Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 140: Hành động khác thường



Đám đông ầm ĩ bàn tán. Lưu Bình thở ra một hơi, nhẹ nhõm tinh thần. Đan Đồng cũng có đặt cược, bán nghi nửa ngờ do Địa Long Bang giở trò, vì hắn từng bị phỉnh qua, nhất thời kiềm không được mà than vãn. Hoành Cát Lân tinh ý nhìn ra cơ hội rút ngắn khoảng cách, toan tính một đường đi đòi công đạo cho Đan Đồng.

Nghĩ vậy Y thu liễm khí tức hướng gã Võ Binh quát mắng:

- Bằng vào chức vụ của ngươi cũng có tư cách chủ quản kết quả tùy ý qua loa vậy sao!

Nói một câu lại nhảy lên Chiến Đài nói tiếp:

- Hôm nay ngươi không phân xử công bằng ta khiêu chiến ngươi!

Lưu Bình nhăn mặt:

"Người của Võ Phủ không dễ đụng vào, tiểu huynh đệ này sao lại thiếu cân nhắc đến vậy."

Quy lão tức giận một bụng, nhìn đến tình huống, hiểm độc một câu, đem Hoành Cát Lân gom chung một chỗ với đám người Lưu Bình, lão cười "khà khà" nói lớn:

- Lưu gia tiểu tử, ngươi thật muốn hỗn xược với Võ Binh chủ chiến sao!

Tráng sĩ bên cạnh nhìn ra cơ hội xuất lực, càng gần gũi hơn với Võ Binh kia, cười nói:

- Ha..ha, tiểu tử.. bằng vào ngươi cũng muốn được Võ Binh đại nhân chỉ điểm sao! Chi bằng để ta đến giáo huấn ngươi một lát.

Hoành Cát Lân lãnh lẽo hỏi:

- Ngươi là đang khiêu chiến ta sao?

Gã Võ Binh ra hiệu cho tráng sĩ kia ra mặt.

Tráng sĩ nọ quát giận:

- Đúng vậy, ta là đang khiêu chiến ngươi.

Hoành Cát Lân bỏ một bên tai, quay sang cố chấp hỏi Võ Binh:

- Còn ngươi thì sao?

Gã võ binh nhăn mặt, gằn giọng:

- Ngươi đấu với hắn xong, còn mạng, ta đến bồi tiếp.

Hoành Cát Lân nhẹ gật đầu hướng tráng sĩ, hờ hững:

- Tranh thủ đi.

Lại hướng Hàn Phi tựa xin phép qua. Hàn Phi nhàn nhạt hỏi:

- Bao lâu?

Hoành Cát Lân dứt khoát:

- Nửa nén nhang, không hơn!

Hàn Phi vô động không nói gì. Hoành Cát Lân hiểu ý lại nói thêm một lời:

- Không đến mười lần hô hấp.

Hàn Phi mới nhẹ giọng:

- Trong năm lần hô hấp ngươi không giải quyết xong, ta đến giành chiến.

Hai tên thanh thiếu niên lời qua tiếng lại bỏ mặc người xem như vô hình, đám đông cũng ngơ ngác chẳng hiểu bọn hắn đang nói về điều gì.

Hàn Phi vẫn trên Chiến Đài nhưng tránh người qua một bên tựa nhường ra khoảng rộng.

Tráng sĩ nhảy lên Chiến Đài chào qua gã võ binh xong hô lớn:

- Ta Quy Chiến đến khiêu chiến tiểu tử Lưu Gia ngươi.

Hoành Cát Lân cười nhạt:

- Ta không phải họ Lưu, bất quá ngươi chưa đủ tư cách để biết.

Đám đông màn trước vừa khép, màn sau dấy lên tiếp tục nghị luận:

- Tiểu tử này khẩu khí cũng không nhỏ. Gã kia là Quy Chiến con thứ hai của Quy Gia Chủ tu vi Luyện Khí Cảnh cửu tầng trung kì, kinh nghiệm chiến đấu không ít, lúc này ai muốn gỡ cược ta khuyên nên dốc tay cho Quy Chiến.

