Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 100



Đời ta là cát bụi cằn cỗi, ngươi là báu vật duy nhất của ta.

Chương 100: Trăng sáng đầu tim.

Biên tập: Bảo Bảo.

Lời này quả thực khiến Hạ Hầu Liễm ngây người, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn đũng quần Thẩm Quyết, nó được che bởi lớp lớp chăn bông và tiết khố, không nhìn ra được manh mối gì.

Hạ Hầu Liễm nhìn quá lộ liễu, hai tai Thẩm Quyết đỏ ửng, y bèn duỗi tay đẩy mặt hắn ra, "Mắt nhìn đi đâu đấy?"

Hạ Hầu Liễm nắm tay Thẩm Quyết, chau mày nói: "Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ ngươi mới nói với ta?"

Thẩm Quyết cắn môi, có hơi tức giận nói: "Ngươi bảo ta nói chuyện này thế nào đây? Chẳng lẽ cất công đến gặp ngươi và nói với ngươi rằng thiếu gia ta đây không tuyệt tự, còn phải lấy ra cho ngươi kiểm chứng? Ngươi không ngại, ta cũng biết ngại chứ."

"Cái... Cái đó thì không cần." Hạ Hầu Liễm gãi gãi đầu, rủ mắt, ánh mắt có hơi ảm đạm, "Ta còn tưởng rằng ngươi không tin ta chứ."

Thẩm Quyết kéo chân hắn, "Ta không tin ngươi hồi nào. Ngươi có thấy ta ngủ chung giường với ai bao giờ chưa, là do ngươi ngốc, ngủ chung với ta lâu vậy rồi mà còn không phát hiện thì thôi."

"Ta đâu có biến thái, tự nhiên ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm đi nhìn chằm chằm háng người khác làm gì? Hơn nữa, sao ta dám nhìn háng ngươi chứ." Hạ Hầu Liễm lẩm bẩm, đoạn giương mắt lên nhìn Thẩm Quyết, Thẩm Quyết cũng đang nhìn hắn, dưới ánh nến, hàng mi dày sâu thăm thẳm đượm một nét đẹp riêng biệt. Bỗng dưng hắn cảm thấy người như vậy có khuyết thiếu cũng không sao cả, vẻ đẹp của y là duy nhất trên thế giới này, bất cứ ai cũng không bì kịp.

"Sao ngươi thoát được vậy? Không phải ai tiến cung cũng bị thiến hả?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

"Đáng lẽ là vậy." Thẩm Quyết quay đầu đi, nói một cách chậm rãi, "Có lẽ là do ông trời thương xót nên ban may mắn cho ta. Năm đó sau khi ta rửa sạch sẽ xong thì tình cờ thợ dao bị tiêu chảy đi ra ngoài, ta thấy dưới đất có tấm chăn dính máu, thế là trải chăn lên cáng rồi nằm lên. Một thợ dao khác thay ca, tưởng ta tịnh thân xong rồi nên khiêng ta ra ngoài."

"Vậy mà không ai phát hiện luôn hở?"

"Ngươi cho rằng thái giám tịnh thân là thế nào?" Thẩm Quyết liếc hắn.

Hạ Hầu Liễm nói: "Thì cắt phăng ** chứ còn gì nữa?"

Thẩm Quyết lắc đầu, "Đó là biện pháp của tiền triều. Thái giám thời buổi giờ không làm vậy nữa, chỉ bỏ túi tinh đi thôi. Thợ dao sẽ rạch hai lỗ nhỏ trên b.ì.u rồi nặn tinh hoàn ra ngoài. Mỗi năm đều phải nghiệm thân một lần, chưởng sự thái giám sẽ cho tay vào lưng quần sờ soạng xem ngươi có..." Thẩm Quyết đỏ mặt, "có lên được hay không. Ta uống thuốc để áp chế dục vọng, cũng trụ được một lúc, sau này khi trở thành con nuôi của Ngụy Đức thì không còn ai dám nghiệm thân ta nữa, thế là chuyện này được ém xuống."

Hạ Hầu Liễm nghe thấy thế thì lo lắng, "Thuốc ư? Thuốc gì? Có thể áp chế được dục vọng thì chắc chắn không phải thuốc tốt, nhỡ đâu ngươi uống nhiều quá thành thái giám thật luôn thì sao?"

