Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 115: Nam nhân thiết huyết



Bên phía Đình Trà, hỏa chưởng đánh tới. Đám thuộc hạ xuất ra phòng hộ chắn ở phía trước bộc phát tu vi đến cực hạn, miệng không ngừng gào thét:

- Thiếu chủ, nhanh rời khỏi. Một chưởng kia, bọn ta không chống đỡ được bao lâu.

Hoàng Khương Nhi cùng với Huyết Vân Phỉ Phỉ đã lui ra xa, đứng kế đó là Huyết Vân Đại thủ hộ Phỉ Phỉ nha đầu, cạnh bên có Bạch Sách. Hán Tương cũng lui về mấy bước, Hàn Phi đứng yên tại chỗ. Thanh Mộc Điền Quân láy hoáy, lo được lo mất nói:

- Muốn đi thì chúng ta cùng đi, tất cả cùng nhau rút!

Bọn hắn có thể chọn cách rời đi ngay từ đầu, bất quá những tình huống như thế này càng nên đương đầu rèn giũa đạo tâm, góp phần nâng cao khả năng thực chiến mai sau.

Đối với đám người trẻ, con dòng gia thế thường mong cầu đứng giữa loạn chiến bố cảnh sinh tồn khắc nghiệt thật nhiều, cho nên tính về toàn diện tư chất bọn hắn luôn vượt trội so với người sinh ra trong bối cảnh ít đương đầu hơn.

Cả bọn lui lại đám thủ hạ tiếp tục hét bồi:

- Thiếu chủ cứ lui trước, bọn ta sẽ theo sau.

Hán Tương níu tay Hàn Phi: - Học đệ mau đi thôi.

Hàn Phi lớn tiếng: - Liễu Dung mau lui lại!

Dứt lời bộc lộ tu vi, lực lượng tản mác ngang ngửa Luyện Khí Cảnh cửu tầng. Tay phải xuất Tịnh Uy Kiếm, khí thế tăng lên gấp bội. Nhấc chân đạp đến thành lan can, phóng vụt lên hướng cự chưởng chém tới, một chiêu “Bạch Hổ Phá Sơn”.

Ngũ Hổ kết hợp Kim Khí toàn thân hoá Kim sắc tứ Hổ cao tám mét, Bạch Hổ cao chín mét. Mỗi con một dáng hình gầm lên sống động, trong ba dặm xảy ra dị tượng phong bạo gào thét.

Từ phía sau nhìn đến chỉ thấy phía trước người Hàn Phi xì ra năm chiếc cánh huyễn ảnh kim sắc to lớn, qua một cái chớp mắt nó biến ảo thành năm đầu cự thú sắc nét rõ ràng nâng thân ảnh Hàn Phi lên đỉnh đầu con đứng giữa, hướng tứ phương phát ra âm thanh “Gào.. Gào” kéo dài.

Kế đó ánh sáng kim sắc rực lên, độ chói lóa tăng gấp ba lần rực rỡ lên. Bấy giờ mới ào ạt cương mãnh lao đến cự chưởng.

Cả bọn bên dưới sững sờ, trợn mắt há hốc miệng. Thanh Mộc Điền Quân trán rịn mồ hôi, lẩm bẩm:

- Quá mạnh, thực lực này sao còn tính là Luyện Khí Cảnh được chứ!

Hán Tương rung động lắp bắp:

- Đây.. đây mới là thực lực chân chính của Hàn học đệ sao? Lần trước đấu với hắn, hắn còn chưa xuất ra hết một thành!

Hoàng Khương Nhi đơ ra, thì thào:

- So với hắn, bọn ta chính là ếch ngồi đáy giếng a.

Thanh Mộc Điền Quân lặng lặng hỏi Huyết Vân Đại:

- Bằng hữu, nếu ngươi so đấu với hắn có thể kéo dài trận chiến trong bao lâu?

Huyết Vân Đại xấu hổ lí nhí đáp:

- Thời gian không đầy một hơi thở!

Bạch Sách đố kị hoảng sợ đến té ngã ra sàn, miệng vẫn còn há lớn. Huyết Vân Phỉ Phỉ bộ dáng phấn khích, đồng tử đong đưa hò hét cổ vũ:

- Hàn huynh cố lên!

Thanh Mộc Điền Quân chấn tỉnh, nói với thủ hạ:

- Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, tiến lên hỗ trợ Hàn huynh đệ!

Đám thuộc hạ đồng thanh:

- Bọn ta đã chuẩn bị đầy đủ, tuỳ thời tử chiến.

Thanh Mộc Điền Quân thoáng rùng mình thậm chí là giật mình, hắn chỉ ra lệnh cho đám thuộc hạ của bản thân, chẳng ngờ người có mặt đều đồng dạng dứt khoát một lời như một. Nhìn vào trong ánh mắt của ai nấy thốc lên cụm tia chiến ý nồng đậm. Y chép miệng cũng không dám gây ra âm thanh phá vỡ hào khí kia.

