Đoạt Xá Thành Thê

Chương 124



Editor: Voicoi08

Cô chỉ trông đứa nhỏ thôi cũng nhận được chuyện tốt thế này? Mã Ngọc Trân cười nhận hai chiếc khăn, hoàn toàn không khách sáo với Trương Xảo Phương.

Cao Tú Chi thì hơi ngại ngùng, cô cảm thấy từ ngày nhà cô dọn đến đây vẫn luôn nhờ nhà người ta chăm sóc, ăn uống cũng thôi, bây giờ còn nhận quà tặng? Cô từng nghe chồng nói chị dâu thêu đồ có thể bán lấy tiền, bây giờ một chiếc khăn thêu như này còn không biết bán được bao nhiêu tiền đâu? Nhưng thấy Trương Xảo Phương thật lòng muốn cho, mà Mã Ngọc Trân cũng đã nhận, nếu cô không nhận thì có vẻ tỏ vẻ quá, vậy nên cô vẫn lăn tăn trong lòng. Cuối cùng vẫn là Trương Xảo Phương cứng rắn nhét vào tay cô, lúc này mới tính là xong việc.

Chờ khi hai người đi rồi, Tống Trường Lâm lại kéo vợ anh lại, kể lại sáng nay anh đã nói như nào, nói chuyện xong đột nhiên anh lại nhớ ra một chuyện, anh cười vỗ tay vợ nói: “Đi nấu cơm nào, tranh thủ lúc trời còn ấm, ăn cơm xong chúng ta đưa đứa nhỏ ra ngoài tản bộ.” Muộn thêm chút nữa, trời trở lạnh thì đứa nhỏ không thể ra ngoài được.

Trương Xảo Phương cũng không biết phải nấu cái gì, mới lát sau cô đi từ phòng bếp ra muốn hỏi chồng cô một chút, anh uốn ăn khoai tây nấu như thế nào? Kết quả cô ra ngoài liền thấy Trường Lâm nhà cô đang lục tung đồ đạc, cô bĩu môi, không còn gì để nói, quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm, buổi tối ăn khoai tây xào, chồng cô có thích ăn hay không cô cũng mặc kệ.

Hai ngày sau, chương trình phỏng vấn nghệ thuật gia Trương Xảo Phương chính thức lên song, theo tin tức trên ti vi, báo chí cũng chỉnh sửa lại thông tin kể ra, “thanh minh thượng hà đồ” cũng nhận được các giải thưởng ở chương trình nghệ thuật.

Trương Xảo Phương rất vừa lòng với chuyện này, cô cảm thấy người dẫn đầu của thành phố này còn tốt hơn so với tỉnh, nhìn xem, biển hiệu công ty nhà bọn họ được chiếu lên vô cùng rõ ràng, hơn nữa trong quá trình đưa tin, người dẫn chương trình luôn nhắc đến công ty nhà cô, chiếc khăn thêu kia đúng là không uổng phí, lần sau gặp lại, nhất định cô phải cảm ơn người ta thật tốt.

Sau khi chương trình phát sóng, mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, người trong tiểu khu cũng rất tự hào, người ở công ty cũng rất kiêu ngạo, nhưng hai vợ chồng Tống Trường Lâm  lại không để ý đến chuyện đó, bởi vì “thanh minh thượng hà đồ” đã được trả lại, nhưng theo đó có rất nhiều người muốn đến mua tranh.

Tống Trường Lâm cảm thấy đây là vinh dự của vợ anh, lại đạt giải thưởng lớn trên ti vi, anh không muốn bán. Trương Xảo Phương cảm thấy biện pháp tốt để kiếm tiền ở trước mắt, sao lại không bán? Dù sao đồ vật kia cô cũng chỉ mất hơn một tháng là xong một bộ, chỉ cần chồng cô đồng ý, muốn nhiều ít bao nhiêu cũng được.

Vì chuyện này mà lần đầu tiên hai vợ chồng có ý kiến khác nhau, tuy rằng không phải cãi nhau om tỏi, nhưng cũng là tan rã trong không vui.