Võ Binh nọ còn chưa nói xong hai chữ "bắt đầu". Hoành Cát Lân bộc phát tu vi Luyện Khí Cảnh cửu tầng hậu kì, Phong bạo chưởng pháp cao hai trượng đánh tới, chưa có dừng lại, gầm lên một tiếng gia tăng khí thế xuất tám phần lực đánh ra hai quyền tạo thành hai cột lốc xoáy lớn.

Phong bạo gào thét quét ra trường, Quy Chiến trợn mắt lẩm bẩm:

- Chết tiệt..

Hắn không có thời gian để nói nhiều hơn, bộc phát lực lượng cửu tầng trung kì đón đỡ. Tay trái xuất Khiên hạ phẩm Ngân Khí, tay phải một trảo Hỏa Cầu đánh tới. Hoành Cát Lân mặt vô động xuất ra trường Côn trung phẩm Ngân Khí, miệng lẩm bẩm gì đó vừa xong trong thân chui ra cự ảnh Ngưu Nhân cao ba trượng một màu Kim sắc chói lóa "Gào..Gào" hai tiếng thét dài Phong hệ gia tăng, cự ảnh từng bước lớn đạp chiến đài đánh qua.

Toàn trường chấn động la toán lên:

- Tiểu tử kia chưa gì đã ra đòn sát thủ ép Quy Chiến rơi vào hạ phong khó khăn chống đỡ rồi.

- Bất quá Quy Gia Chủ đang ở chỗ này, tiểu tử kia dám làm càn sao?

Quy lão nhíu mày:

"Vậy mà Luyện Khí Cảnh cửu tầng hậu kì, hài tử thiên tài của nhà nào đây?"

Lưu Thương hội ai nấy phấn khích, hò hét cổ vũ.

Hàn Phi cười mỉm thoáng đánh giá:

"Còn giấu thủ đoạn sao!"

Thời gian bốn hô hấp tới, Trường Côn đánh xuống ba gậy bức Quy Chiến phun máu mấy ngụm. Hoành Cát Lân thu Trường Côn lại xuất ra Kim Đao, hoán nhập lực lượng. Ngưu Nhân cự ảnh ngửa cổ rống lớn, toàn diện phồng lên thành năm trượng, Kim Đao bổ xuống, phong bạo hóa sát thần, một chém này Y dùng toàn lực, một kích thị uy. Quy Chiến bên dưới bị khóa sạch chiêu thức, lóng ngóng đến đáng thương.

Ai nấy đang chứng cảnh mặt mũi tái xanh, bọn hắn mường tượng cũng không dám nghĩ đến kết cục Quy Chiến thảm bại Chiến Đài thách đấu sẽ dẫn đến tin tức gì.

Quy lão hốt hoảng đứng phắt dậy, với giọng:

- Tiểu tử, Đao hạ lưu nhân! Bọn ta nhận thua.

Hoành Cát Lân cả giận vờ như không nghe thấy, Y kiên quyết trong thời gian năm nhịp hô hấp phải phế tên này, nhằm đạt được sự công nhận ở chỗ Hàn Phi.

Võ Binh chủ chiến một chưởng vung tới, can ngăn:

- Tiểu tử mau dừng tay, Quy Gia đã lên tiếng nhận thua rồi.

Hoành Cát Lân nghiến răng cười lạnh:

"Hôm nay ta là người lạ mới đến, nếu đổi lại vị trí, các ngươi tha cho ta sao?"

Ánh mắt xẹt qua tia lãnh khốc, Y gầm thét, tu vi đội lên đỉnh tiêm Luyện Khí Cảnh, tốc độ tăng thêm năm phần.

Quy lão sáu phần lực xuất, một chưởng vỗ tới, khí độ của lão tựa như muốn bóp chết Hoành Cát Lân với Đao Phong kia cùng một chỗ.

Lưu Bình lo cho an toàn của Hàn Phi, đứng ngồi không yên, giùng giằng mấy lượt, Thủy khí bộc phát nhảy lên Chiến Đài. Hai tráng sĩ khác bên cạnh Quy lão, song quyền đánh tới chặn đường.

- Lưu Bình, ngươi đi đâu?

