Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 143: Âm Ba Công



Hàn Phi ném ra Ngăn Không Tráo chụp xuống đám người Hắc Y Nhân, bốn mươi chín tàn ảnh Phi Đao kèm hai lần toàn lực Kim Khí. Phi Đao ẩn ẩn hiện hiện bay tới bay lui mấy chục vòng cắt qua không khí "xẹt..xẹt", sau ba nhịp hô hấp đám Hắc Bào từng tên ý thức được có kẻ đánh lén, vừa quay đầu đã không kịp chống đỡ, trên thân mỗi người chằn chịt vết chém, lần lượt ngã gục ra đất, mắt trợn lớn, hơi thở nặng nề thoi thóp.

Từ miệng vết thương nguyên lực bản thân thoát ra như làn khói huyễn sắc hết sợi này lại đến sợi nọ cùng lúc là cơn đau nhức đến từ nhiều vị trí tác động đại não, máu tươi tràn lan sân rộng, kẻ chịu không thấu ngẻo cổ ra đi.

Hàn Phi lần này là dùng hai lần toàn lực khống Phi Đao để đẩy nhanh tốc độ, đồng thời thi triển thủ pháp ám sát, nếu đánh trực diện sợ là trăm tên cũng không đủ ép hắn tung cạn chiêu nhưng sẽ kéo dài trận chiến hơn nửa canh giờ, để người bên trong phát hiện hô hoán lên, mục đích ban đầu tự dưng đổ vỡ. Điều hắn muốn vẫn là nhanh gọn loại bỏ mối uy hiếp cho đám người Lưu Bình.

Lần ra tay này lấy tốc độ chủ chiến, khiến hắn thoáng rịn mồ hôi, liền uồng vào hai bình Thần Dược cấp hai hồi phục linh lực lẫn sinh cơ. Ổn định lực lượng, Y khống Ngăn Không Tráo di chuyển bao trọn Đình Các xong, thong thả đẩy cửa bước vào.

Quét mắt toàn trường, quát lớn:

- Phàn Gia Chủ là tên nào? Bước ra nhận tội!

Trung Niên nọ trừng mắt, Mĩ Phụ ngơ ngác, Tam Lão nhìn bộ dáng Hàn Phi giống thủ hạ bên ngoài, một lão giận mắng:

- To gan, ngươi không ở yên đợi lệnh. Xông vào đây nói bậy bạ gì, không muốn mạng nữa sao!

Hàn Phi thúc giục Yêu Giới cắt bỏ đoạn thoại, cực hàn bộc phát, Lang Yêu bên trong gầm rống vọng ra, linh lực bí ẩn chẳng biết từ chỗ nào cô đặc thành bàn tay lớn vô hình tụ trên trần nhà vỗ xuống áp bức lực lượng mỗi người giảm xuống năm thành, Tam Lão vận tu vi đối kháng hình thành Khiên đa sắc huyễn ảnh ngăn trước thân.

Lang Yêu tựa thiếu một chút nữa là nhảy luôn ra ngoài, băng giá tăng gấp bội bức vỡ phòng ngự của ba lão giả khiến bọn hắn phun ra từng ngụm lớn huyết dịch, ngoan ngoãn thu liễm ngồi qua một bên định thần chữa thương.

Gã trung niên cùng ả mĩ phụ chung một mệt mỏi hô hấp nặng nề sắc mặt khó coi, bộ dáng chao đảo đứng không vững. Bốn tên tráng sĩ càng không tốt, toàn lực hộ chủ kết quả bán quỳ, miệng rỉ máu. Vậy mà không có buông tay, một tên quát lớn:

- Tặc tử, từ nơi nào đến! Còn không mau dừng tay, hai vị này là nhi tử của Phàn Gia lão chủ, ngươi dám gây tổn thương, trong trăm dặm không ai cứu nổi ngươi.

Hàn Phi giơ lên chỉ thủ bắn ra bốn phát Kim khí, chép miệng:

- Ồn ào!

Chớp mắt bốn tên tráng sĩ ngã sấp mặt xuống, tiệt khí. Giữa đầu mỗi tên cùng có một lỗ lớn xuyên thủng.

