Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 128: Chấn động thành Đông Hoàng



Đình Trà Đông Hoàng Học Viện.

Văn Hào Các Chủ đứng ngồi không yên, miệng lẩm bẩm:

- Hạ Phẩm hai đạo.. Trung Phẩm năm đạo..

Cùng lúc trên bầu trời một cơn sấm gầm lớn vụt lên vang vọng diện rộng, cột Lôi Đình thứ ba ẩn ẩn hiện ra, kích thước của nó lớn gấp đôi đạo thứ hai.

Văn Hào lão khoái chí cười lớn:

- Ha ha, Hạ Phẩm cũng được, ba đạo đã là Hạ Phẩm năm sao rồi!

Khánh Gia lão giả động dung:

- Vương Khí hạ phẩm ta cũng có, nhưng chỉ dẫn đến hai đạo Lôi Đình.

Tia Lôi Đình to bằng cái bắp đùi của tráng sĩ đánh xuống phá vỡ một tầng quang sắc Pháp Trận phòng hộ. Đám người Hoành Lĩnh khuỵ chân xuống siết chặt lực lượng mới miễn cưỡng bình ổn. Thiết lão cũng liều mạng bộc phát tu vi đến bên cạnh hỗ trợ, nhận được nụ cười cảm kích của tam lão.

Đây là chuyện mà bất kì thành viên nào chung một Luyện Khí Hội đều tự giác tương trợ nhưng không bắt buộc, cấp bậc chưa đủ Đại Sư càng không nhất thiết phải cố chấp, vì sự ràng buộc chưa cao với tổng bộ.

Bên Đình Trà, Cao Tắc hướng Văn Hào lão rỉ rả:

- Lôi Đình này e là ngang ngửa một kích của lão phu, Văn Hào huynh có nên đến xem bọn tiểu bối một chút không.

Đạo Lôi Đình thứ ba kia đập lên Pháp Trận tản ra uy lực cương mãnh hất lui đám đông ra xa, bọn họ còn chưa kịp định thần, đạo lôi đình thứ tư đã xuất hiện. Ai nấy kinh hoảng bay ngược về sau năm dặm tránh né. Trong đám này có nhóm mười người, dẫn đầu là ba lão giả hắc bào đảm nhiệm Phó Các của Luyện Khí Các.

Một người nghi hoặc lẩm bẩm: - Vương Khí?

Người kia sửng sốt: - Vương Khí!

Người còn lại rung động: - Chính là Vương Khí.

Bọn hắn là Luyện Khí Sư lâu năm, từng xem qua rất nhiều điển tịch Dị Bảo dẫn Dị Tượng, dễ dàng phát giác hiện tượng trùng khớp với Vương Khí xuất thế.

Đạo lôi đình thứ tư to bằng cái chum nước phủ xuống chẻ ra thành nhiều nhánh.

Khánh Gia, Cao Tắc trợn mắt, Bàng Hồng la lớn:

- Một nhánh tương đồng một kích Địa Sư Cảnh tầng hai, không kém hơn bao nhiêu. Văn Hào huynh, ngươi còn không động thủ e là Luyện Khí Các kia sẽ nát thành phấn bụi.

Văn Hào Các Chủ còn đang do dự như đợi chờ điều gì. Bất ngờ từ đỉnh Tháp bắn lên một cái đồ án lam sắc xoè tròn tán rộng đến bốn dặm, lấy đỉnh Tháp làm trung tâm bán kính này đủ che phủ tám phần toàn bộ khu vực Luyện Khí Các, từ trong đồ văn lam sắc một đầu cự Mãng há to hàm lớn tận trăm thước, nuốt chửng Lôi Đình cứ thế xông ra.

Khi nó ngậm miệng lại lộ rõ trên không ước chừng chiều dài toàn thân không dưới năm trăm mét, Xà Nhãn lập loè huyết quang như hai thùng máu lớn.

Đạo lôi đình thứ năm giãy giụa trên tầng mây, to bằng cả phi nước phát ra âm thanh “rẹt..rẹt” nương theo tiếng sấm “đùng..đùng” tựa cổ vũ khí thế, ầm ầm đánh xuống. Mấy trăm người đang xem hoảng hốt, nhìn một màn mà mồ hôi ướt lạnh.

