Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 112: Tai tiếng thị phi



Đình Viện trang hoàng gọn gàng sạch đẹp, từ cửa lớn vào trong đi qua lối rộng tiểu cảnh thác nước róc rách bên tai thư thả tâm tư người rảo bước.

Liễu Dung nghe đến thì cười gượng:

- Có thể xem là như vậy, bất quá chỉ là phơi bày thanh thế tranh vị trong Tộc của hắn mà thôi.

Hàn Phi gật nhẹ đầu, lại hỏi qua loa:

- Ngươi cũng là bằng hữu của hắn?

Liễu Dung hí hửng đáp:

- Trên danh nghĩa là vậy, tuy nhiên bằng hữu cũng có thứ bậc. Bữa tiệc này tính trong tháng tổ chức lần hai, nghe nói chỉ mời hơn trăm người.

Bộ mặt Hàn Phi tựa thoáng ngạc nhiên, tò mò hỏi tiếp:

- Ồ, lần này có sự khác biệt sao?

Liễu Dung chuyển ngữ điệu thành kín đáo, thì thầm đáp:

- Ta nghe nói Thanh Mộc Điền Quân từ chỗ Đan Các tranh dành được ít Thần Dược, có lẽ là phát cho khách nhân hôm nay!

Chân mày Hàn Phi động đậy, khẽ ngẫm:

“Đan Các đã bắt đầu bán ra Thần Dược kia, còn để cho cự đầu các nơi giành giựt một phen thủ trữ một lượng, cách làm sinh ý này cũng không tệ. Thanh Mộc Điền Quân chỉ là tiểu thiếu gia chưa đủ vị chính hệ vẫn mua được đến tay chứng tỏ trưởng bối của Y cũng đã mua vào không ít.”

Lại chép miệng đáp lời cho đủ lễ:

- Thanh Mộc thiếu gia này vung tay thật hào sảng, ta đã biết như nào hắn có được nhiều bằng hữu đến vậy.

Dứt câu đánh mắt thâm ý, nhàn nhạt tán dương:

- Tin tức đến tai ngươi cũng thật nhanh!

Liễu Dung niềm nở:

- Công tử quá khen, thói quen trong lúc kiếm củi gạo mà thôi.

Tiến vào trang viên có nhiều bộ bàn ghế để ngoài trời, cây cỏ xanh um, hoa đa sắc thái, hồ điệp bập bềnh. Bắt gặp thêm một thác nước lớn gấp đôi bên ngoài, dòng nước đổ xuống thành con suối nhỏ lượn quanh.

Nơi này có khoảng hai mươi người, kẻ ngồi kẻ đứng kẻ lặng yên chiêm nghiệm cảnh vật. Vài tên tụ lại một điểm chào hỏi lẫn nhau, hớn hở thoải mái, câu chuyện của ai đó trở thành âm thanh vang vang.

- Điền công tử, Đinh công tử! Các ngươi hôm nay cũng đến à!

- Sao dám vắng bóng, chẳng lẽ không cho Điền Quân gia chủ mặt mũi sao!

Một nhóm khác, bốn năm thiếu nữ thân vận y phục lộng lẫy đùa vui cười khánh khách.

Đi đến điểm này, Liễu Dung lãnh đạm nói:

- Công tử, nơi này từng là điểm tổ chức tiệc ngoài trời. Nhưng hôm nay chỉ dùng để làm chỗ đợi khách đến cho đủ.

Hàn Phi nhẹ gật đầu. Phía sau bọn hắn đang có thêm mười mấy người đi vào. Bỗng có nhóm hai nam ba nữ dừng ở trước mặt, đám người này nam nhân tuổi khoảng hai mươi, nữ tầm mười sáu. Một gã có khuôn mặt vuông, hóng hách cất lời:

- Này này, tiểu tử nọ không phải Liễu Dung sao!

Một thanh niên cùng nhóm tỏ vẻ kinh ngạc:

- Liễu Dung? Tên phế khí tàn gân bị Liễu Gia vứt bỏ, thế nào lại ở đây!

Thiếu nữ bên cạnh nhíu đôi mày liễu buông lời bỡ ngỡ:

- Liễu Dung à, ngươi có nhầm không vậy! Bữa tiệc hôm nay ngươi cũng dám liều mạng vác mặt tới ăn ké sao?

Gã thanh niên cùng nhóm bồi tiếp: - Xem ra lần trước ngươi ăn đòn còn chưa đủ!

Liễu Dung xám ngoét mặt mũi, tựa khó xử đầu hơi cúi không dám nhìn thẳng, lắp bắp nói không đủ to:

- Ta.. ta. Ta được mời đến!

Cả bọn như không cần nghe lời giải thích kia, thoại giễu một bụng đã chuẩn bị sẵn, đồng loạt cười phá lên, mạnh giọng mắng mỉa:

- Há há.. ngươi được mời? Ngươi nằm mộng sao!

- Láo toét, ngươi xem lại mình đủ tư cách không? Còn dám nói bản thân được mời! Ha ha, ngươi đang chọc cười ta?