Tự bản thân biết rõ đám lâu la này dụng võ kiếm cơm, cả đời chỉ biết đánh giết. Lúc này nhìn thấy một màn tiểu tử không bằng tuổi bọn hắn đối mặt hiểm nghuy chọn cách tiên phong đương đầu, không có riêng ai, đều dấy lên cảm xúc chung muốn xông pha bồi lửa.

Hắn nhất thời còn thoáng qua một nhịp hổ thẹn vì toan tính an toàn cá nhân.

Trên không, ngũ Hổ va chạm cự chưởng khiến tốc độ lao tới của nó giảm hẳn. Tiếp tục lọt vào trung điểm, tiếng Hổ gầm thê lương vang vọng. Kim sắc nổ mạnh tựa pháo hoa rực rỡ bắn ra thập diện, “Ầm.. Ầm.. Ầm.. Ầm..” như sấm rền vang.

Hoả chưởng ảm đạm đến bảy thành, mắt thường cũng thấy rõ được. Dù vậy ba thành còn lại cũng tương đương với một kích toàn lực của Nhập Đạo Cảnh tầng hai mạnh mẽ chụp lên người Hàn Phi.

Hắn vừa rồi dùng một chiêu “Bạch Hổ Phá Sơn” không hoá giải nổi hoả chưởng, bị phản chấn bật ngược ra sau, thân thể tựa mất kiểm soát vô lực cùng với Tịnh Uy Kiếm rơi xuống.

Cả bọn bên dưới Đình Trà đều một bộ dạng hoảng loạn lo lắng. Hán Tương chẳng biết vì gì tròng mắt ươn ướt, ký ức Hàn Phi cường hoành đánh bại hắn lại tặng cho hắn một cơ duyên, cho đến những hình ảnh lúc này kết thành một chuỗi xẹt qua trong tâm trí.

Bất giác cử tay chuyển, bảo khí phi hành xuất, ngự cước phi thân vụt đến thật nhanh như có ý đồ đón lấy Hàn Phi. Hán Tương lúc này lao đến chính là tìm chết nhưng hắn lại không cho mình có thời gian suy nghĩ nhiều thêm.

Bọn thủ hạ của Y chỉ kịp hoảng hốt la lên can ngăn: - Thiếu chủ, không được!

Thanh Mộc Điền Quân trước sau còn do dự, hắn hối hận vì mình tại sao lại thiếu quyết đoán đến vậy. Trong nháy mắt cũng xuất Bí Bảo bay theo, thủ hạ bên dưới cùng đồng loạt một hành động đuổi đến, cuối cùng Đình Trà trống trơn, hai nữ nhân cũng không ngoại lệ phi hành chung hướng.

Dù vậy khoảng cách quá xa, cự chưởng chụp xuống nuốt trọn bóng dáng Hàn Phi. Đám người bay đến chỉ thấy Hán Tương dẫn đầu cơ mặt móp méo, hoảng loạn cực điểm, bộ dạng thê lương tay trái với ra ảo tưởng đỡ lấy Hàn Phi.

Thanh Mộc Điền Quân sát nút phía sau nghiến răng thúc dục tốc độ cực hạn.

Sau một màn va chạm với Bạch Hổ hướng đi bị đứt gãy thành ra công kích thẳng vật cản, cự chưởng úp xuống hỏa diễm bao trùm sóng nhiệt khuếch tán chặn đứng đường bay của đám người Hán Tương.

Hán Tương dừng lại ở một điểm, khí độ không cam ngồi bệt trên Bí Bảo trạng thái suy sụp hoàn toàn. Thanh Mộc Điền Quân đứng ngay phía sau, bộ dáng kiên cường mà ánh mắt nồng đậm tiếc thương, đám người kia cũng chịu phản chấn dừng lại một chút lúc này lảo rảo tới gần.

Hoàng Khương Nhi cảm thán lẩm bẩm:

- Hàn học để chuyển hướng hỏa chưởng, thay chúng ta đón một kích kia.

Liễu Dung phi hành đến điểm cực hạn của ranh giới sóng nhiệt, quỳ rạp trên Bí Bảo bộ dáng chẳng kém Hán Tương bao nhiêu. Hắn cũng chỉ mới biết Hàn Phi chưa được mấy ngày, đã xem Y như hình tượng phấn đấu. Y còn cho hắn Thần Dược, lúc hắn chịu sỉ nhục bị người khác bắt nạt Y không tiếc đứng ra.

Liễu Dung không cha không mẹ bị Gia Tộc vứt bỏ, mỗi ngày đều phải leo lắt tự lực cánh sinh, không dị bẩm chẳng gia thế cô độc bôn tẩu khổ sở đủ đường, đến một tri âm cũng chưa dư ra được, lặng lẽ lấy sự an toàn làm niềm vui riêng đồng dạng lý tưởng sống tiếp.