"Thành thì thành, có sao đâu? Dù sao ta cũng không định lập gia đình." Thẩm Quyết ngồi khoanh chân, nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, bộ dạng của tên kia vô cùng sốt ruột, hình như rất lo lắng cho y. Thật ra Thẩm Quyết vẫn có chuyện chưa nói, dù sao y cũng là đại phu nửa mùa, thuốc mà y bào chế sau khi đọc hai quyển y thư có vẻ không hiệu quả lắm, bởi vì mỗi lần y thấy Hạ Hầu Liễm cởi đồ thì sẽ không kìm lòng nổi.

Nhưng mà không thể cho hắn biết chuyện này được, Thẩm Quyết ngừng một chút, sau đó cất giọng khe khẽ, "A Liễm, ngươi không trách ta giấu ngươi quá nhiều chuyện sao? Lúc trước lừa ngươi chuyện ta bị bán vào cung, là vì muốn giữ ngươi ở lại bên cạnh ta. Có phải ta ích kỷ lắm không, rõ ràng biết mẹ ngươi đến tìm ngươi, vậy mà lại không nói cho ngươi biết." Y cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, nở nụ cười tự giễu, "Nhưng ngươi vì ở lại bên cạnh ta mà bị Thất Nguyệt Bán hành, suýt nữa đã mất mạng."

"Là rất ích kỷ." Hạ Hầu Liễm nói.

Những lời của Hạ Hầu Liễm như một cây búa nặng nề đập vào tim Thẩm Quyết, y còn tưởng rằng Hạ Hầu Liễm sẽ an ủi mình, nói với y rằng "Không sao cả, không trách ngươi đâu". Y bỗng dưng cảm thấy mình là một kẻ dối trá, y thẳng thắn không phải vì ăn năn, mà là vì để cho lòng mình dễ chịu hơn đôi chút. Y quay đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, mặt hắn khuất trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm, lòng y cảm thấy rất tuyệt vọng, chắc chắn là Hạ Hầu Liễm rất ghét mình rồi.

Xưa nay y vẫn luôn là người như vậy, mặc dù đối mặt với người mình thật lòng yêu thương vẫn có thể nói dối mà không hề biến sắc. Đây là y, một kẻ vừa đê tiện, vừa hạ lưu.

Trán bỗng nhiên bị búng một cái, y đau đến mức hít hà một hơi, với ánh mắt tức giận, y lạnh lùng hỏi Hạ Hầu Liễm: "Ngươi làm gì đó?"

"Phạt ngươi đó." Ánh mắt Hạ Hầu Liễm đong đầy ý cười, "Ai bảo ngươi gạt ta làm chi. Lần này phạt ngươi, lần sau không được gạt ta nữa."

Thẩm Quyết che trán ngơ ngác nhìn hắn, ánh nến nhảy múa trong đôi mắt của Hạ Hầu Liễm, sắc vàng lấp lánh trên nền con ngươi đen láy hệt như những đốm sáng vụn vỡ hòa tan trong mắt hắn. Đó là sự dịu dàng chỉ thuộc về một mình Hạ Hầu Liễm, khiến cho người ta say đắm.

Hạ Hầu Liễm bỗng chau mày nói: "Thiếu gia, ta cảm thấy tốt nhất là ngươi đừng có uống cái thuốc đó nữa. Khó khăn lắm mới giữ lại được, sao có thể hủy hoại nó chứ. Ngươi sẽ không sao đâu, bọn mình cùng nhau nghĩ cách, cùng lắm thì ngươi đừng làm cái chức Xưởng công chết tiệt này nữa..." Hắn nói được một nửa thì ngước mắt lên, bỗng ngây ra.

Thẩm Quyết đang lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười rơi lệ.

Hạ Hầu Liễm lập tức cuống quít lên, "Sao ngươi lại khóc rồi? Ban nãy ta búng mạnh quá làm ngươi đau hả?"

Có lẽ là nến cháy cạn, ánh sáng vụt tắt, màn đêm tức khắc bao trùm lấy gian phòng. Hạ Hầu Liễm vẫn còn hoảng hốt, sửng sốt một lúc mới nhớ cần phải thắp đèn, bèn xốc chăn định xuống giường, bỗng dưng cổ tay bị Thẩm Quyết kéo mạnh khiến cả người hắn nhào vào lòng y.