Tròng mắt Liễu Dung lóe hắc quang, Hắc Đao nhanh nhẹn vung ra, bổ xuống chém về cánh tay đang giơ ra của Quy lão. Không khí hỗn loạn, đám mây trắng đang lơ lửng bất ngờ xám xịt như muốn chuyển cơn, hắc Đao tản hắc quang phóng lớn cự ảnh dài trăm thước, phong mang thủy khí tựa bị triệu hồi cô đặc trường lưu, gấp gáp trong năm trăm mét chỉ nghe tiếng gió bão "Gào..ào.." không khác mấy phần cự thú điên dại theo hướng hắc Đao hạ, xông qua.

Liễu Dung buông tay cho Đao tự chém, bản thân nhảy lên Chiến Đài đinh ninh bảo hộ thay Hàn Phi đỡ một chưởng kia.

Thế nhưng người còn chưa kịp phóng tới, đã thấy Hàn Phi chớp mắt một cái hai tay điểm Chỉ bắn ra Kim Khí phá trường lưu, mỗi Chỉ lực Kim sắc dài sáu thước như vũ tiễn hướng cự chưởng của gã Võ Binh đối kháng.

Lại xoay người một quyền Mộc hệ khí cự ảnh hình nắm đấm xanh ngắt va chạm cự chưởng của Quy lão, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, khí lưu ba động tán ra mấy dặm. Hàn Phi bị chấn lui về sau năm bước, Quy lão tay ôm ngực khóe miệng rịn ra một tia máu.

Lão chưa kịp thở đã đối mặt với hắc Đao đang từ trên đỉnh đầu rơi xuống, lão nhanh tay quơ lực đẩy lui Tộc Nhân ra sau.

"Ầm..Ầm.. Ầm" ba tiếng nổ lớn, thạch bệ bị chém nát một nửa. Bụi bẩn tan, lộ ra bóng ảnh bốn tráng sĩ xuất Khiên chống đỡ, trên Khiên vô số vết rách do sức ép lực lượng gây ra.

Bên này một Đao của Hoành Cát Lân chém nát Khiên chắn của Quy Chiến còn đoạt đi của hắn một cánh tay, bức hắn tu vi phế sáu phần, e là không có mười năm chẳng thể phục hồi nổi.

Hai Chỉ của Hàn Phi tốc độ quá nhanh, một phế chưởng, một xuyên thấu lòng bàn tay của võ binh nọ, lủng ra một cái lỗ lớn.

Hắn ôm tay sắc mặt trắng bệt, cũng không thảm bằng Quy Chiến đang khóc lóc kêu rên.

Hoành Cát Lân tiếu dung:

- Còn chưa chết?

Lại vội vã ôm quyền hướng Hàn Phi:

- Hàn gia chủ, một màn vừa rồi gói gém có được cho là trong năm nhịp hô hấp không?

Hàn Phi nhàn nhạt gật đầu:

- Tạm xem là vậy đi.

Liễu Dung đến bên cạnh Hàn Phi, tay phải xòe ra, miệng nói: - Trở lại!

Trong đống đổ nát, hắc Đao bay ra, nằm gọn vào tay Y.

Liễu Dung nắm chặt hắc Đao, chiến ý nồng đậm găm găm Quy lão.

Quy lão nghiến răng:

- Võ Binh đại nhân, sao còn chưa công bố!

Trung niên võ binh run run giọng:

- Quy Chiến thua!

Lại nhìn qua ánh mắt sắc lạnh của Hoành Cát Lân, gượng mặt nói tiếp:

- Trận trước, Phàn Cú thua.

Dứt lời mới ôm tay, hậm hực rời khỏi.

Từ lúc Quy lão gia chủ ra tay, toàn trường im ắng không một kẻ lên tiếng, lúc này lại xì xầm bàn tán sôi nổi. Hoành Cát Lân khoát vai Đan Đồng đi nhận cược thắng.

Trong lúc đi cùng đám người Lưu Thương Hội trở về Lưu Gia, Hàn Phi gọi đến Liễu Lịch căn dặn:

- Phàn Gia, Quy Gia và tên Võ Binh kia. Ngươi đi thu thập địa chỉ bọn hắn rồi nhanh chóng trở về báo lại.

