Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 138: Thật giả lẫn lộn



Bên trong Đình Viện Lư Gia, Lưu Bình cùng hơn năm mươi người tụ tập, phía sau gian phòng còn có đám hậu bối Liễu Lịch, Đan Đồng, A Đẩu.

Một thuộc hạ hớt hải chạy vào bán quỳ ôm quyền hướng Lưu Bình:

- Gia Chủ, Phàn Cú kia đêm qua đến sáng đã uống hết 50 vò đại tửu miệng không ngừng chửi bới Lưu Gia là con rùa rụt cổ. Còn nói..

Thuộc hạ nọ thoáng thấy hơn trăm cặp mắt đang hướng về phía mình, nhất thời nghẹn họng như khó nói điều gì.

Lưu Bình chép miệng ánh mắt nhìn về xa xăm. Một lão đầu tuổi ngoài sáu mươi râu tóc bốn phần điểm bạc áo bào xám rộng, lão đứng cạnh Lưu Bình, quát tên thuộc hạ:

- Hắn còn nói cái gì, mau nói rõ cho ta!

Tên thuộc hạ giật nảy mình hoảng loạn run giọng:

- Hắn còn nói nếu Lưu Gia chịu đến quỳ gối nhận tội, giao ra tám phần thương vụ, chuyện này có thể bỏ qua.

Lão giả nọ hét giận:

- Hoang đường! Chỉ dựa vào hắn có tư cách gì chứ?

Bên trong đám người chen ra một trung niên hói đầu tóc hơi xoăn thân hình bệ vệ, hai tay xách cặp Thiết Phủ to lớn, giọng trầm vang:

- Lưu Bình ngươi đừng có cản ta nữa, để ta đi chặt hắn ra thành thập đoạn.

Lưu Bình nhíu mày, trầm tĩnh nói:

- Lã huynh, Thời đệ chớ có xúc động. Phàn Cú kia e là có thế lực nấp trong bóng tối sai khiến mà thôi.

Một gã trung niên dáng người thấp bé, bước lên ôm quyền:

- Lưu huynh, tiểu tử nhận Chiến Thư nếu quá giờ còn chưa đến e rằng uy tín Lưu Thương Đoàn ta chịu ảnh hưởng không nhỏ đâu.

Lão giả khi nãy cũng lên tiếng:

- Lưu đệ, tiểu tử kia nếu đệ quan trọng, ta liền bày cách giải quyết lúc này.

Lưu Bình động dung:

- Lã huynh xin nói ra!

Lão giả họ Lã hắng giọng, tay vuốt vuốt râu bày ra bộ dáng gia sư nói:

- Người trong sự bảo hộ của Thương Đoàn tránh né ứng chiến Thương Đoàn đó phải chịu tai tiếng không nhỏ, ảnh hưởng nghiêm trọng về thương vụ trong tương lai. Chỉ có hai cách là khiêu chiến Phàn Gia hoặc là để Phàn Gia khiêu chiến.

- Nên dùng cách thứ hai nghi binh được thêm ít ngày, lại nhân cơ hội đi đồn thổi tiểu tử bị khiêu chiến kia không có thật, chỉ là Phàn Gia bịa đặt ra kiếm cớ chèn ép Lưu Gia về làm phụ chi mà thôi.

- Từ đó các thế lực lớn ở hoàn cảnh "trâu buộc ghét trâu ăn" sẽ ra mặt tranh giành, chúng ta ở giữa nói đông một ít nói tây một ít, liền có không ít nhà một phen sống chết với nhau.

- Phàn Gia vào thời điểm đó sẽ bị dân tình đổ lên đầu tội bày têu làm loạn. Sự việc náo lớn, Võ Phủ cũng không rảnh đi tra chân tướng, số đông hỗn loạn, trước mắt muốn dẹp yên không phải sẽ dập từ điểm lửa bắt đầu cháy sao

Lão từng bước nhỏ, đi một nhịp nói một câu. Người người có mặt đến hơi thở cũng phải kiềm nén thật chậm tránh gây tiếng ồn ảnh hưởng lời của Y. Lúc này đều gật gù khen ngợi:

- Lã đại nhân không hổ danh trí lược của Thương Đoàn.

Lưu Bình ánh mắt thưởng thức, suy ngẫm qua.

Lã lão giả vuốt vuốt râu lại nói:

- Bất quá cách này khá âm hiểm, nếu để rò rỉ đến tai Chấp Pháp Võ Phủ rằng chúng ta chủ mưu, e là một người cũng không thể thoát tội phản nghịch.

Đám thủ hạ cấp thấp nghe đến tâm tư run lên, hoảng sợ hiện rõ qua nét mặt.