Trương Xảo Phương không biết làm sao, cô kể đến từng chỗ phải dùng tiền cho chồng cô nghe: Trong nhà còn khoản nợ mua nhà chưa trả, phát triển công ty, tiền sau này lo cho hai cậu nhóc ăn học… Ngay lúc Tống Trường Lâm có chút dao động, trong đám người đến mua sắm lại có người trả giá trên trời, tám vạn, tám vạn nguyên? Nếu bán thì khoản vay mua nhà họ trả cũng gần hết? Nếu không còn khoản vay mua nhà, công ty cũng thoải mái phát triển. Tống Trường Lâm cắn chặt răng vẫn đem bán tranh, đêm đó nhận được tiền, Trương Xảo Phương hạnh phúc đến mức ngủ mơ thấy mộng đẹp được ôm ba ba, mà Tống Trường Lâm lại đau lòng đến mức khó ngủ. Anh cảm thấy anh thật sự xin lỗi vợ anh…

Bán đồ thêu được tiền, cộng thêm hai tháng tích cóp, hai vợ chồng trả hết khoản vay mua nhà, một lần nữa thử cảm giác không còn nợ nần, cả người nhẹ nhàng thoải mái. Tống Trường Lâm trả xong nợ, anh nghĩ đến danh tiếng hiện tại của công ty, sau đó bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào để công ty phát triển mạnh mẽ hơn, mà Trương Xảo Phương bắt đầu nghĩ xem nên mua gì cho Tứ Nha, con nhóc kia chuẩn bị kết hôn rồi.

Vì đám cưới của em gái, cô còn cố ý gọi điện về nhà muốn hỏi xem Tứ Nha đã mua gì, kết quả vừa hỏi ra mới biết, hai vợ chồng vì sau khi kết hôn có tiền vào huyện mở cửa hàng nên hiện tại cơ bản chưa mua gì cả.

Trương Xảo Phương hết chỗ nói, thật không biết nên cảm thấy may mắn vì hai vợ chồng em gái cô đều biết làm việc lớn, hay nên tức giận vì sự tiết kiệm trong đám cưới? Cô nghĩ, nếu muốn tiết kiệm tiền, vậy cô sẽ giúp vợ chồng em gái cô một phen, cô nói, nồi cơm điện, chảo có cán, vỏ chăn gối những đồ cô có thể thêu được thì không cần phải mua, còn lại cô mặc kệ, không phải cô không thể bỏ tiền giúp em gái, nhưng như vậy quá chói mắt, hơn nữa đối với hai vợ chồng Tứ Nha cũng không phải chuyện tốt.

Tống Trường Lâm biết vợ anh đang làm đồ cho em vợ, nên anh cũng đồng ý cho vợ động vào kim chỉ, vì sợ cô mệt, anh còn thường xuyên không phân biệt công và tư, điều Mã Ngọc Trân đến nhà, Mã Ngọc Trân ở nhà Trương Xảo Phương, vừa trông đứa nhỏ vừa xem ti vi, mừng rỡ đến mức luôn miệng kêu ông chủ muôn năm.

Thời gian trôi nhanh chóng, vụ thu cũng xong, ngày kết hôn của Tứ Nha cũng đến, trước đó ba ngày, Tống Trường Lâm lái xe ba bánh, chở tất cả đồ cho em vợ cùng với một nhà bốn người cùng về quê.

Lần này hai người trực tiếp lái xe đến nhà họ Trương, vừa đến cổng đã thấy treo biển “Cái nôi nghệ thuật”, hai vợ chồng đều hết chỗ nói, đối với chương trình nghệ thuật, hai người cảm giác đã từ rất xa, nhưng rõ ràng không khí trong thôn vẫn không giảm, nhìn biển “cái nôi nghệ thuật” được bọc kính vẫn còn mới nguyên, rõ ràng có người lau dọn qua.

“A, Xảo Phương về rồi à ? Mau, mau mau, mau vào nhà đi, ai ô, nghệ thuật gia của chúng ta về rồi, cả nhà mau ra đón.” Một giọng nói  khiến cho già trẻ lớn bé trong phòng đều bị đánh động, hô có một tiếng mà mọi người cùng chạy ra.