Liễu Dung bên cạnh thoáng nghĩ:

"E là Chủ Tử không bỏ qua cho bọn hắn, ta muốn đi theo bảo hộ sợ rằng không được, trừ khi ta biết chỗ"

Liền khẩn trương nói:

- Chủ tử, ta đi với hắn!

Hàn Phi gật đầu.

Bên trong Đình Viện Lưu Gia.

Lưu Bình thưởng thức Hoành Cát Lân, niềm nở đón tiếp.

Đan Đồng, A Đẩu vây quanh Hàn Phi hỏi chuyện phố thị Đông Hoàng Thành.

Hàn Phi nhìn qua tu vi của bọn hắn, thầm tán dương Lưu Bình:

"Lưu thúc chiếu cố Đan Đồng thật không ít, chỉ mới qua mấy ngày, tu vi hắn đã tăng đến Luyện Thể Cảnh tầng tám, A Đẩu tầng bảy, Liễu Lịch cũng tầng tám, xem ra bọn hắn không có lười biếng."

Bên cạnh Lưu Bình còn có Lã lão giả cùng với trung niên hói đầu. Hoành Cát Lân cười nói rôm rả với Đan Đồng tựa như rất thân thiết, còn tặng cho Đan Đồng trữ vật Chỉ Giới bên trong chứa không ít thứ tốt.

Kế đó Lưu Bình bày ra tiệc tửu gom tới một ít thân tín khoảng sáu mươi người tham gia, giới thiệu luôn với Hàn Phi hai người huynh đệ đồng sinh đồng tử là Lã Vọng cùng với Thời Đăng. Bọn hắn cười nói trò chuyện nhảy múa đến tận xế chiều.

Tan tiệc ai làm việc nấy, bên trong Hậu Viện chỉ còn lại mấy người quen mặt. Hàn Phi lấy ra Bể chứa Ngũ Hành Linh Thủy thúc giục Đan Đồng, A Đẩu, Liễu Lịch vào trong ngâm mình tu luyện.

Xong việc gọi đến Lưu Bình hỏi:

- Lưu thúc, hai vị bằng hữu của thúc thân thiết bậc nào?

Lưu Bình dứt khoát một lời:

- Bẩm chủ công có thể nói là cùng sinh cùng tử.

Hàn Phi lấy ra bốn bộ giáp đưa cho Liễu Dung một bộ, còn lại bỏ lên bàn kèm theo bốn bình linh dược.

Hoành Cát Lân nhìn đến bảo giáp, thoáng qua kinh tâm, thầm hỏi:

"Đây không phải là Bảo Giáp đỡ được hai kích toàn lực của Nhập Đạo Cảnh tầng ba, cùng loại trong đấu giá hội của Tụ Bảo Các ta từng gặp. Nơi này sao lại xuất hiện đến mấy bộ, không lẽ người gửi bán là Hàn Đại Sư."

Hàn Phi lặng im một chút, mới nói:

- Lưu thúc, mấy bình này đều là độc dược, bất quá ta có thuốc giải, ngươi gọi hai người kia đến sau đó nói rõ, kế tiếp bảo mỗi người uống một bình. Thế nào?

Lưu Bình nghe qua kinh khiếp, sững sốt đơ người. Cuối cùng thở ra một hơi dài, ôm quyền không nói, ngoảnh đầu rời đi.

Hoành Cát Lân trợn mắt, yết hầu nhảy nhót đến khô cả cổ, suy diễn đủ đường:

"Hàn thiếu rốt cuộc là có ý gì? Bảo kẻ tận trung với mình chết liền có thể. Bảo Y đi ép bằng hữu chết, cũng được ư? 4 lọ độc dược! Không lẽ hai lọ kia dành cho Lưu Bình với Liễu Dung?"