Trung niên, mĩ phụ rét lạnh, đồng tử nhảy loạn. Mĩ phụ hoảng sợ ngã huỵch ra sau, nhìn Hắc Y Nhân trước mặt như nhìn đến sứ giả u minh, miệng há lớn mà không thể nói ra lời nào.

Gã trung niên run giọng:

- Ngài.. ngài là?

Hàn Phi chậm rãi:

- Ta hỏi, các ngươi trả lời nghe hợp lý liền cân nhắc tha xuống một mạng.

- Phàn Cú bị người ta phế, lúc này Phàn Gia chủ nấp ở chỗ nào, sao còn chưa gặp qua.

Trung niên hoảng hốt, tâm tư loạn lược, tự hỏi trong đầu:

"Hắn là kẻ nào, sao hỏi đến chuyện này? Là gia thế của phụ thân Phàn Cú? Hay bằng hữu của phụ thân ta?"

Hàn Phi nhận thấy trung niên nọ có chút chần chừ, liền phóng Phi Đao chém một bên chân hắn, Phi Đao thu hồi đến tay, vết thương mới hiện rõ máu từ đó tóe ra, hắn ngã quỵ ôm lấy chân.

Hàn Phi ngữ khí giận dữ: - Còn không nói!

Trên mặt gã trung niên ướt đẫm mồ hôi, khẩn trương đáp:

- Ta nói.. ta nói, phụ thân ta không quan tâm đến mấy chuyện này, có điều lát nữa hắn cũng ghé qua đây.

Hàn Phi nôn nóng: - Hắn tu vi bao nhiêu?

Trung niên thành thật: - Nhập Đạo Cảnh tầng ba!

Hàn Phi cười mỉm: - Đến tốt, ta nơi này đợi Y.

Bất ngờ Ngăn Không Tráo sụp đổ, Hàn Phi nhướng mày thầm thán:

"Ta quên mất, Ngăn Không Tráo cấp thấp, giới hạn đóng mở số lần giảm thời gian duy trì, bộ ngọc thạch này đã dùng đến lần thứ ba rồi."

Gã trung niên nọ cảm ứng được không khí như vừa thoát khỏi một lồng giam vô hình, băng giá cũng giảm mạnh, hắn kín đáo bóp vỡ một mảnh ngọc.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Chưa đầy nửa lần hô hấp, bên ngoài vọng vào giọng nói già nua:

- Kẻ nào gây nháo ở đây?

Hàn Phi vận lực, Kim Khí tụ thành quyền, huyễn ảnh nắm đấm vuông vức một trượng đánh ra.

Bên ngoài "Đoang.." một tiếng vang lên, quyền ảnh vỡ nát, chấn thành phong lực đẩy lui một làn quét đến mái nhà từng hàng ngói theo hình sóng lượn nhấp nhô tung lên rớt xuống "lạch cạch".

Hàn Phi phóng mình lao ra, trước mắt Y là một lão giả đạo cốt tiên phong, mặc áo bào rộng, râu tóc trắng xóa tung bay trong gió, lão khí luyện thành kiếm chân điểm lăng không.

Nhìn thấy Hắc Y Nhân dễ dàng phá vỡ uy áp thực chất của mình, lão có chút nhăn mặt, chậm rãi hỏi:

- Các hạ là người nào, nhàn rỗi đến chỗ ta uống trà đàm luận, vì gì tại nơi này đùa giỡn đám hậu bối?

Hàn Phi thoáng dò xét:

"Nhập Đạo Cảnh tầng ba đỉnh tiêm, kém chút đột phá tầng bốn, toàn lực đánh với lão luyện tập một phen."

Hàn Phi ngửa mặt cười phá lên:

- Ha ha, lão đầu thích đàm luận, liền đàm luận thực chiến với ngươi, ăn một quyền của ta.

Kèm theo lời nói, tu vi bộc phát song hệ khí Kim - Mộc, chín phần lực lượng tụ quyền đánh ra.

Huyễn ảnh Kim sắc bên ngoài chồng lên một tầng thanh sắc cao đến ba trượng, quyền hình xoay tròn nhuyễn không hướng đến.