Trương Xảo Phương cảm thấy khóe miệng của cô cứng đờ khi bị một đám phụ nữ đưa vào trong nhà, cô cảm thấy cô biến thành con khỉ trong vườn bách thú, bị mọi người đánh giá.

Một lúc lâu sau, cố mới mượn được cớ chạy đi, thấy chị hai đang ngồi cắn hạt dưa ở phòng ngoài, cô vội lau mồ hôi lạnh nói : "Chị hai, những người kia là ai thế? Em có biết họ không?" Tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào vậy?

Trương Xảo Tĩnh nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, nhìn em gái, buồn cười nói: "Em gặp rồi, chỉ là không nhớ gì thôi, là họ hàng bên nhà mẹ, bình thường ít qua lại, lúc em kết hôn có hai người đến." Là do lúc đó Tam Nha chỉ lo tức giận, không chú ý đến ai hết.

Trương Xảo Phương hiểu, ông ngoại cô mất lúc mẹ cô hai tuổi, do một bệnh cấp tính, bà ngoại nuôi con gái hai năm thì nhận thấy cuộc sống quá khó khăn, không chịu đựng nổi, sau đó gả cho chồng mới, mẹ kế không dễ làm, vừa tức giận lại phải nén giận, nhưng cũng chống đỡ được đến khi con gái kết hôn, sau đó cũng qua đời, cho nên mối quan hệ của mẹ Trương và bên đó vẫn luôn không tốt, hơn nữa cũng không phải người cùng thôn, ngoại trừ những chuyện lớn thì có qua lại, còn ngày thường thì không liên hệ, thể nào mà cô không có tí ấn tượng nào.

"Tại sao lần này lại có nhiều người đến như vậy?" Ít nhất cũng bảy, tám người.

"Em là con ngốc, bây giờ em là nghệ thuật gia đương nhiên là không giống nhau, những người này là mượn cơ hội đến gặp em." Trương Xảo Tĩnh nhắc đến chuyện khiến cô vui mừng nhất, cô không nhịn được ôm vai em gái, hưng phấn nói: "Tam Nha, em đã cho chị tự hào quá, hiện tại chị có em gái là nghệ thuật gia, chuyện này khiến chị đi đường cũng thấy mát mặt, đến chỗ nào cũng được người ta hâm mộ." Chị gái của nghệ thuật gia, không phải ai cũng làm được.

Trương Xảo Phương thấy dáng vẻ đắc ý của chị cô, cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Chị hai, mấy người kia sẽ không luôn quấn lấy e chứ?" Nếu cô chống lại có thể khiến cha mẹ mất mặt hay không?

Trương Xảo Tĩnh tức giận rút tay về, trừng mắt nhìn cô nói: "Mới vừa khen em thông minh, bây giờ lại bắt đầu ngớ ngẩn, nhiều lí do như thế cơ mà, thoải mái mà lấy: ngồi xe mệt mỏi, đứa nhỏ tìm mẹ, về thăm cha mẹ chồng. Ai bảo em ngồi ngốc ở đó cho họ thăm quan?" Ngốc như vậy, không giống chị chút nào.

"Vì em còn chưa gặp Tứ Nha mà, bao giờ thì con nhóc kia về nhà?" Vốn cô cũng định về giúp đỡ, bây giờ có lẽ có cô còn thêm phiền.

"Em đừng đợi nữa, nó và Tuấn Đạt đi viếng mồ mả tổ tiên rồi, em về sớm nghỉ ngơi đi, chờ khi Tứ Nha về, để nó đi gặp em." Tam Nha mua cho nó nhiều đồ như vậy, cũng nên để con nhóc đi chạy một chút.

Trương Xảo Phương thấy có những lời này của chị hai, cô cũng yên tâm, nói vài câu việc nhà với chị hai, ngay lúc nhóm cô dì trong nhà ra ngoài bắt người, cô tìm cớ muốn về chào hỏi cha mẹ chồng, hai vợ chồng nhanh chóng ôm theo con trai chạy, khiến đám phụ nữ kia đáng tiếc hết sức.