Trái tim Hạ Hầu Liễm đập lỡ một nhịp, toàn thân như bị lửa đốt, mặt mũi đỏ bừng. Trong bóng tối, hắn nghe thấy hơi thở phập phồng của Thẩm Quyết phả vào tai mình, nóng như thiêu cháy.

"A Liễm, ta vẫn luôn cảm thấy thế gian này quá rét, quá lạnh," Thẩm Quyết vùi đầu vào cổ hắn, khàn giọng nói, "Nhưng, thật may là có ngươi."

May mà có ngươi.

Đời ta là cát bụi cằn cỗi, ngươi là báu vật duy nhất của ta.

Màn đêm lặng lẽ, thành giường và màn che bao trùm xung quanh như thể tạo thành một thế giới nho nhỏ chỉ có hai người bọn họ. Thời gian tựa như ngừng trôi, dường như mọi thứ xung quanh đều chìm vào tĩnh lặng.

Hạ Hầu Liễm dần dần bình tĩnh lại, rồi đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Quyết, khẽ nói: "Thiếu gia, ngươi cũng thế."

Thẩm Quyết ôm chặt hắn, "Ừm."

"Thiếu gia," Hạ Hầu Liễm đẩy y ra, tiếp tục chuyện ban nãy, "Ngươi đừng uống thuốc đó nữa, chờ xong việc Già Lam ta sẽ mang ngươi đi."

"Đi đâu?" Thẩm Quyết hỏi.

"Đi đâu cũng được, Nam Dương, Đông Doanh. Chỉ cần rời khỏi Đại Kỳ, tìm một chỗ mai danh ẩn tích. Ta có thể mở một lò rèn, hoặc võ quán gì đó, chắc chắn sẽ không bỏ đói ngươi. Tuy cuộc sống ắt hẳn sẽ không sung túc bằng trong kinh thành, nhưng hai ta có thể đường đường chính chính làm một người bình thường, xứng đáng mà."

Thẩm Quyết bật cười, "Ta có tiền mà, không cần ngươi nuôi đâu." Y nhìn Hạ Hầu Liễm, đôi mắt ngân ngấn nước, là biểu cảm cực kỳ dịu dàng, "Chỉ hai ta thôi à?"

"Mới đầu thì vậy, sau này thì không biết à." Hạ Hầu Liễm gối tay sau đầu nhìn nóc giường đen như mực, cười nói: "Đến lúc đó ngươi cưới vợ, nối dõi tông đường cho Tạ gia. Đời con đời cháu tới đời chắt, biết đâu có tận mười mấy người thì sao."

Nụ cười trên môi Thẩm Quyết khựng lại: "Ngươi nói cái gì?"

Hạ Hầu Liễm vẫn tiếp tục lải nhải: "Nếu ngươi muốn thì có thể cưới mấy bà vợ cũng được. Nhưng ta khuyên ngươi đừng nên cưới nhiều quá, trong nhà dễ lục đục lắm."

Trong bóng tối, vẻ mặt Thẩm Quyết dần dần trở nên tối tăm, giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn, "Còn ngươi thì sao?"

Hạ Hầu Liễm vẫn không cảm thấy gì khác thường, vẫn còn huyên thiên: "Ta hả? Ta chăm vườn cho ngươi. Chờ ngươi có con rồi ta có thể dạy nó tập võ, rèn luyện thân thể, đừng có yếu ớt giống ngươi, gió thổi qua là ngã ngay."

Thẩm Quyết ngẩn ra, khói mù trong mắt tan đi đôi chút, "Ngươi không lập gia đình sao?"

Hạ Hầu Liễm lắc đầu cười, "Ta thì thôi đi."

"Vì sao?"

"Thiếu gia, tay ta dính máu quá nhiều, phúc khí tốt quá ta không hưởng nổi." Hạ Hầu Liễm khẽ mỉm cười, "Con ngươi cũng là con ta, ta sẽ làm cha nuôi của tụi nó."

Lời của hắn quá ảm đạm, trái tim Thẩm Quyết đau nhói như bị ai đó siết chặt đến rỉ máu. Y nói một cách khó khăn: "Tay ta cũng dính rất nhiều máu, theo như ngươi nói thì ta cũng không có phúc khí, ta cũng không thể thành thân."