Có người lắp bắp: - Đây.. đây là?

Người khác bỡ ngỡ: - Luyện Khí Các có Yêu Thú hộ pháp sao?

Văn Hào Các Chủ phấn khởi, cười tươi như hoa, buột miệng tán dương kèm thắc mắc nhỏ:

- Hắn đã làm được, khá lắm. Thế nhưng sao lại là cự Mãng?

Tam lão bên cạnh như đã phát hiện ẩn tình, đồng thanh lẩm bẩm:

- Linh Hồn Bảo Khí? Pháp Trận Đại Sư!

Cùng lúc không nói thêm, thoắt một cái thì biến mất, hướng Luyện Khí Các vụt đến. Văn Hào lão chỉ kịp níu theo ánh mắt, bực giọng: - Các ngươi..!

Dứt lời, cũng vụt bay đuổi theo. Lão lẽ nào không biết Pháp Trận Đại Sư là tồn tại gì, nếu chỉ là Tông Sư Luyện Khí Thuật ba người kia còn nể mặt lão một chút. Vương Khí trong tay võ giả tuỳ ý diệt sát đồng cấp, Vương Khí tăng thêm Pháp Trận có thể vượt cấp đối kháng lấy một địch nhiều, tình huống này bỏ qua mặt mũi đồng bạn nhanh chân đến đặt hàng là điều tất nhiên.

Cự Mãng vừa xuất, áp lực lôi đình biến mất vô tung, Hoành Lĩnh dùng cơ quan Trận Địa quan sát bên ngoài, cảm nhận khí lưu thập diện dồn ép, phát hiện mấy chục đạo ánh mắt cao thủ hướng về nơi này. Trong lòng thoáng qua một tia đắc ý, liền lấy ra Lệnh Bài Các Chủ Hiệu Triệu, phá không lớn giọng:

- Thủ Vệ Luyện Khí Các nghe lệnh, tất cả tập hợp, bảo hộ Luyện Khí Tháp, ngăn chặn ngoại nhân xâm nhập.

Giọng điệu này dùng lực lượng để phát ra, âm điệu tựa sấm vọng, khí độ uy nghiêm. Mà lời kia vừa xong, mấy tầng linh quang chẳng biết từ chỗ nào phát ra bao lấy Luyện Khí Tháp ngăn chặn lực lượng linh hồn dò xét từ bên ngoài vào.

Trong bóng đêm vụt đến gần ba trăm nhân ảnh hắc bào, trong số này có một trăm năm mươi Nhập Đạo Cảnh cửu tầng, một trăm Đại Đạo Cảnh sơ kì, năm mươi Đại Đạo Cảnh trung kì. Đây là thực lực riêng của Các Chủ Luyện Khí Các.

Ba trăm người vừa đến, ngự không phi hành kết thành hộ trận, trên tay mỗi người một Ngọc Bài, đồng loạt rót vào lực lượng, trong vài cái chớp mắt phía sau bọn hắn hình thành một huyễn ảnh tráng sĩ thân trần cao trăm trượng, tay phải nắm cự Chuỳ vác trên vai, cự ảnh này như gã khổng lồ phát ra hỏa sắc rực rỡ.

Ai nấy có mặt mắt lớn miệng há:

- Đây.. đây là hộ pháp đại trận!

- Rốt cuộc bên trong đang dẫn dắt sự kiện gì, Hộ Pháp Đại Trận này, ngàn năm qua chỉ nghe mang máng chưa từng thấy bày ra.

Ba lão giả Phó Các trước nay quản Các, Các Chủ ít khi xuất hiện, bọn hắn còn nghĩ chính mình nửa bước là Các Chủ rồi. Chứng kiến một màn kia trong lòng không ngừng hỗn loạn. Từng người kinh tâm thốt lên:

- Hộ Pháp Ẩn Sĩ, duy nhất Các Chủ có thể hiệu triệu, không nghĩ lại nhiều đến mức này!

- Đại Đạo Cảnh trung kì có tận năm mươi người, đây là thực lực có thể đánh phế một cự đầu khác, chí ít phế sạch vay cánh. Vì gì bày ra Tổ Trận?

- Địa vị Phó Các một cái hư danh, thực lực Đại Đạo Cảnh tầng năm có thể tính là gì chứ!