Mấy người thấy đáng tiếc nhưng hai vợ chồng nhà họ Trương chỉ thấy tức giận, khó lắm con gái mới về một lần, còn chưa kịp nói chuyện đã bị đám người này dọa cho chạy mất, vợ chồng họ có thể không tức giận sao được? Nhưng dù sao thì họ không muốn cũng chỉ có thể nhịn xuống, ai bảo họ đến đưa thân cho Tứ Nha đâu? Tuy rằng không ai mời, nhưng người ta cũng cho họ mặt mũi, họ cũng không thể không biết điều khiến họ mất mặt được, đúng không?

Về đến nhà họ Tống, hai vợ chồng nhà họ Tống hết sức vui vẻ, bọn họ không ngờ con trai lại về nhanh như vậy? Họ nhanh chóng ôm hai cháu trai thân thiết, thấy con trai nói cả nhà cùng chưa ăn cơm, mẹ Tống nhanh chóng đặt cháu trai xuống, vội vàng ra ngoài nấu cơm.

Trương Xảo Phương tất nhiên sẽ không ngồi trong phòng để mẹ chồng nấu cơm cho cô, cô lấy thêm chút đồ ăn vặt và đồ chơi, để mấy đứa nhỏ chơi với nhau, rồi cô cũng đứng dậy ra phòng ngoài muốn giúp mẹ chồng nấu cơm.

Không ngờ cô vừa ra đến phòng ngoài thì thấy cô cả Tống Trường Hà đi từ phòng nhỏ ra: "Xảo Phương về rồi sao? Sao nhanh thế?" Chị cũng nghĩ rằng phải tối em trai mới về đến nhà.

"Chị cả? Sao chị lại ở nhà?" Trương Xảo Phương ngạc nhiên, không lễ không tết sao cô cả lại ở nhà?

"Đừng nhắc đến nữa, mấy hôm trước buổi tối chị không chú ý, ngã ngồi xuống, cái eo cũng đau đớn, nên về nhà nghỉ ngơi mấy ngày." Thật ra đó là chuyện của mấy hôm trước, bây giờ cũng gần khỏi rồi, nhưng nghĩ em gái Trương Xảo Phương kết hôn, chị là người nhà chồng cũng nên đến ủng hộ, nên mới về trước.

"Đau lắm không chị? Chị đến viện khám chưa chị? Bác sĩ nói sao rồi?" Trương Xảo Phương vừa nghe có chút lo lắng, trong lòng cô, cô cả là người có thể nhẫn nhịn khổ sở để sống, bây giờ tiền cũng không kiếm có thể là bị đau đến lợi hại.

"Không có chuyện gì, em đừng lo lắng, đây cũng là do Chi Hiếu không cho chị đi làm, muốn chị nghỉ mấy ngày, chị cũng nghĩ Xảo Trân nhà em kết hôn nên mới về nhà nghỉ sớm một chút." Tống Trường Hà nhớ đến con trai tối nào cũng đi bán hạt dưa, trong lòng vừa đau vừa vui mừng, nhưng lại nghĩ đến…. Thôi, tính sau, cuộc sống bây giờ rất tốt, nói sau đi.

Trương Xảo Phương nghe lời này của cô cả cũng yên tâm, hóa ra không phải về nhà dưỡng bệnh, vẫn là nhớ tới em gái cô, tuy rằng chị cả cũng không mừng nhiều tiền, nhưng ở phần tấm lòng của chị, khiến cho cô cảm thấy biết ơn, đây là về để thêm mặt mũi cho cô, nghĩ vậy, cô cười nói: "Chị cả, chị vào nhà nói chuyện với Trường Lâm trước đi, làm cơm xong em sẽ matxa cho chị, yên tâm, em có học tay nghề của ba em, cũng rất quen tay với những tổn thương như này."

Mẹ Tống vừa nghe xong vội vàng nói với con dâu: "Không cần con phải giúp đâu, cơm đều có sẵn rồi, mẹ xào thêm hai món là được, hai chị em vào phòng nói chuyện đi, thật sự không cần đến con." Ngày hôm qua con gái bà về, bước đi cũng rất chậm chạp, con gái ai thì người đó đau lòng, bây giờ bà biết con dâu biết matxa, chuyện này quan trọng hơn chuyện nấu cơm nhiều