Lưu Bình nhìn ra thái độ của huynh đệ, nghiêm giọng:

- Thương Hội hiện tại gặp chút hiểm cảnh, trong các vị ai lo sợ rước họa mời đến Quản Ngân Phòng nhận Linh Thạch và rời đi.

Lời Y vừa dứt, người người xì xầm, trái nhìn phải, trước nhìn sau. Trải qua một thoáng tĩnh lặng, sáu người đứng gần Lưu Bình nhất, ôm quyền cúi đầu đồng thanh:

- Ta nguyện gắn bó cùng Thương Hội đến hơi thở cuối cùng.

Chớp mắt đám người phía sau cũng đồng loạt bán quỳ nói theo lời kia, bọn họ tâm tư phức tạp nhưng hết tám phần là tự mình chọn hành động này. Ai ai cũng từ một gã sa cơ được Lưu Bình cưu mang đến, bọn hắn tin tưởng người dẫn dắt, suy tính riêng cũng có bất quá lúc này chưa biết kết cục ra sao, bộc lộ tính toán lợi ít hại nhiều.

Lưu Bình cũng vào lúc này nhận diện cảm xúc từng người, phân loại thân tín một nhịp, song đều để trong lòng giấu lẹm đi.

Hắn cũng đồng dạng cảm thông đám đồng bọn này chính mình lôi ra từ trong khổ cảnh, mấy hôm nay Quy Gia ra sức chèn ép, các nhà khác ngấm ngầm ám hại, trên dưới đồng lòng ra sức chống đỡ. Ai nấy bỏ ra không ít tâm huyết, thế nhưng Thương Lộ nói dễ liền không dễ, thuộc hạ trung thành mới là cần thiết nhất.

Lưu Bình thở ra một hơi dài, ánh mắt đậm sắc, nghiêm giọng một lời:

- Tập trung toàn bộ, theo ta đến đối ứng.

Chiến đài tụ tập đã hơn mười vạn người, ai nấy đều háo hức ngóng xem một màn hậu bối một nhà mới quật khởi ứng phó thế nào với một trong những thế lực lớn lâu đời. Ầm ĩ những cuộc bàn luận xôn xao.

Lưu Thương Hội nhân số gần một vạn kéo đến, từ xa có kẻ nhận diện hô lớn:

- Lưu Gia tới rồi!

Nhìn qua bộ dạng gươm đao sẵn sàng không ít người dấy lên đoán định:

- Này này, Lưu Gia đến ứng chiến ta thấy giống đến tìm chiến thì đúng hơn.

- Có việc đó sao? Bọn hắn dù thương vụ quật khởi cũng chưa đủ tư cách tìm chiến với bất cứ nhà nào.

- Ngươi còn nói không, bộ dáng kia không phải là muốn làm lớn chuyện sao!

Từ một hướng khác đám đông tầm mấy ngàn người cũng đang đi qua, dẫn đầu là một lão giả bộ mặt hồng trần đã tỏ, chòm râu trắng tinh, vận áo bào trùm đầu bên cạnh có mấy gã tráng sĩ ngạo khí phơi phới.

Trong đám đông có kẻ la lên:

- Gia Chủ Quy Gia cũng đến xem náo nhiệt sao!

Bảy phần kẻ có mặt đảo mắt nhìn qua, lời lời nghị luận:

- Là Quy gia chủ, lão đầu mấy trăm tuổi đó sao?

- Đúng đúng, chính là lão. Ta nghe nói hắn bên trong Quy Gia mười năm nay trùng kích cảnh giới, lúc này xuất hiện không lẽ đã tấn thăng?

- Chỉ là không hiểu vì gì lại quan tâm đến sự tình nho nhỏ ở chiến đài này. Không lẽ vì Phàn Cú từng là cháu rể của lão?

Một kẻ đứng hóng nãy giờ ngơ ngác hỏi:

- Phàn Cú từng là cháu rể của lão sao?

Tên nọ bộ dạng thông hiểu thiên hạ đáp:

- Ngươi chính là không biết, Phàn Cú là hài tử không rõ ràng của Phàn Kha Kha tính theo bối phận, Y là ngoại tôn của Phàn Thôn Phàn Gia chủ. Ta nói lần này không chỉ tiểu tử ứng chiến kia, đến cả Lưu Gia chẳng phải đang ôm họa sao?

Chiến Đài hình vuông, xung quanh còn có nhiều bệ đài lớn được dựng lên cho người thích xem rõ thuê dùng. Đám người Quy Gia chọn một nơi, bày ra bàn ghế thưởng thức.

Bên cạnh Quy lão giả, một gã tráng niên nghiêng mắt vọng lời đến Lưu Thương Hội:

- Lưu Bình! Ngươi giấu tiểu tử kia ở chỗ nào mau đem ra chịu chết!