Lão giả nhíu mày, xuất ra Cự Phủ huyết sắc, tu vi tản mác một thân cự ảnh trang phục mộ binh hung tợn cao bốn trượng rực rỡ sau lưng, nhìn kĩ một chút cái bộ mặt này chính là khô lâu, há miệng gầm lên như xác sống đội mồ.

Theo động tác tay, lão vung lên bổ xuống, cự phủ va chạm quyền ảnh tản ra dư chấn "Ầm.. Ầm.." tán rộng. Khoảng nửa nhịp hô hấp quyền ảnh ảm đạm vỡ nát, Hàn Phi bị đẩy lui sáu bước, ngực hơi lõm xuống, đụng phải nhuyễn giáp bên trong mới dừng lại.

Hàn Phi thở dài một hơi:

"Lão già này thuộc dạng khá mạnh trong hàng ngũ Nhập Đạo Cảnh tầng ba."

Dư lực hất tới tạo thành phong ba trung niên mĩ phụ và tam lão bên trong vừa hồi phục đi ra xém chút thì bị thổi bay trở vô.

Lão giả bên trên, không có dừng lại tiếp tục nâng lên chém xuống thêm mấy đường.

Hàn Phi cười cợt: - Vẫn còn sức sao!

Miệng nói tay xuất Tịnh Uy Kiếm, trong lúc nhún thân lên cứa sượt qua Cự Phủ "keng..két" xoay thân một hướng tránh đi một trảm, đồng thời rót vào tám thành uy lực Bạch Hổ Phá Sơn một kiếm chém đến kháng trảm thứ hai.

Tứ Hổ Miêu Kim sắc cao ba trượng, Hổ ảnh thứ năm một màu bạch sắc cao bốn trượng, ngũ hổ gầm lên vang vọng tứ phương, thúc giục lao đến. "Ầm" âm thanh chạm đến như sấm, lão giả co rút đồng tử, một khắc này lão nhìn ra điểm chênh lệch chiêu thức, tựa muốn bảo hộ công pháp chính mình không bị tổn hại, thu về cự phủ.

Mặc cho tàn ảnh vỡ tan chịu thương phản phệ rịn ra tia máu, tay xuất Đại Chung cao hai trượng rộng mười thước, bề ngoài Chung trạm khắc hình vẽ kì dị, thoạt nhìn có chút cổ xưa, trên đỉnh còn thủng một lỗ lớn.

Lão giả một tay nâng lên Đại Chung úp về hướng ngũ Hổ, truyền vào chín phần lực, âm ba chấn tới. Ngũ Hổ như là đối đầu với cơn giông tố lớn thẳng đường mạnh mẽ càn qua, quang ảnh bản thể từng mảng bị xé rách, chỉ biết gào thét giãy giụa, tứ chi cào cấu hư không, từng nhịp bị bức lui không cách tiến thêm.

Sóng âm tàn dư đánh xuống các điểm khác, mái đình cột lầu lung lay sụp đổ, đám người bên dưới hoảng loạn xuất Khiên phòng hộ cá nhân.

Hàn Phi nhướng mày:

- Không ổn, lão đầu này có bảo bối.

Phi Đao huyễn hóa thành từng điểm bệ đài Kim sắc vững chắc, thoăn thoắt song cước điểm không hướng lên, né trái né phải tránh luồng công kích, khoảng cách rút ngắn còn chưa được hai trăm thước, lão giả nghiêng Đại Chung theo sát Hắc Y Nhân sóng âm như lợi kiếm bắn sượt đỉnh đầu, bức Y nhảy nấp vào phía sau ngũ Hổ.

Lão giả đắc ý cười lớn:

- Ha ha, muốn đến tìm chết sao!

Dứt lời lão gia tăng lực lượng đánh vào. Hàn Phi cười "xùy" thúc đẩy Kim - Mộc khí hệ, quang ảnh ngũ Hổ đang mờ nhạt tức khắc rõ nét trở lại, điên cuồng xông đến trảo vỡ vài tầng sóng âm. Lão giả đằng kia không có chịu thua nghiến răng dụng lực, ép ngũ Hổ trượt lui một chút.

Đám người bên dưới kinh hãi hô lên:

- Đây là đang đọ xem ai dai sức hơn sao?

Trung niên nọ mắt muốn rớt ra, lẩm bẩm:

- Trước giờ còn chưa thấy qua lão gia tử dùng đến Đại Chung này. Kha Kha, ngươi nói đó là thứ gì vậy.