Đám đông lại không ngớt khen ngợi:

- Không hổ là một trong năm cự đầu của thành Đông Hoàng. Trước giờ ta còn cho là Luyện Khí Các xếp thứ tư e không xứng đáng với Đan Các xếp thứ năm. Xem ra rất nhiều người nhận định sai.

- Luyện Khí Các thật là kín tiếng!

Hàn Phi bên trong mật thất mở ra Linh Nhãn, Thính Giác nắm rõ tình hình bên ngoài, lúc này bình phẩm kèm tiếu ý tinh ma:

“Một tia khí huyết của Địa Giao chỉ hình thành được Cự Mãng tàn ảnh, tuy vậy năm đạo lôi đình sợ là không đủ cho nó tẩy lễ.”

Điểm Vương Khí Phi Châm kích linh tiểu trận kéo dài quá trình tẩy lễ, lại lấy ra Hoàng Thiết ba phần đã tinh luyện, thành thục động tác tạo Giới Chỉ Vương Khí thượng phẩm, mười ngàn vạn khối Linh Thạch bị bút sạch Linh Khí tan thành phấn bụi, Bút Khắc xuất khảm vào Pháp Trận Không Gian.

Trên bầu trời bên ngoài, Cự Mãng vần vũ phong vân thư thả thưởng thức đạo lôi đình thứ năm, Lôi quang va chạm thân thể dài ngoằn kia, nổ tung toé thành nhiều lôi cầu nhỏ bắn ra khắp nơi, phần dư lực tán thành mấy ngàn tiểu lôi chạy loạn phát ra âm thanh “Rẹt..rẹt..”

Cự Mãng há miệng thét dài một tiếng, ba động tạo thành phong bạo hướng mười phương đẩy ra, một cái thét này là giương oai kế đó nó ngửa đầu lên điểm dư lôi còn sót bộ dáng tựa khiêu khích.

Thời khắc này vừa đúng lúc đám người Văn Hào lão đến, nhìn một màn kia chỉ biết lắc đầu phì cười.

Cao Tắc chú ý đến Hộ Trận Tháp lên tiếng:

- Không quá mất mặt cự ảnh kia ước chừng một kích ngang ngửa Địa Sư Cảnh tầng ba, bất quá sức lực bọn tiểu bối có thể đánh ra được bao nhiêu chuỳ đây.

Bàng Hồng trừng mắt, tựa nghe không lọt tai lời của lão nọ:

- Một chuỳ cũng đủ để ta và ngươi nghiến răng toàn lực ứng phó rồi.

Khánh Gia lão xem dị tượng có phần lắng xuống, trầm giọng đoán định:

- xem ra chính là Vương Khí trung phẩm rồi, Cự Mãng kia e là chỉ tẩy lễ phát triển được đến đây thôi.

Văn lão gật gù tán đồng, như này hắn đã vừa ý rồi.

Cao tầng trong thành cũng ngờ ngợ sự tình, vài đạo bóng ảnh thấp thoáng quay lưng. Bất chợt một mảng không gian trên bầu trời ba động, Đạo Lôi Quang thứ sáu bất ngờ đánh xuống. Có điểm lạ là uy lực như đạo đầu tiên, không gây nổi tổn hại gì cho Cự Mãng.

Cự Mãng ngạo thế ngửa mặt hướng lên gào thét thách thức, liên tiếp một đạo lại một đạo, trước sau ba đạo từ nhỏ đến to vỗ xuống đầu Cự Mãng. Nó đem thân thể dài ngoằn uốn éo vần không bay lên đón đỡ.

Gia Khánh lão cau mày khó hiểu đến nỗi phải thốt lên:

- Chín đạo Lôi Đình sao!

Cao Tắc lão giả khẩn trương:

- Không đúng, các ngươi xem kích thước lẫn thứ tự có điểm khác biệt!

Không chỉ đám người Văn Hào lão đã ngầm phát giác, ẩn nấp các điểm khuất tối xa xa còn có nhiều nhóm người toàn là Đại Lão của các thế lực, trong thời khắc này đồng thanh hô lên:

- Hai món Vương Khí!

