Đoạt Xá Thành Thê

Chương 126



Editor: Voicoi08

"Đều là người trong nhà, không cần khách sáo? Chỉ cần sau này hai vợ chồng son các em sống tốt thì cũng là không uổng phí tấm lòng của chị với anh rể em." Trương Xảo Phương cười nói xong đưa họ vào nhà, trước đó mẹ Tống biết vợ chồng họ về nên đã thu dọn gọn gàng sạch sẽ, chỉ là nhà này để một năm, thật sự có chút không dám nhìn.

Trương Xảo Trân thấy chị ba nhíu mày, cô lo lắng nói: "Chị ba, sao thế ạ?" Đây là chị không vừa ý với chồng chưa cưới của cô sao? Tuấn Đạt biểu hiện chỗ nào không đúng sao?

"A? Này, chị đang nhìn nhà ở, đã không ở nhiều năm, nhìn tường, cũng không ra cái gì?" Cô đang ở nhà lầu, bây giờ nhìn phòng ở đen thui, thấy tức giận còn hơn năm trước.

"Trời, em còn tưởng chuyện gì lớn chứ, Nếu không được thì anh chị bán đi, anh chị cũng không ở đến, tết về nếu nhà bác Tống không đủ chỗ thì về nhà mẹ ở bây giờ em cũng lấy chồng, phòng nhỏ có giường đất kia để bốn người nhà chị thoải mái ở."

Gì? Đúng nha, cô nhìn nhìn chồng, nghĩ đợi đến tối không còn ai, hai vợ chồng bàn lại, cũng đỡ việc mỗi lần vợ chồng cô về mẹ chồng lại phải dọn dẹp, còn phải chuẩn bị lò sửa.

Trương Xảo Phương ngồi vào giường đất trong phòng, cuối cùng luôn hỏi, chuẩn bị hôn lễ đến đâu rồi, sau kết hôn bao giờ thì vào huyện, tìm được địa điểm chưa?..... Cô hỏi một đống vấn đề mới phát hiện ra cô cũng có ngày sẽ lải nhải như vậy.

Tống Trường Lâm cũng ra ngoài nói chuyện hai câu, thấy cũng không thể ngồi mãi, anh đứng dậy ra phòng ngoài nấu nước. Vu Tuấn Đạt thấy anh rể ra ngoài, suy nghĩ một chút anh cũng đứng dậy ra ngoài.

Anh móc từ túi ra hai hộp thuốc, cười mời Tống Trường Lâm: "Anh rể, đây là em mang từ ngoài về, là đặc sản chỗ họ, anh thử xem." Anh thật sự khâm phục từ đáy lòng đối với anh rể thứ ba, người đã từng trải qua bao sóng gió này, lúc anh về nhà ăn tết còn thấy người nhà nói về anh rể ba này, anh xây dựng cơ nghiệp bằng hai bằn tay trắng, vậy mà không ngờ anh hâm mộ chưa tới nửa năm lại có thể trở thành anh em cột chèo.

Đặc sản? Tống Trường Lâm tò mò lấy một hộp nhìn, đúng là chưa thấy bao giờ, anh mở ra lấy một điếu, còn lại trả về: "Anh lấy một điếu hút thử là được, lấy nhiều chị ba em lại lườm anh." Ừ, em rể mời nên hút một điếu, nhất định vợ anh sẽ không nói gì.

Vu Tuấn Đạt bó tay, con người kiên cường như anh rể ba cũng sợ vợ sao?

Anh thấy Tống Trường Lâm lấy que đóm bên bếp, vội vàng móc bật lửa trong túi ra giúp anh rể đốt thuốc, sau đó cười nói: "Chị ba em cũng không thích mùi thuốc à? Xảo Trân cũng không thích." Cho nên anh luôn giả bộ trước mặt vợ chưa cưới thì rất ít khi hút.

Tống Trường Lâm cầm điếu hút một hơi, chậm rãi nhả khỏi, sau đó cười nói: "Có lẽ phụ nữ đều không thích mùi này, hơn nữa chị ba em đặc biệt thích sạch sẽ, lúc vợ chồng anh còn ở nhà trệt, mấy tháng phải quét tường một lần, ngày mùa đông cũng phải mở cửa thông gió, anh cũng tránh việc bị chị em bắt thay quần áo ba lần một ngày nên cũng không hút."