"Ngươi không giống ta," Hạ Hầu Liễm khẽ nói, "Ta là một kẻ giết cha, thiếu gia à, tội của ta không rửa sạch được. Ngươi thì không giống vậy, ngươi còn có thể sửa đổi mà, nghe lời Đới tiên sinh làm người tốt. Ngươi xem, bây giờ ngươi duy trì cải cách của Trương đại nhân, hỗ trợ tăng quân phí, tốt biết bao nhiêu, lần trước ta còn nghe hàng xóm láng giềng khen ngươi nữa. Hơn nữa, ta hoàn toàn không có ý định thành thân, phụ nữ phiền phức lắm, thấy là đau đầu. Ta thấy một mình khá ổn, tiêu dao tự tại biết bao."

Thẩm Quyết nghe xong thì không nói năng gì, im lặng thật lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hạ Hầu Liễm nhìn y, trong bóng tối không thấy gì cả, chỉ thấy một bóng đen dày đặc, hắn chọc chọc lưng Thẩm Quyết, gọi y: "Thiếu gia, đang nghĩ gì đó?"

Thẩm Quyết hất tay hắn ra, nằm xuống quay mặt vào vách tường, buồn bực nói: "Ta cũng không thành thân, ta có chủ kiến của mình, đừng có quản ta."

Hạ Hầu Liễm có hơi đau đầu, không biết tự nhiên Thẩm Quyết lại giận lẫy cái gì, người khác nằm mơ cũng muốn cưới vợ, có mua cũng muốn mua về nhà một người, còn cái tên Thẩm Quyết này lại như muốn lấy mạng y vậy. Hạ Hầu Liễm không biết làm sao, đành nói: "Ta mặc kệ ngươi thì ai lo cho ngươi đây?"

Thẩm Quyết bị câu này làm cho á khẩu, thật lâu sau cũng không nói nên lời.

"Thiếu gia..."

Hạ Hầu Liễm còn định khuyên tiếp, Thẩm Quyết đột nhiên xoay người lại túm cánh tay hắn, hắn lảo đảo ngã xuống giường, Thẩm Quyết đắp chăn ngay ngắn cho hắn, hắn còn định nói gì đó, Thẩm Quyết che miệng hắn lại, lạnh lùng nói: "Được rồi, ta mệt, ngủ đi."

Thẩm Quyết che miệng hắn, y cách hắn rất gần, hương thụy não quanh quẩn trong không khí, Hạ Hầu Liễm ngửi thấy mùi hương kia, đầu óc còn tỉnh táo hơn cả ban ngày. Bên ngoài tuyết đang rơi, hoa tuyết đáp xuống mái hiên và cửa sổ vang tiếng lạo xạo, hắn mở mắt thao láo nhìn nóc giường lâu thật lâu.

Giữa sự tĩnh lặng, những chuyện xảy ra lúc trước lần lượt xuất hiện trước mắt hắn, khi thì là mái tóc hoa râm của Đới tiên sinh tung bay trong gió, khi thì là Đoàn Cửu khoác áo choàng màu đen đứng dưới ánh trăng, dần dà, những hồi ức năm xưa ùn ùn kéo tới như lông hồng rơi lả tả, như là cơn ác mộng âm thầm chạy theo đuôi. Trong phút chốc, cảm xúc lẫn lộn tràn vào tim hắn, ban ngày không có thời gian để buồn, bây giờ lại đau đớn đến mức nghẹt thở.

Hắn hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại. Tiếng hít thở của Thẩm Quyết kề bên tai, y đã ngủ say, Hạ Hầu Liễm lẳng lặng kéo tay y vào trong chăn bông. Mặt trăng đã ló dạng, ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ xanh lục và rèm che, Hạ Hầu Liễm nghiêng mặt nhìn bóng dáng trầm lặng của Thẩm Quyết, hàng mi dài cong cong đậu trên gò má trắng nõn giống như chiếc lông vũ mỏng manh. Hắn đưa tay khảy khảy lông mi Thẩm Quyết, cảm xúc mãnh liệt dưới đáy lòng bỗng chốc bình ổn trở lại một cách lạ kỳ.

Không cưới thì không cưới, hai ta ở bên nhau cũng ổn đấy. – Hắn nghĩ.

Hắn nhắm mắt lại, nằm nghiêng cuộn tròn, hơi cúi đầu tựa vào vai Thẩm Quyết rồi thiếp đi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Dựa vào tư thế ngủ đoán công thụ!

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!