến vào trong. Biết chân đạp quan tài mà đi nên nói thật, mỗi bước đều cảm giác lạnh người. Tôi kiềm lại những suy nghĩ vô thức, cố giữ bình tĩnh, đằng sau còn nhiều chuyện quỷ quái hơn phải đối mặt.

Bởi vì khi cảnh giới nâng cao, càng nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Tách, tách, tách! Nước trên đỉnh nhỏ giọt liên tục cứ như mưa nhỏ, thỉnh thoảng còn có mấy con ốc rơi xuống. Tách một tiếng rồi vọng lại quanh hang động tối đen…

Cực kỳ quái dị!

“Hẳn là chỗ này. Diệp Thanh, Lý Dịch, giúp tôi một tay.” Dương Siêu thi triển đạo thuật phong tỏa một cỗ quan tài. Giọt máu tươi của Trần Hâm lập tức như hai giọt máu dung hòa lại với nhau.

Tách! Giọt máu trong tay Dương Siêu tự động rơi lên nắp một quan tài nọ, rồi thấm vào một cách kỳ dị. Trong đó chắc chắn là thi thể người anh em của Trần Hâm.

Nghe Dương Siêu gọi, tôi và Diệp Thanh đương nhiên cùng bước tới nắm chắc nắp quan tài cạy lên. Theo lời Trần Hâm thì anh em ông ta mới chết mấy năm, thi thể chắc chưa bị phân hủy, cơ mà vẫn nên cẩn thận chút.

Két! Nắp quan tài dưới sự cố gắng của ba chúng tôi đã bật ra.

“Đừng thở. Mặc dù thi thể chưa bị phân hủy nhưng vẫn ở trong quan tài khá lâu, âm khí khó tránh nặng nề!” Người lên tiếng là Cao Cửu Nhật.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Ba người chúng tôi ngẩng lên nhìn anh ta, rối rít gật đầu, sau đó nín thở giở nắp quan tài lên. Bỗng một luồng khí lạnh buốt giá phả ra. Là âm khí!

Tôi dĩ nhiên không dám hít thở, chỉ dám gấp gáp chiếu đèn pin vào quan tài.

Bên trong toàn là nước, trong nước là một cỗ thi thể bị ngâm đến mức bạc cả người. Khi ánh sáng mạnh chiếu xuống, đôi mắt đang nhắm chặt của cỗ thi thể thậm chí hơi động đậy, như thể muốn mở mà mở không nổi. Hết sức quái dị!

Có điều từ mặt mày ông ta, tuy đã trương phình biến dạng, nhưng vẫn loáng thoáng nhìn ra được chính xác là người anh em của Trần Hâm bởi phần trán có nét tương đồng. Quả nhiên không tìm nhầm.

“Dưới sự ảnh hưởng của trận quan, quả nhiên là sắp thành tinh. Không thể để ông ta nằm trong đó nữa, lôi ra trước đã!” Dương Siêu nói.

Tôi và Diệp Thanh lập tức đến phụ một tay. Tôi nâng đầu, Dương Siêu với Diệp Thanh thì mỗi người nhấc một cái chân.

Đưa tay vào trong quan tài, phần nước nhớp nhúa, gớm ghiếc. Tôi cố gắng kiềm chế không nôn mửa. Nhưng chợt, ngay khi tay tôi vừa đụng phải đầu ông ta, cỗ thi thể tức khắc giãy lên đành đạch làm tôi giật bắt!

“Hừ!” Dương Siêu hừ lạnh, trở tay lấy ra một lá bùa dán lên đầu thi thể. Thoáng chốc, thi thể đã bất động, tôi liền thở phào ra một hơi.

Ba người chúng tôi dùng sức kéo thi thể này ra, sau đó Dương Siêu tiếp tục dùng dây thừng làm từ vỏ gỗ đào trói ông ta lại để tránh ông ta giãy giụa, dù sao ông ta mới chết không lâu. Xong xuôi thì đặt cái xác qua một bên, rồi cả đám tiếp tục đi sâu vào trong.

Nhưng đi được tầm mấy trăm met, cũng coi như đã vào sâu trong hang, mấy người chúng tôi bỗng dừng phắt lại, sáu người cùng giơ đèn pin soi ra phía trước. Tất cả đều thấy một cái quan tài, một cái quan tài cực kỳ, cực kỳ lớn, như thể bên trong không phải dùng để chứa người vậy…