Lời phát ra đồng nghĩa báo vị trí mình, mấy lão đầu này đến giờ mới chú ý lẫn nhau.

Trận Lôi Đình thứ hai, đạo lôi đình thứ năm, sáu, bảy, tám cũng liên tục đánh xuống. Huyễn ảnh Cự Mãng bị đánh xuống lại lao lên cứ vậy trôi qua vài lượt cuối cùng phun ra một đám khói đen, huyễn ảnh cũng đậm sắc sống động thêm vài phần.

Bộ dáng Nó không còn vững chắc như ban đầu có vẻ đã ăn đủ đòn, chậm chạp lồng lộn, nhưng cuồng tính bên trong bộc phát, bay lên một đoạn ngửa cổ gào thét mấy hơi dài tựa hậm hực chửi mắng một trận cho đã xong mới chịu thôi.

Hàn Phi nhìn rõ bên ngoài, nhếch mép cười tinh nghịch:

“Cường hãn bậc này, cứ vậy mà thôi, thì lãng phí quá.”

Lấy ra phần Hoàng Thiết Tinh Luyện năm phần còn một phần, uống vào mười bình Thần Dược hít một hơi nhẹ, trôi qua thêm hai mươi lần hô hấp, một mảnh Phi Đao dài tám xích dày nửa xích, bản rộng có chỗ lên tới gần hai xích. Đại lượng Linh Thạch đổ ra không qua bao lâu đã hết sạch, số tài sản kiếm được ở Tụ Bảo Các gần như hết trơn, còn lại không đến một phần mười.

Hàn Phi toát hết mồ hôi, lẩm bẩm:

“Linh Thạch nơi này chứa đựng lượng Linh Khí tích tụ bên trong quá thấp đem cho Dị Bảo hấp thu cần tiêu tốn quá nhiều, thời gian cũng cần nhiều hơn rất dễ phát sinh khuyếm khuyết. Phương thức tinh luyện này cho ra Vương Khí cực phẩm là chắc chắn rồi, nhưng cũng phụ thuộc vào quá trình tẩy lễ có hoàn mĩ bao nhiêu.”

Khung cảnh bên ngoài, Khánh Gia lão chẳng biết suy xét góc độ nào cảm ngộ điều gì, Y vuốt vuốt râu, ngửa mặt cười lớn:

- Văn huynh, xem ra lần này ngươi trúng lớn rồi. Vị Đại Sư bên trong kĩ nghệ thật khéo kinh người lấy Lôi Đình của món thứ hai tẩy lễ cho vật phẩm thứ nhất đã quá nổi trội, còn chưa bằng trong một dịp cho ra hai kiện Bảo Khí. Mong ngươi xắp đặt cho ta bái phỏng qua một lần.

Văn Hào lão cười gượng, gật đầu:

- Đúng.. đúng, là ta được lợi lớn. Việc kia ta sẽ tận lực xắp xếp, nhưng cũng phải nói trước, hắn thu phí không thấp đâu.

Cao Tắc lão chép miệng: - Kĩ nghệ bậc này, phí cao là tất nhiên.

Đồng tử Bàng Hồng linh động, lớn giọng chen đến:

- Văn huynh cứ yên tâm xắp xếp, bọn ta sẽ có hậu tạ.

Cự Mãng ngoảnh đầu trở về Pháp Trận trên đỉnh Tháp, bất ngờ bầu trời xé ra, một đạo Kim Quang chói mắt người xem chiếu xuống đỉnh đầu cự Xà, tám phần thành Đông Hoàng rực sáng như ban ngày, mấy trăm đạo nhân ảnh ẩn nấp trong bóng tối đều lộ ra vị trí. Cự ảnh Tráng Sĩ bị ánh sáng kia lấn át tựa như vô hình không thấy nữa, Cự Mãng cũng mờ nhạt.

Dị tượng đánh động cả thành Đông Hoàng, thoáng một lúc mấy vạn cao thủ từ khắp nơi kéo đến. Trôi qua mấy nhịp hô hấp, ánh sáng kia biến mất chỉ còn lại Huyết Sắc Lôi Trì trôi nổi giữa hư không, phát ra ba động hỗn loạn trường lưu trong bốn mươi dặm khoảng cách càng gần càng ảnh hưởng nhiều.