Một thoáng sau, Lưu Bình dẫn hai người kia đến, nói qua một lượt. Lã Vọng, Thời Đăng tâm tư nhảy loạn sau cùng thở dài một hơi, lệ nóng lăn ra. Ôm lấy bả vai Lưu Bình, ba người khóc lóc ôn chuyện ngày xưa. Lại qua thêm một thoáng, Lưu Bình run giọng:

- Lã huynh, Thời đệ.. Ta có lỗi với hai ngươi, các ngươi đi trước.. ta sẽ theo sau.

Lã Vọng khóc rống, lắc đầu yếu đuối, chặn lời:

- Ngươi không được.. Ngươi phải ở lại dẫn dắt đám hậu bối..

Hai người nọ bái qua Hàn Phi, Thời Đăng có chút bực bội song thái độ đổi thành chán ghét, cả hai đồng thanh nói với Lưu Bình:

- Lưu huynh ở lại tự bảo trọng..

Vẻ mặt đau khổ, ánh mắt luyến tiếc đối phương, hai bọn hắn nhẹ lắc đầu, bộc phát tu vi đẩy Lưu Bình ra xa lo hắn cản trở dẫn đến cố sự không tốt đối với chủ nhân của Y, đồng loạt ngửa mặt cười thảm một tràng, hấp lực tản, mỗi người chộp lấy một lọ độc dược uống cạn. Xong lại nắm lấy vạt áo nhau ngạo nghễ đến bên bụi hoa ngồi đợi chết, hành động tựa như muốn nói “lối đến cửu tuyền ta còn có huynh đệ chung đường”.

Lưu Bình hai đầu gối chạm đất hướng hai người kia gào khóc thê lương. Gương mặt ba gã lúc này lem luốc những vết hằn của nước mắt rơi ra. Lưu Bình bộ dáng đau khổ tay nắm ngực áo mình giằng xé, lê đầu gối dến chỗ Hàn Phi, một lời não nề:

- Chủ Công, đời này gặp được ngươi chính là phước duyên của ta. Ta lại không thể cứ vậy mà nhìn bằng hữu vì ta ngã xuống.

Hàn Phi lạnh nhạt:

- Ngươi muốn thế nào?

Lưu Bình gấp gáp thành khẩn:

- Chỉ cần Chủ Công đồng ý thu nhận Đẩu nhi, ta xin được đi theo bằng hữu.

Hàn Phi gật đầu:

- Được, đáp ứng ngươi!

Lưu Bình phấn khích cảm tạ qua, vung tay chộp lấy một lọ độc dược, một hơi nuốt xuống. Bày biện bộ dáng "huynh đệ, ta đến rồi đây", sảng khoái đẩy bọn hắn xích qua, ngồi sát bên cạnh, cùng một động tác nắm lấy vạt áo nhau. Nháy mắt, tiếng nấc lỉ rỉ âm ĩ dâng lên.

Thời Đăng lúc này nhịn đã hết nổi, cay đắng mắng giận:

- Hàn tiểu tử, uổng phí bọn ta tôn trọng ngươi. Chẳng phải ngươi nói chỉ cần hai bọn ta chết, ngươi sẽ không thúc ép Lưu Bình sao. Hứ..

Hoành Cát Lân thiếu một chút thì rơi lệ trước một màn nghĩa đệ tình huynh. Thoáng xét đoán:

"Hàn thiếu làm ra hành động này là vì gì? Bức chết phụ thân, sao có thể lấy được lòng trung tín của nhi tử hắn?"

Một thoáng không qua bao lâu, tiếng rên khóc tắt ngúm, ba người kia mặt mũi biến sắc, kẻ vàng ươm người tím tái tên còn lại mặt đỏ rần. Hàn Phi gật gù cười đắc ý, gọi Hoành Cát Lân cùng Liễu Dung ngồi tụ tập qua một bên thưởng tửu đàm luận.

Hoành Cát Lân có thói quen thích suy diễn định vị kẻ mình tiếp xúc, gặp trường hợp nào không rõ ràng nếu bản thân không tìm được giải đáp sẽ cảm thấy bức rức khó chịu, tình huống này hắn càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm Hàn Phi, bản thân hắn tụt hứng ra mặt, kín đáo nhìn Hàn Phi như nhìn Ác Thần Cự Ma đội lốp thiếu niên điềm đạm.