Đoạt Xá Thành Thê

Chương 125



Editor: Voicoi08

Trương Xảo Phương thấy mẹ chồng nói vậy thì cô cũng không khách sáo, nhanh chóng kéo Tống Trường Hà còn đang muốn nói không cần kia, trực tiếp vào phòng.

Lúc đầu Tống Trường Hà còn có chút ngại ngùng, dù sao thì đau ở vị trí dưới eo, chị ngại ngùng một chút mới đỏ mặt kéo thắt lưng xuống, lộ ra vị trí bị thương, nằm bò trên giường đất.

Trương Xảo Phương cũng không phải bác sĩ trung y, cũng không biết matxa. Nếu không bị thương cô còn có thể dùng sức ấn, bây giờ cô cũng không biết chị có bị tổn thương xương không? Cô cũng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng xoa bốn phía trên da, làm linh khí xuyên thấu qua da, chữa trị vị trí tổn thương.

Tống Trường Hà nằm trên kháng cảm thấy trên người tê tê dại dại, thoái mái khiến chị sắp ngủ quên.

Trong phòng, hai chị em vừa mátxa vừa nói chuyện, bên kia mẹ Tống đánh xong trứng gà, thái xong cải trắng, chờ khi nồi miến chín, rồi dùng nồi to chiên trứng, rồi lại xào cải trắng.

Bà đến trước cửa phòng của con gái, vén rèm vào nhìn nhìn, thấy con gái có vẻ mặt thoái mái nằm trên giường, bà mím môi cười, xem ra là có tác dụng, nếu không thì sẽ không thể thoải mái đến vậy được, trong lòng bà vui vẻ, vội vàng chạy đến phòng lớn nói cho bạn già biết: "Xảo Phương đang matxa cho Trường Hà kìa, tôi thấy ấn khá tốt, Trường Hà cũng không kêu đau." Trong lòng bà chỉ cần không đau là tốt.

"Xảo Phương còn biết làm cái này nữa sao?" Cha Tống rất tò mò.

"Chị của con cũng ở nhà sao? Khó chịu chỗ nào vậy? Sao còn phải matxa thế?" Tống Trường Lâm vừa nghe liền lo lắng, nhanh chóng đứng dậy muốn đi xem. Anh về mà chị anh cũng không ra gặp, xem ra thật sự bị bệnh nặng.

"Này, này, đã nói là Xảo Phương đang matxa cho chị con mà, con qua làm gì?" Bà nhanh chóng túm con trai lại, đẩy anh ngồi về phía giường đất, an ủi nói: "Không có chuyện gì, chỉ là buổi tối về nhà không chú ý, ngã ngồi xuống, hai ngày nay đỡ hơn nhiều rồi, Xảo Phương nghe xong cũng nhanh chóng đi matxa cho chị con, nói sẽ nhanh khỏi, bây giờ còn đang làm ấy."

Ngã ngồi? Được rồi. Tống Trường Lâm hiểu bị thương như nào, rồi lại nghe nói không phải chuyện lớn, anh yên tâm ngồi xuống nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, tổn thương xương khớp cũng khôn phải chuyện đùa giỡn được." Anh nhớ đến sự nghi ngờ của cha vừa rồi, nhanh chóng cười giải thích: 'Xảo Phương đúng là có tay nghề matxa đó ạ, con làm việc cả ngày mệt mỏi, buổi tối cô ấy thường ấn cho con, ấn xong ngủ một giấc, ngày hôm sau vô cùng thoải mái cha cứ yên tâm."

"Ha ha, Xảo Phương đúng là khéo léo giỏi giang, việc gì cũng làm được." Mẹ Tống cười khen, sau đó thấy con gái và con dâu chưa ra, bà nói khẽ với con trai: "Trường Lâm, mẹ nghe nói con bán đồ thêu rồi? Bán được nhiều không?" Lúc gọi điện thoại bà  cũng không tiện hỏi, sợ bên kia điện thoại cũng có người, làm khó cho con trai.

"Bán rồi, vốn con cũng không định bán, nhưng nghĩ đến chuyện còn khoản nợ mua nhà nên vẫn cắn răng bán, được tám vạn." Việc này có rất nhiều người biết không có cách nào giấu được.