Vài ngày trở lại đây hắn gặp một người tuy còn nhỏ tuổi lại cho hắn cảm giác chính mình không có vô hình giữa thiên hạ, tự tôn cũng từng chút lấy lại được. Ngay thời khắc này người kia cứ vậy mà ngã xuống trước mắt hắn, câu nói cuối cùng của Y lại vang lên trong đầu “Liễu Dung mau lui lại!” Thoáng dằn lòng tự hỏi “Là hắn vì bảo vệ ta?”.

Nhiều dòng suy nghĩ loạn lược qua tâm trí. Liễu Dung không kiềm được, nước mắt đầm đìa, gào lên thê lương. Ai nấy có mặt đều sụp đầu cúi xuống tỏ vẻ đồng cảm. Huyết Vân Phỉ Phỉ lại khóc nấc lên như trẻ con ba tuổi những lúc không tìm thấy bóng dáng trưởng bối.

Bên trong trung tâm hỏa nhiệt, dáng dấp mờ ảo một gã thanh thiếu niên thân trần quá nửa y phục nhiều chỗ bị cháy đen, bề mặt da thịt tồn tại mấy trăm ngàn giọt mồ hôi nhễ nhãi. Hắn đứng tại một điểm bán kính hai thước có luồng khí lực bao bọc, sóng nhiệt bị chặn bên ngoài.

Kẻ này là Hàn Phi, hắn đang thay đổi một bộ y phục khác, tranh thủ chuyển động tâm tư.

“Một kích Nhập Đạo Cảnh tầng năm thật không thể xem thường, khi nãy muốn thử giới hạn sức mạnh nên toàn lực đối chọi một kích. Hiện tại một kiếm toàn lực của ta ngang ngửa với một quyền của Nhập Đạo Cảnh tầng ba, không nghĩ ba phần lực lượng của địch nhân lại lợi hại đến vậy.”

Khoảnh khắc khi cự chưởng chỉ còn cách đầu hai thước, thu lại Tịnh Uy Kiếm, xuất ra thanh “Bạo Hoả Nhị Hợp Trận” tay nâng lên kết ấn kích hoạt đồ văn, dưới chân hai cái đồ án lam sắc lẫn hồng sắc nở rộ tầm hai mươi thước thì dừng lại lơ lửng lướt qua thân thể Y, lên khỏi đỉnh đầu xâm nhập vào trong hoả lực bức nó dừng lại.

Đồ án xoay chuyển chèn ép lẫn nhau rồi nổ bung ra, phong bạo lẫn hỏa diễm cuộn vào thành một quang cầu kế đó giải phóng năng lượng dung tích ra bên trong hỏa chưởng một luồng sáng rực lên oanh toạc hết thảy chưởng lực, bức sóng nhiệt xuống.

Nước hồ cuồn cuộn dâng lên, đẩy lui Thủy Cầu của Huyết Bào lão giả đánh tới phía sau, khiến Thủy Khí đánh ngược trở lại kẻ ra đòn. Hắc Bào nhìn đến Hoả Chưởng đang tiêu tán, nhất thời sửng sốt, kêu lên:

- Sao có thể!

Huyết Bào lão giả đang dưỡng thương cười hắc hắc:

- Nhất định là cường giả của các thế lực đã đến, ngươi tiêu đời rồi.

Nói xong một câu, hộc máu phun ra mấy ngụm đỏ tươi, không chỉ vì đang bị thương còn là vì bị

Thủy Cầu đánh úp, tính cả Hắc Bào sau cuộc giao chiến sức cùng lực kiệt kết quả chung số phận. Hai gã đều một bộ dạng yếu nhược.

Cùng lúc trong bóng đêm đã đổ màu dày đặc, có một ánh mắt huyền bí cũng đang kín đáo quan sát trận chiến này.

Mà phản chấn bên kia khiến nước hồ dâng lên như sóng lớn náo loạn trường lưu đẩy lui cả đám người, nhóm thủ hạ xuất khiến phòng hộ đứng sát vào nhau ở phía trước tạo thành bức tường chắn đỡ hộ chủ.

Bọn Thanh Mộc Điền Quân còn nghĩ hỏa chưởng đánh xuống Hàn Phi dư lực tác động mặt hồ tạo ra tình huống chấn động này.

Bất giác ai nấy không bảo nhau lại cùng chung một hành động đẩy đám thủ hạ ra, dùng thân thể hứng chịu dư âm nọ, bọn thủ hạ hiểu ý bày ra bộ mặt xấu hổ, cũng cất đi bảo khí phòng hộ noi gương theo. Sự tình trước mắt, bọn hắn xem như một phần tưởng niệm Hàn Phi đã ngã xuống.