- Ngươi tưởng nơi này như cổng Phụ Thành để ngươi dễ dàng giở mánh khoé qua mặt sao!

Mấy gã thanh niên mỗi tên một lời, đến thiếu nữ khi nãy cũng không kém cạnh. Nàng chép miệng lắc đầu, bộ dáng thương hại đối phương, ngữ điệu khinh khỉnh:

- Liễu Dung à, đừng làm xấu mặt Liễu Gia nữa! Nghe ta, còn sớm mau rời khỏi. Một lát nữa thôi gia binh kiểm tra thiệp mời, có muốn quay đầu cũng không kịp nữa!

Hàn Phi vốn không quan tâm nhiều chuyện, nghe vo ve bên tai hơi phiền, liền hỏi gã đồng hành:

- Bọn hắn cùng ngươi có quan hệ gì?

Liễu Dung xấu hổ, hơi thở không đều, lí nhí đáp:

- Địch nhân đồng lứa, hàng Gia Tộc tứ phẩm!

Hàn Phi cười xoà, kéo tay Liễu Dung hướng sang nơi khác, nheo mắt an ủi:

- À, đừng để ý đến bọn chúng làm gì cho mệt!

Hai người lách qua, đi đến góc khác. Thiếu nữ trong nhóm nọ tựa trêu đùa còn chưa đủ, gặp tình huống ứng đối này, bất ngờ đến tụt hứng, nàng sượng mặt ửng đỏ quần mắt, quát giận với theo:

- Liễu Dung ơi là Liễu Dung, ngươi còn bày vẽ kéo theo một tiểu đệ đệ đến ăn trực sao!

Giọng điệu của nàng không nhỏ khiến nhiều người dẫn mắt chú ý qua, âm thanh xì xầm rỉ rả nhàn rỗi hỏi nhau:

- Bọn hắn là đám nào, dám náo loạn chỗ này?

Kẻ khác hắt vội nửa hơi thở ra nhằm lấy giọng thể hiện, không quên biểu đạt cảm xúc qua vẻ mặt cho đủ ý:

- Ài.. Ngươi không biết sao! Một kẻ trong hai tên kia gọi là Liễu Dung, lần cuối hắn đến nơi này cách đây năm tháng, cũng trong lần đó gia binh kiểm tra thiệp mời, hắn báo làm rớt mất. Liền bị tóm cổ ném ra ngoài.

- Mấy người kia lần lượt là ba tiểu tử Mai Gia, nha đầu lớn giọng vừa rồi là Liễu Hinh người của Liễu Gia. Xem chừng trưởng bối của nàng rất có thực lực trong Tộc. Cô nương còn lại là người họ Doãn.

- Liễu Dung này dường như có chút thù với Liễu Hinh và mấy tên tiểu tử Mai Gia.

Một kẻ khác lại chạy đến thì thầm:

- Ngươi còn chưa biết đủ, tên Mai Gia to miệng nhất kia là Mai Húng nghe nói hắn thanh mai trúc mã với Liễu Hinh. Có lần Liễu Hinh không vừa mắt Liễu Dung, Mai Húng liền đập cho Liễu Dung một trận thừa sống thiếu chết.

Tuy bọn hắn to nhỏ với nhau nhưng âm điệu vẫn rộn ràng tựa muốn cho mọi người có mặt đều nghe được. Liễu Dung như bị thiên hạ bơi móc nỗi đau trong lòng, bất chợt tối xầm mặt mũi khuyên răn kẻ cạnh bên:

- Công tử hay ngươi ở lại nơi này, ta không phù hợp, có lẽ nên rời đi.

Hàn Phi thở ra một hơi:

- Ta cùng ngươi rời đi, nơi này cũng không hứng thú lắm!

Dứt lời Hàn Phi theo sau đi ra, Liễu Dung tựa không quan tâm gì nữa chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn bước đi vội vã bất cẩn va trúng một tên trong nhóm người đang hướng vào, đám người này thân thể to khỏe vạm vỡ, tu vi Luyện Khí Cảnh tầng bảy. Tên đi ở giữa chỉ có Luyện Khí Cảnh tam tầng nhưng từ dáng vóc có thể nhận biết hắn mới là thủ lĩnh, mấy tên kia bất quá chỉ là hộ vệ theo hầu.

Tên bị đụng trúng nhíu mày, tản mác lực lượng đạp Liễu Dung một cái, quát giận:

- Ra đường quên đem mắt sao!

Liễu Dung khom cúi bày dáng điệu sợ hãi, nhanh chân tránh qua một bên. Đám đông nhận diện tình hình dùng ánh mắt khinh thị cười xổ vào hai người bọn hắn. Liễu Dung đau buồn muốn rớt cả nước mắt ra, ái ngại nói:

- Công tử, ta liên lụy ngươi rồi.

Hàn Phi cong môi thổi ra một hơi tạo ra âm thanh “xuỳ”, nhạt nhẽo một câu:

- Kiến cỏ, không đáng chấp!