Cuối cùng Vu Tuấn Đạt cũng tin tưởng, Trương Xảo Trân luôn kể khổ với anh, lau cái bàn bếp mà cũng phải làm đi làm lại n lần, xem ra đúng là thật sự. Nhưng mà nhiều phụ nữ đều thích sạch sẽ, nhưng nghe lời giống Tống Trường Lâm thì đúng là không có mấy người.

Tống Trường Lâm thấy em rể mang vẻ mặt đồng tính nhìn anh, anh cười to, vỗ vỗ vai đối phương, nói: "Thật ra chiều theo vợ mình một chút cũng không có gì phải ngượng ngùng, giữa hai vợ chồng, em thông cảm với cô ấy thì tất nhiên cô ấy cũng sẽ thông cảm cho em, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to lớn, tại sao em phải đối chọi với cô ấy làm gì, đến cuối cùng thì vẫn là vậy, có ý nghĩ gì đâu? Lại nói là đàn ông làm việc lớn, tất nhiên ánh mắt để ở bên ngoài, ở nhà thoải mái một chút thì lúc em làm sự nghiệp cũng yên tâm, lúc đi ra ngoài vợ em cũng cho em đủ mặt mũi, không có gì không tốt." Anh rể thiên vị, vòng vo dạy bảo em rể, sợ vợ, có thể giúp cho gia đình hòa thuận, sự nghiệp phát triển, thực sự là mua bán có lời.

Nếu là người khác nói thì Vu Tuấn Đạt sẽ nghĩ rằng họ tìm cớ nói nhảm, nhưng Tống Trường Lâm là người đàn ông thành công mẫu mực, anh nói thì thật sự có thể tin tưởng.

Anh đang nghĩ ngợi thì thấy Trương Xảo Phương đi từ buồng trong ra, nhìn thấy thuốc trong tay chồng, cô cũng không nói gì mà đi thẳng vào phòng nhỏ tìm đồ.

Tống Trường Lâm thấy vợ ra ngoài, anh nhanh chóng hút hai hơi, ném tàn thuốc vào bếp lò, khi Trương Xảo Phương cầm theo túi nhỏ ra ngoài, thấy chồng đã ném thuốc, cô cười cười như khen ngợi anh rồi xoay người vào phòng.

Đi đi về về không nói một câu lại có thể khiến cho đồng chí Vu Tuấn Đạt sâu sắc cảm nhận được, tinh túy của sự giao hảo vợ chồng, càng thêm khẳng định là trong nhà chị ba cũng là một nhân vật có tiếng nói.

Mà Trương Xảo Phương vào phòng đã sớm quên chuyện vừa rồi ra sau đầu, đưa túi trong tay cho em gái, cười nói: "Chị mua cho em hai bộ áo ngủ đẹp, vừa rồi không mang ra, sợ có người nhìn thấy thì không tốt, em mang về cất đi mặc, đừng để người ngoài nhìn thấy." Trong thôn, mọi người có thói quen mặc áo ngực to đi ngủ, nhưng trong quan hệ vợ chồng, vẫn phải xinh đẹp mới tốt, cho nên vì tính phúc của em gái, cô kéo chồng mua hai bộ.
"Áo ngủ?" Không phải như cô nghĩ chứ? Trương Xảo Trân vừa mở túi ra  lập tức đỏ mặt, tuy rằng cô chưa từng mặc, nhưng lúc ở thành phố cũng từng thấy người ta bày bán, lúc ấy cô còn nghĩ, có chút vải như vậy mà bán đắt thế, ai thèm mua? Không ngờ vẫn là chị gái cô coi tiền như rác, mua về cho cô?

Cô nhanh chóng nhét áo vào túi, rồi nhét xuống dưới áo bông, cô quyết định trước khi kết hôn, ai cũng không được xem vào thứ này.