Màn đêm tĩnh mịch trở lại, Cự Ảnh Tráng Sĩ khôi phục, nơi này lại thành trung điểm. Cự Mãng tỏ vẻ e sợ lui sát về Trận Pháp co đầu gầm thét. Huyết Sắc Lôi Trì nọ ước chừng rộng sáu dặm, mấy chục vạn tia lôi điện như một rừng tiểu Xà đang lóc ngóc bò tới bò lui.

Toàn trường rúng động, âm thanh kinh hãi liên tiếp vang lên:

- Đây là thứ gì?

- Thảm họa cho thành trì đã đến rồi sao!

- Ta cảm thấy bên trong chứa đựng lực lượng chinh phạt rất khủng khiếp..

Cao Tắc trợn mắt, thói quen định lượng không giới hạn lại bày ra:

- Ôi, lực lượng áp bức này.. ta nghĩ đã vượt xa Địa Sư Cảnh tầng ba..

Văn Hào lão nghiêm mặt giải đáp:

- Uy lực này tương đồng Địa Thú cửu giai trải qua Lôi Đình Tẩy Lễ lần thứ sáu, đồng dạng một kích Địa Sư Cảnh tầng năm.

Bàng Hồng hoảng hốt ra mặt:

- Rốt cuộc Dị Bảo bậc nào dẫn xuất đến tình huống tẩy lễ cỡ này..

Khánh Gia vuốt vuốt râu, ngữ khí cao nhân thấu tỏ thiên hạ rộng:

- Không phải Hoàng Khí cũng là Vương Khí cực phẩm.

Lời Y vừa dứt không riêng mấy lão già đồng bọn còn có không ít cường giả địa vị cao cấp của thành trì đang ẩn nấp trong bóng tối kín đáo nhất cũng nhảy dựng. Tựa rằng lời của lão ai nấy đều tín nhiệm, hiển nhiên là vậy người đứng đầu Đông Hoàng Học Viện không hề đơn giản chút nào.

Bên trong mật thất Hàn Phi truyền âm cho Hoành Lĩnh:

“Nhờ Các Chủ hỗ trợ bên ngoài, xong việc sẽ có hậu tạ.”

Hoành Lĩnh vọng âm vào hiệu triệu lệnh bài, sấm giọng lại vang vọng:

- Hộ Pháp Đại Trận.. Chống đỡ Lôi Trì.

Dứt lời Hoành Lĩnh bay ra bên ngoài lấy ra Ngọc Chủ rót vào lực lượng kết thành một phần với Pháp Trận. Mấy trăm nhân ảnh ngự không đỉnh Tháp, cự ảnh Tráng Sĩ xoay lưng chuyển hướng, cự Chuỳ trong tay tư thế sẵn sàng.

Lôi Trì chuyển động, cột lôi đình lớn đến năm mươi thước, hai màu Trắng - Đỏ nhị sắc lôi quang “Ầm.. Ầm.. Ầm” sau khi sấm gầm ba tiếng lớn như đạo trống thúc giục mãnh tướng xông pha vang lên, Lôi Trụ mạnh bạo đâm sầm xuống.

Toàn trường hoảng sợ lui ra xa nhưng vẫn há hốc mồm trợn mắt nhìn lại. Cự Mãng gào lên trong lưỡng lự huyết mạch Yêu Tộc không cho phép nó bỏ chạy, búng thân phóng lên dùng toàn lực đón đỡ, cự ảnh Tráng Sĩ bên cạnh cũng động thân vung một Chuỳ nhiệt tình bồi tiếp.

Hai hướng lực lượng va chạm tạo ra ba động khủng bố, mấy trăm nhân sĩ hộ pháp bị chấn thương miệng phun máu, cơ thể từng người bị hất văng tứ phía, Pháp Trận vỡ nát, Hoành Lĩnh cũng bị bức lui về sau mấy chục thước phun ra một ngụm máu.

Cự ảnh Tráng Sĩ đã không còn, Cự Mãng bị đẩy lui rơi tự do đập lên Đồ Văn Pháp Trận, miệng há ra phun một đám huyết vụ, thét thảm một hơi. Cột lôi đình cũng ảm đảm đi sáu phần thế nhưng không có dừng lại, vẫn ầm ầm tấn tới.