Lưu Bình lấy tay ngoáy lỗ tai, vờ như có con nhặn vo ve vừa chui vào gây ngứa, không chú ý đến kẻ kia khiến hắn nghiến răng tức giận ra mặt.

Quy Gia Chủ hắng giọng:

- Lưu Bình, ngươi gọi đến nhiều người là muốn làm loạn sao?

Lưu Bình cười nhạt:

- Dẫn bọn hắn đến hóng mát xem kịch thôi.

Dứt lời cũng ra hiệu cho thuộc hạ thuê lấy một bệ đài bày ra trà tửu như người đến xem thông thường, nhưng sâu trong mắt mỗi người lại ẩn chứa một tia ngoan cường.

Phàn Cú trên chiến đài tay ôm vò đại tửu nâng lên hạ xuống uống vào mấy ngụm, miệng không ngừng chép chép. Tửu nuốt, lời chửi rủa lại buông ra:

- Lưu Gia tiểu tử khốn kiếp hại lão tử đợi ngươi, lúc này ngươi đến, đừng nói Lưu Thương Hội trên dưới quỳ gối khấu đầu ta cũng phải phế ngươi.

Trung niên hói đầu đứng gần Lưu Bình quát đến:

- Tiểu tạp chủng, miệng cẩu không mọc nổi ngà voi, ngươi khiêu chiến chỉ là một tiểu tử Luyện Thể Cảnh còn chưa đủ nhục sao?

- Ngươi đến khiêu chiến với lão tử, xem sinh mạng khó có được kia của ngươi tồn tại thêm bao lâu!

Toàn trường đang ầm ĩ bàn luận bỗng chốc tĩnh lặng như hoang địa, tựa lúc này có cây kim rớt xuống cũng nghe rõ được âm thanh va chạm với mặt nền.

Lưu Bình nhíu mày:

"Thời lão đệ quá khích rồi, còn chưa phải đúng lúc, bất quá bản tính hắn thẳng thắn cảnh kia không nhịn nổi, cũng khó trách đến."

Quy Gia chủ thoáng qua một tia tiếu dung. Mấy gã tráng sĩ bên cạnh đắc ý, một gã nhịn không được còn nhỏ giọng:

- Làm lố cho mình sao, đúng là tự tìm chết. Lời kia chính là chửi lên đầu Phàn Gia rồi.

Mà Phàn Cú thì mặt mũi xám ngoét, xấu hổ cực kì, thời điểm này không ít đắng cay. Hắn là ngoại tôn của Phàn Gia Chủ, chỉ vì mẫu thân hắn che giấu danh tính của phụ thân, sau lưng không ít lời dèm pha hắn là nghiệp chủng của lão đầu nào đó.

Lần này là Quy Chiến xúi dục, hắn không mặt dày tới mức đi tranh đấu với Luyện Thể Cảnh tiểu bối. Bây giờ lên tiếng đáp trả e là phẩm chất cũng chẳng hơn con hoang kia bao nhiêu.

Bất chợt tráng sĩ bên cạnh Quy gia chủ lên tiếng:

- Nửa nén nhang sau, là đến giờ ứng chiến, Lưu Gia còn không giao ra người đồng nghĩa xem thường quy pháp, đùa nghịch trên đầu Võ Phủ ngoại điện khép vào tội phản loạn, Chấp Pháp Đường định tội.

Lời vừa ra, đám đông tiếp tục nghị luận sôi nổi.

Lúc này trên tầng hai của một Lầu Các có tầm nhìn tốt đến chiến đài, một bàn gần lan can có ba thanh thiếu niên uống trà. Bộ dáng lam y, lục y, bạch y.

Thanh niên lục y hướng bạch y nhỏ giọng:

- Chủ tử, đám người bên kia chính là Lưu Gia phân phối độc quyền Thần Dược tại Phụ Thành, ta từng đoạt được chỗ tốt từ bọn hắn.

Thiếu niên bạch y tiếu ý hỏi:

- Ồ, vậy ngươi xem có nên vì bọn hắn ra mặt một chút?

Thanh niên nọ khẳng khái:

- Lần trước ta đến, bọn hắn nghe nhắc qua chủ tử liền khách sáo tám phần. Nếu ngươi cho phép, ta xuống đó một đao trảm chết tiểu tử trên Chiến Đài kia.

Thanh niên lam y nhận ra đám người Lưu Gia có quan hệ với thiếu niên bạch y, cũng kích động nói:

- Hàn gia chủ, Lưu Gia kia thật dưới sự bảo hộ của ngươi, chỉ cần gật đầu, ta nguyện dạy dỗ địch nhân của bọn hắn một phen đẹp mắt.