Chờ khi hai người Tống Trường Lâm vào nhà, nhiệt độ trên mặt Trương Xảo Trân còn chưa giảm, hai người đàn ông với tư tưởng chính trực cũng không nghĩ linh tinh, rồi nói thêm chút chuyện hôn lễ, sau đó hai vợ chồng son chào đi về.

Ra khỏi cổng nhà họ Tống, Vu Tuấn Đạt thấy trong tay vợ chưa cưới có một túi nhỏ, anh tò mò nói: "Chị ba lại cho em cái gì thế?" Một đống trong nhà còn chưa đủ sao?

"Chuyện con gái, anh là đàn ông ít quản thôi." Nếu bây giờ để anh nhìn thấy thứ này thì cô cũng không còn mặt mũi gặp người, trở về nhất định phải cất cho tốt, nhất định cất kín.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày cưới chính đã đến, ngày đầu ở nhà gái, mọi người cơ bản đều gặp qua Trương Xảo Phương, cũng không làm mất sự nổi bật của Trương Xảo Trân.

Ngày hôm sau đến nhà trai, đoàn người đến rước dâu nhất trí đều muốn thấy chị gái cô dâu, tuy rằng Trương Xảo Phương cảm thấy cạn lời, nhưng cũng không né tránh, hôm nay là ngày cưới của tứ nha, dù như nào thì cô cũng phải đưa em gái đi, để cho em cô được vẻ vang.

Dựa theo phong tục trong thôn, sẽ đi một vòng từ đầu tới cuối, kết quả là lúc sắp đi thì Trương Xảo Trân lại không thể khóc được.

"Trương Xảo Tĩnh nóng ruột, nhỏ giọng nói: "Em mau khóc đi. Phải hoan thiên hỉ địa gả ra ngoài, đừng để mọi người chê cười." Lúc rời khỏi nhà mẹ đẻ nhất định phải khóc, con nhóc này sao một chút sấm cũng không có thế này, càng đừng nói đến chuyện mưa, cho dù nóng lòng muốn gả thì cũng phải giả bộ một chút chứ?

Trương Xảo Trân cũng rất bất đắc dĩ, cô không khóc được, lại nói trên mặt trang điểm đẹp như vậy, nếu khóc làm lem hết thì phải làm sao?

Trương Xảo Tĩnh nhìn dáng vẻ vô tội của cô, nóng ruột che chắn cho cô rồi lại lo lắng suông, ngay lúc không có cách nào, Trương Xảo Phương im hơi lặng tiếng hung hăng cấu mạnh một cái lên đùi tứ nha, khiến cho Trương Xảo Trân đau đến hét lên, lập tức trời vừa có sấm vừa có mưa.

Trương Xảo Tĩnh nhìn tam nha bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó vội vàng nhường đường, ý bảo em rể nhanh chóng ôm tứ nha ra ngoài.

Cơ thể cao lớn của Vu Tuấn Đạt vừa bế vợ mới cưới, vừa đau lòng, cuối cùng anh cũng hiểu cái gì gọi là cắn người thì không kêu, không trách được chị ba có thể quản được anh rể ba, này thực sự là dứt khoát, lúc cần ra tay lập tức ra tay, nghe âm thanh của vợ anh xem? Giọng vợ anh sắp khàn rồi, sau này trăm ngàn lần phải nhớ kĩ, anh có thể đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội với chị ba bên vợ, quá độc ác.

Vui mừng đưa em gái đi lấy chồng, người nhà mẹ đẻ đều theo lên xe, trừ cha mẹ Trương không thể đi thì ba chị gái và ba anh rể đều đi, đây cũng là để mọi người nhìn xem, nhà mẹ đẻ tuy rằng không có anh em, nhưng chị em chúng tôi đồng lòng, nếu họ dám để em gái nhà cô chịu oan ức, thì các người cũng cần thận cho tôi.