Tên hộ vệ khác nghe thấy lời Y, nhíu mày trợn mắt cố chấp quát:

- Nhãi nhép cuồng ngôn, mau quỳ xuống nhận lỗi cho ta!

Hàn Phi nhướng mày, song nhãn loé lên tinh quang tràn ngập sát ý chộp đến tên nọ, trong một khắc gã nọ tự dưng rét lạnh, bối rối mất kiểm soát lui lui lại động ngã cả đồng bọn. Tên đứng ở trung tâm lúc này mới chú ý, gõ đầu tên thuộc hạ mắng:

- Tiểu tử, ngươi đi đứng kiểu gì thế hả!

Lại đảo mắt đến Liễu Dung, bộ dạng đang tức giận bỗng chốc đổi thành thân thiết, ôm quyền chào đến bóng dáng bên cạnh.

Hàn Phi thu lại sát khí, nhẹ giọng đón lễ:

- Ồ, là Hán Tương học huynh đó sao!

Hán Tương cúi đầu chào thêm lần nữa, lại nhận ra hoàn cảnh có điểm không đúng, hắn nhăn mặt lớn giọng la tên thuộc hạ:

- Ngươi không có mắt ư! Ngày thường ta dạy các ngươi cư xử kiểu này à! Còn không mau qua bên đó nhận lỗi.

Tên thuộc hạ ú ớ, chưa kịp hiểu ra tình hình, Hàn Phi chặn tay ra hiệu hướng qua Liễu Dung, điệu ngữ lạnh lẽo:

- Đến mà nhận lỗi với hắn.

Đám đông vây xem, mắt chưa kết nối kịp với não. Nhóm người khi nãy cười nhạo Liễu Dung đứng ở vị trí gần nhất, nhìn một màn buông lời nhạo báng:

- Tiểu tử này đầu bị úng nước ư! Còn dám chờ mong thủ vệ của Hán Tương công tử tạ lỗi.

Liễu Hinh bỡ ngỡ hỏi:

- Mai Húng ca, vị Hán Tương công tử kia xuất thân thế nào?

Mai Húng bày ra bộ dáng hiểu nhiều biết rộng, ung dung giảng giải:

- Ta nghe vài vị đại huynh nhắc qua, vị Hán Tương công tử kia có phụ thân là Phó Thống Lĩnh tại Nam Phủ Điện. Đến Thanh Mộc Điền Quân thiếu gia cũng phải nể mặt Y tám phần.

Liễu Hinh kinh hãi, nâng hai bàn tay lên che miệng, mắt trợn lớn, thì thầm:

- Nói vậy vị Hán Tương công tử kia không phải là thượng khách của nơi này sao!

Mai Húng gật đầu:

- Đúng, ta nghe nói thượng khách hôm nay có đến sáu vị. Có một vị là kẻ gần đây náo loạn Địa Bảng, đánh ra danh khí chấn động Đông Hoàng Thành.

Liễu Hinh sững sốt, xém chút thì thất thanh lố giọng:

- Còn có vị kia đến sao?

Mà lúc này Hán Tương hiểu ra ý tứ của Hàn Phi, Y đi đến đỡ Liễu Dung đứng dậy, Liễu Dung xua tay, miệng không ngừng xin lỗi:

- Là ta không có mắt, là ta không có mắt.

Hán Tương ra hiệu thủ hạ đến nhận lỗi, tên nọ miễn cưỡng bước đến, xì xoà:

- Không có gì đâu!

Hàn Phi nhíu mày. Hán Tương lớn giọng quát:

- Chân thành một chút cho ta!

Tên kia giật mình, bán quỳ ôm quyền chắc giọng:

- Là ta sai, công tử xin lượng thứ!

Liễu Dung lớ ngớ. Đám người Liễu Hinh dụi mắt, kinh ngạc thì thầm:

- Ách.. Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ!

Hán Tương áp sát Hàn Phi, niềm nở rỉ rả:

- Học đệ à, không nghĩ tiểu tử Điền Quân mời được cả ngươi. Ta còn đang định đánh cược với hắn một phen.

- À mà học đệ đến lâu chưa.

Hàn Phi nhẹ đáp:

- Đã được một lúc, gặp một ít chuyện vặt làm phiền tâm đang tính rời đi. Người của ta lại va phải thuộc hạ của học huynh.

Hán Tương nhíu mày:

“Xét đồng lứa thanh thiếu niên, Hàn học đệ nội công thâm hậu lại có tính khiêm nhường, không thích phô trương lẽ nào mấy tên khách nhân cấp thấp của Điền Quân chọc giận Y. Ài.. Điền Quân tiểu tử này cũng thật là, hắn lúc này có lẽ đang bận gì đó không ra nghênh tiếp được.”

Hán Tương nhìn ra sự tình, ngượng ngùng nói:

- Chuyện nhỏ thường gặp, học đệ lượng thứ ta thay gia chủ chỗ này đón đệ, nào nào vào cùng với ta.