"Tám vạn?" bà nhỏ giọng kêu lên, ngạc nhiên đến mức hai mắt mở lớn, túm lấy con trai muốn xác nhận.

"Đúng vậy, vừa lúc tám vạn, đồ thêu có giải thường, đặc biệt còn có giấy chứng nhận, đương nhiên không thể rẻ được." Nhưng mà giấy chứng nhận kia anh không đưa cho đối phương, chính anh giữ lại.

Mẹ Tống xác nhận xong, nhanh chóng kéo tay con trai dặn dò: "Vậy con nhận được tiền chưa? Nhận rồi thì nhanh chóng trả tiền nhà đi, không còn nợ mới là chuyện chính, hai vợ chồng con cũng nhiều việc, đừng để đến tay còn không có."

Tuy bà biết con trai bà có xe, có công ty, nhưng từ khi biết con còn nợ mười mấy vạn tiền mua nhà, trong lòng bà mức độ đáng thương của con thứ hai hoàn toàn vượt qua con trai nhỏ Trường Vinh. Mười mấy vạn đó, Trường Vinh nợ có một vặn mà người mau mệt muốn ngã, vậy mười mấy vạn là bao nhiêu chứ? Nếu không phải bạn già không cho bà nói, bà muốn nói cho con trai biết, trước hết đừng mua nhà, góp đủ rồi mua, có gì mà phải gấp gáp chứ?

"Vâng, mẹ yên tâm, lúc nhận được tiền bọn con cũng nhanh chóng trả nợ rồi, bây giờ cũng chỉ còn thiếu một, hai vạn nữa là trả hết." Tống Trường Lâm thấy mẹ nói vậy khiến anh cũng ấm lòng, hiếm khi mẹ nghĩ về anh, biết anh có tiền cũng không nghĩ về người khác, xem ra sau này đối với mẹ anh vẫn nên khóc than thì hơn, nếu không thì bà cũng không quan tâm đến anh.

Đứa nhỏ hơn ba mươi tuổi đáng thương, cuối cùng cũng hiểu làm thế nào để tranh sự yêu thương.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Bà vừa nghe các con đã nhận được hết tiền, cuối cùng bà cũng yên tâm, một hai vạn còn dễ nói, mười mấy vạn thì quá đáng sợ. Bà vừa định nói gì đó thì lập tức nhớ đến nồi miến, nhanh chóng chạy đi, không quan tâm định nói gì, vội vàng ra ngoài vớt miến, nếu còn không vớt kịp thì nát mất.

Thức ăn nấu xong, hai chị em Trương Xảo Phương cũng ra ngoài, thấy con gái tươi cười đi ra, rõ ràng thấy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Trong lòng mẹ Tống vui vẻ, bà để hai người dọn cơm trước, bà chạy chậm tới cửa hàng bán lẻ, mua thêm hai cái giăm bông, một túi đậu phộng, sau đó lại nhanh chóng đi về để thêm đồ ăn cho con trai và con dâu.

Bà bê đĩa giăm bông cắt xong lên bàn, nói không ngừng: "Mẹ không nghĩ rằng các con sẽ về nhà ăn cơm, nên cũng không chuẩn bị cái gì, vừa rồi mẹ lấy ngỗng to trong lu ra rồi, buổi tối chúng ta hầm ngỗng ăn." Con ngỗng lớn này giết từ hồi tuyết rơi nhiều, ở nhà vẫn tiếc không dám ăn, chỉ chờ bọn nhỏ về, ai về kịp thì ăn.

Tống Trường Lâm vừa nghe thì vui vẻ: "Được ạ, chúng ta ăn ít lót bụng là được rồi, chờ buổi tối ăn ngỗng lớn." Anh nhớ đến chuyện ăn cơm, cười giải thích: "Không phải mẹ con bên kia không chuẩn bị, mà do hai vợ chồng con bị dọa chạy, bảy cô tám dì đều vây quanh Xảo Phương nói chuyện, mặt cô ấy tái mét luôn rồi." Một câu nói khiến cả phòng đều vui vẻ, ba người hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh đó, nếu không phải Xảo Phương là người nhà, họ cũng muốn đi lên hỏi thăm một chút.