Ầm ĩ nửa ngày, Trương Xảo Trân cuối cùng cũng thuận lợi lấy chồng, Trương Xảo Phương thấy dáng vẻ mất mát của cha mẹ, cô không nhịn được mà bàn với chồng: "Nếu không thì để em cho con ở nhà cùng cha mẹ mấy ngày, mấy ngày sau về được không?" Bốn cô con gái đều lấy chồng, nhất định trong lòng cha mẹ cô cũng không dễ chịu, chuyện này cùng với chuyện lấy vợ không giống nhau.

Tống Trường Lâm thực sự không muốn, nếu chỉ mình anh về nhà thì trong nhà quá cô đơn. Nhưng anh có thói quen không phản đối việc vợ anh quyết định, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: "Cũng được, nhưng lúc về con phải làm thế nào?" một mình vợ anh sao chăm được hai đứa nhỏ?

"Không sao đâu, đến lúc đó ba mẹ con em không ngồi xe khách mà đi tàu hỏa, tuy rằng thời gian đi dài hơn xe khách một chút, nhưng ngủ một đêm là đến." Mua thêm bộ chăn, hai cậu nhóc ngủ ở trong, cô ngủ ở ngoài, hoàn toàn không thành vấn đề.

Tống Trường Lâm thấy vợ anh đã tính kỹ, hi vọng cuối cùng của anh cũng tan biến, chỉ có thể cười đồng ý: Thằng nhóc Vu Tuấn Đạt kia được ăn thịt, chính là lại thành kẻ cô đơn, ngay cả con trai cũng không thấy. Chuyện càng khiến anh đau lòng hơn chính là ý tưởng này của vợ anh vừa nói với cha mẹ đã được cha mẹ Tống hoàn toàn ủng hộ, luôn miệng khen con dâu hiếu thuận, hiểu chuyện, trong lòng họ đang nghĩ: Dù sao cũng ở cùng một thôn, bọn họ muốn nhìn thấy cháu trai cũng dễ hơn nhiều? Thật sự dễ dàng hơn so với thành phố A nhiều nhiều lần.

Cứ như vậy, Tống Trường Lâm đáng thương một mình cô đơn rời đi. . .

Trương Xảo Phương không phải không đau lòng chồng cô, nhưng hiện tại cô chỉ nhớ thương cha mẹ, vì hôn sự của con gái, trong nhà bận rộn hơn nửa tháng, bây giờ lập tức còn lại hai thân già, cho dù là ai thì trong lòng cũng khó chịu, cô nghĩ cô cùng các con ở lại, cha mẹ cũng không cảm thấy quá cô đơn.

Suy nghĩ khá tốt, nhưng cô đã quên, hiện tại trong thôn cô cũng là người nổi tiếng, hôm nay người này đến xem, ngày mai người kia đến xem, không đến một tuần cô đã chịu không nổi, suốt đêm đóng gói, ngày hôm sau lập tức đưa con trai ngồi tàu về thành phố A, Tống Trường Lâm nhận được tin vui muốn hỏng người, cuối cùng thì vợ anh cũng về.

Công nhân công ty Vì dân chuyên nhà vừa đến đã thấy ông chủ thời gian này liên tục trong tình trạng áp suất thấp vậy mà hôm nay dường như tâm trạng rất tốt? Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng Lưu Hải Sơn thử hỏi: "Anh Tống, chị dâu em về đúng không?" Hôm trước nhận được một đơn hàng lớn mà Tống Trường Lâm cũng chưa vui mừng, hiện tại hớn hở như vậy có lẽ là do vợ về, đó chính là nhặt được thỏi vàng.

"Đúng vậy, sáng nay anh nhận được tin, tám giờ tối nay sẽ về đến nhà, tàu vào trạm quá muộn, có lẽ con trai anh cũng sẽ mệt mỏi." Tống Trường Lâm nhớ đến dáng vẻ của hai cậu nhóc, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, một tuần không gặp con trai, anh thật sự nhớ.

A di đà phật. Mọi người cùng nói trong lòng, cuối cùng họ cũng về, ông chủ không mắng chửi người, không đánh người, chỉ là áp thấp đến mức khiến mọi người không thở nổi, cho nên ngàn vạn đừng xem thường bà chủ luôn không có sự tồn tại ở công ty, chị ấy thật sự quan trong đối với công ty.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!