Đồng tử mĩ phụ nhảy nhót:

- Năm ta sáu tuổi từng thấy phụ thân dùng chiêu đó chấn tan Thạch Sơn, cũng không có cường hãn dai dẳng như bây giờ.

Một lão giả bên cạnh ngữ khí vội vàng:

- Nói vậy Hắc Y Nhân kia thực lực không đơn giản, bọn ta có nên trợ giúp lão thái gia một phần không.

Cả bọn năm người nhìn nhau một lượt, ánh mắt sắc lẹm đồng loạt gật đầu.

Tam quyền, nhị chưởng đi trước đao quang kiếm ảnh phủ chụp theo sau, một đường ám toán đánh úp sau lưng Hàn Phi.

Lực lượng của đám người bên dưới đánh lên, băng qua tầng tầng lớp lớp sóng âm cũng tàn khuyết đôi chút. Hàn Phi cảm ứng được, vận ra hai quyền Kim sắc, Thanh sắc xoay người đối kháng.

Một đoàn quang sắc cao ba trượng va chạm song quyền cao bốn trượng mạnh mẽ đem khí lưu chấn nát ra, bóp méo tàn dư sóng âm bên cạnh, nổ lớn mấy tiếng "Ầm Ầm Ầm"

Hàn Phi tiếp tục tranh thủ điểm không chạy đến, khoảng cách đến lão giả chỉ còn năm mươi thước thì dừng lại, cười rộn lên:

- Lão đầu, so sức mạnh không qua ngươi rồi. Ngươi có bảo bối ta cũng có, đến lúc cho ngươi nếm trả.

Dứt lời, tay xuất Lôi Phù nhỏ máu kích lực, ném vào hư không. Một mảng Lôi Quang cách đỉnh đầu lão giả năm trượng, nháy mắt một cái đã mở ra Lôi Trì rộng trăm thước "Đùng.. Đoàng.." trút xuống.

Sóng âm ngoại vi vỡ nát, một cột đại lôi đập thẳng cổ Chung "Ầm.. Ầm" đại Chung vang "Đoang.." một tiếng lớn, vụt khỏi tay lão giả văng ra ngoài, lộn mấy trăm vòng trên không, găm sâu xuống đất "Oằm.." tạo ra hố lớn, ba tòa Lầu Các cạnh đó sụp đổ.

Phàn lão chịu phản phệ máu tươi hộc ra ướt đẫm ngực áo, tay trái nắm chặt cánh tay phải đang tê buốt rần rần. Sắc mặt khó coi, lão ngoảnh đầu tìm kiếm lối thoát xung quanh đều không thấy. Bao lấy lão là cái cũi lớn kết từ những cột lôi quang "Rẹt..Rẹt" dư thừa vô số tia tiểu lôi lóc ngóc.

Hàn Phi mặc lão lóng ngóng, chuyển hướng tập trung đánh lui đám người bên dưới, bức bọn hắn lảo đảo phun máu, tay ôm ngực tách ra khỏi nhau.

Lão Phàn gia nhận thức sự tình, kinh tâm đến lạnh lưng, méo mặt kêu khóc:

- Đại nhân, ta sai rồi. Ngươi cho bọn ta cơ hội chuộc lỗi.

Hàn Phi vờ như không nghe thấy động thêm lực lượng khóa chặt đám người kia, thân thể đáp xuống đất, trái một quyền phải một cước soát qua đám hậu bối của lão.

Miệng còn không quên lầm bầm:

- Này thì đánh lén ta..

Phàn lão từ trên cao chứng cảnh, khổ não ra mặt, cay đắng trong lòng tựa bản thân xem trọng nhất vẫn là con cháu. Lão cắn đầu lưỡi vận khí hóa giáp bó lấy toàn thân cắn răng lao ra, nhưng chưa đầy một xích đã bị Lôi quang oanh tạc đánh bật trở lui, giáp khí tan tành lão ói thêm ngụm máu.

Bộ dạng khổ sở, ho lụ khụ, trang phục bị cháy sém nhìn qua rất thảm thương, ánh mắt hoảng hốt níu theo bóng dáng Hàn Phi