Người vừa nói là Hoành Cát Lân, hai người kia là Hàn Phi với Liễu Dung.

Hàn Phi cười cười không nói đưa mắt tìm Đan Đồng, A Đẩu, Liễu Lịch. Phát giác bọn hắn đứng ở giữa đám thuộc hạ của Lưu Bình, được bảo vệ cẩn thẩn. Nhưng trong tay ai nấy đều kín đáo cầm chuôi vũ khí thủ sẵn.

Y nhíu mày thoáng nghĩ:

"Nếu ta không đến kịp lúc, bọn hắn thật sự vì ta mà liều mạng sao!"

Hắn chỉ muốn kín đáo quan sát năng lực chủ quản của Lưu Bình một lượt.

Trên tầng lầu này cũng có không ít người, đa phần là trung niên trở lên, bọn họ đều bàn bạc thương vụ cùng đối tác không mấy chú ý đến ồn ào bên dưới.

Bất chợt có một nhóm tráng sĩ sáu người tu vi chỉ Luyện Khí Cảnh tầng ba, tiến vào một bàn gọi ra hơn mười vò rượu nhỏ giọng hàn huyên. Bộ dạng là kín đáo, ngữ khí lại như muốn cho cả Lầu Các hướng tai đến mà nghe, một gã giọng trầm lên tiếng:

- Ta nói, ồn ào bên dưới chỉ là giả. Phàn Gia kết hợp Quy Gia muốn nuốt Lưu Gia mới giàn dựng ra màn kia.

Gã khác khó hiểu thắc mắc:

- Lời ngươi nói không rõ ràng, tiểu bối khiêu chiến liên quan gì đến thương vụ của các Thế Gia?

Tên nọ thản nhiên nói lớn:

- Ngươi còn không biết sao, tiểu tử ứng chiến không có trong Lưu Gia. Là Phàn Gia tự bịa đặt ra một cái tên, dẫn đến áp bức Lưu Gia phục tùng làm phụ chi cho Phàn Gia mà thôi.

Xác định ánh mắt toàn bộ người có mặt đã hướng đến nghe ngóng, nhóm tráng sĩ này bày ra bộ dạng lỡ miệng tiết lộ, nhắc nhở nhau rời khỏi.

Mấy nhóm trung niên gần đó động dung, lấy ra lệnh bài truyền tin ngữ khí vội vã. Có gã nhịn không được quát lớn:

- Phàn Gia ức hiếp người quá đáng! Dám có lá gan mưu đồ nuốt chửng thương hội độc lập sao? Thật là xem thường Vương Pháp.

Gã bàn khác cũng nói, lời thành ra than vãn oán giận:

- Ta đặt kiện hàng tại Lưu Thương Hội, lúc này còn chưa nhận được, kì hạng đến lấy không lẽ phải thông qua cửa Phàn Gia sao?

- Không được, ta phải đi kiện bọn hắn..

Đồng bạn bên cạnh níu áo:

- Huynh đài chớ nóng giận, lúc này chuyện đó còn chưa thành, mau đi báo cho tiểu Thương phía sau.

Sáu phần người có mặt trên tay ngọc bài truyền thư tín, lời đưa vào không dứt đồng thời gấp gáp rời khỏi.

Thương vụ thành bại, một trong vài yếu tố then chốt vẫn là thông tin nhanh nhạy hơn kẻ khác, dựa vào kinh nghiệm phán đoán sức ảnh hưởng của sự kiện tác động lên đại cuộc nói chung và ảnh hưởng đến lợi ích của cá nhân nói riêng.

Mấy người ở lại vẫn bĩnh tĩnh thương lượng thao thao bất tuyệt, có lẽ bọn hắn không mua bán gì liên quan đến Lưu Gia.

Liễu Dung nhận thức được ý tứ trong lời nói của Hoành Cát Lân trước đó, lại chứng cảnh thông tin vừa đến tai, quay qua hỏi:

- Chủ tử, Lưu Gia kia e là không chỉ gặp chút họa, chúng ta có nên...

Không đợi Y nói hết câu, Hàn Phi chặn tay, tập trung suy nghĩ đoán định thật giả:

"Hai trong nhóm sáu người vừa mang tin tức đến kia, ta từng gặp qua trong Thương Đoàn Lưu Gia, thuộc hạ của Lưu Thúc đều đem ra từ chỗ trung tín, thế nào lại sơ suất đến vậy? Có chăng là xắp đặt từ trước? Nếu vậy, đây không phải là một chiêu tự đoạn tay mình đoạt mạng địch nhân sao! Rắc rối này e là bắt đầu từ tiểu tử Quy Vân kia."