Mẹ Tống thấy con trai nói đến bà thông gia, bà cũng nói đến sự hiểu biết của bà với Vu Tuấn Đạt kia, kết quả là họ còn đang nói thì người ta đã đến rồi.

Tại sao lại trùng hợp như vậy? Cũng phải nói lại từ đầu.

Trương Xảo Trân sớm phải cùng chồng chưa cưới đi viếng mồ mả tổ tiên, bởi vì năm này mùa đông ít tuyết, nên con đường cũng dễ đi, một lúc là xong việc, cô biết chị ba sẽ về trong một, hai ngày, trong lòng nhớ nên cũng không ở lại nhà cũ lâu, mang theo chồng chưa cưới về nhà mình, kết quả nghe thấy chị hai nói: "Chị ba của em về rồi, mua cho em cả đống đồ, đều để trong phòng em, chúng ta không ai động đến, chính em tự đi xem đi."

Trương Xảo Trân vừa nghe đã nóng lòng: "Vậy chị ba đâu ạ? Em còn chưa gặp chị ấy mà?" Sao lại đi nhanh như vậy?

Trương Xảo Tĩnh hất mặt về phía trong nhà, thấp giọng nói: "Chị ba em cũng tưởng chờ em về, kết quả là bị đám người đó dọa chạy, cả đám giống như ruồi bọ thấy thịt, tam nha cũng không dám vào phòng." Bởi vì có quan hệ với mẹ, nên chị cũng không có hảo cảm với đám người kia, ,cho nên khi nói chuyện cũng hoàn toàn không khách sáo.

"Thật đáng ghét." Trương Xảo Trân tức giận trừng mắt lườm phòng phía đông, cô bĩu môi, đi vào phòng mình xem đồ, sau khi xem xong thì hai vợ chồng cùng đi.

Thấy anh rể dừng xe trước cửa, cổng thì khóa, không cần nói cũng biết nhất định họ đang ở nhà họ Tống, vợ chồng son trực tiếp tới gõ cửa nhà họ Tống, hoàn toàn không chút khách sáo.

Trương Xảo Phương thấy em gái và em rể tương lai đến, hai vợ chồng cô cũng không muốn ăn cơm nữa, vội vàng đứng lên, đưa hai người này về nhà mình.

Trương Xảo Trân vừa vào phòng đã tủi thân kể khổ với chị gái: "Chị ba, Tiểu Tá, Tiểu Hữu không thích em, các cháu quên em rồi." Vừa rồi cô gọi hồi lâu cũng không để ý đến cô, dụ dỗ mãi mới để cô hôn một cái, sau đó lại chạy đi chơi đồ chơi, cháu ngoại trai xấu, đồ chơi tốt hơn dì nhỏ sao?

"Bao lâu rồi em không gặp hai cháu hả? Có thể trách được con trai chị không nhớ sao?" Con trai cô mới lớn như nào chứ? Có thể nhớ được mới lạ.

Trương Xảo Phương lườm lườm nhìn cô em gái không có đầu óc, cô quay đầu nhìn về phía Vu Tuấn Đạt, chàng trai này cao ngang với Tống Trường Lâm, da ngâm đen, cười thật thà, nhìn qua cũng giống dáng vẻ khi con bé.

Vu Tuấn Đạt thấy chị ba của vợ đang cười đánh giá mình, anh cười hì hì, ngượng ngùng nói: "Chị ba, bọn em kết hôn để chị và anh rể lo lắng rồi." Đây cũng không phải lời nói khách sáo, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy, em gái kết hôn, chị gái lại mua nhiều thứ như vậy.

Lúc trước Xảo Trân nói với anh, mấy thứ này không cần mua, anh còn tưởng cô nói đùa, không ngờ cô thật sự không mua, một lòng một dạ chờ chị ba mang về. Vừa anh có nhìn qua, chảo, nồi xơm điện đều là những đồ tốt nhất, khăn trải giường, bỏ chăn, bức màn quầy mành, tất cả đều chuẩn bị hai bộ, hơn nữa chất lượng tốt đến khỏi nói, cái này cũng không tính, họ còn chuẩn bị tốt cả quần áo hồng cho ngày hôn lễ, Xảo Trân cũng thử qua, hoàn toàn vừa người, kiểu dáng và hình thức kia tuyệt đối không phải loại mua được.