Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 99



"...Bây giờ tiên sinh của y đã mất, thế gian này sẽ chẳng còn ai gọi y một tiếng "Kinh Lan" với giọng điệu vừa hiền từ vừa nghiêm khắc nữa..."

Chương 99: Bi thương khôn cùng.

Biên tập: Bảo Bảo.

Tuyết lặng lẽ rơi, hạt tuyết trải thành một lớp mỏng trên mặt đất, từng quan viên đến phúng điếu đi ngang qua Thẩm Quyết, đôi ủng cứng cáp đạp lên nền tuyết vang tiếng lạo xạo. Sảnh khách nhà Đới tiên sinh quá nhỏ, quan viên đến phúng điếu chỉ có thể thắp một nén nhang trước linh cữu rồi vội vàng lui ra ngoài. Song không một ai dám nán lại sân trước sảnh, bởi vì Thẩm Quyết đang quỳ ở đó.

Tuyết phủ trắng đầu và vai y, như thể tóc y chỉ qua một đêm đã bạc trắng. Chung quanh y như có một dòng thủy triều băng giá đang lặng lẽ dâng trào, hoàn toàn ngăn cách y với những người khác, không ai dám đến gần, thậm chí quên cả việc nói câu an ủi "Xưởng công đừng quá đau buồn". Bọn họ chưa từng thấy bộ dạng này của Thẩm Quyết, y lúc nào cũng cao cao tại thượng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tràng mưa máu gió tanh, đao kiếm loạn vũ. Nhưng vào lúc này, bọn họ mới chợt nhận ra rằng y chẳng qua chỉ là một chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi, đồng trang lứa với con mình mà thôi.

Bây giờ tiên sinh của y đã mất, thế gian này sẽ chẳng còn ai gọi y một tiếng "Kinh Lan" với giọng điệu vừa hiền từ vừa nghiêm khắc nữa.

Hạ Hầu Liễm dẫn phiên tử đi điều tra khắp nơi, lục soát tất cả các hầm ngầm và lối đi trong kinh thành, thậm chí còn sờ gáy một vài sòng bạc và kỹ viện bất hợp pháp, thiếu điều lật hết tất cả các viên gạch trong kinh thành lên, nhưng vẫn không tìm được Đường Thập Thất và thích khách nào. Cậu trai lúc thì nghèo kiết xác lúc thì thô bỉ đó cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả góc áo cũng không để lại. Hạ Hầu Liễm lo lắng trong lòng, nhưng không có cách nào cả.

Thẩm Quyết vẫn đang quỳ ở nhà Đới tiên sinh, nhưng hắn không thể ở cạnh y. Hạ Hầu Liễm thấy trong ngực mình như có một thốc lửa than đang thiêu cháy trái tim hắn.

Tuyết vẫn đang rơi, từng đội phiên tử được phái đi đã trở về, báo cáo với hắn là không thu hoạch được gì. Hôm nay trời tuyết lớn, đường phố không nhiều người lắm, sọt rác vừa bị lục lọi nằm lăn lóc trên mặt đất, những sạp hàng trống chất đầy mấy thứ linh tinh. Có vài người ăn xin đang lục lọi xung quanh, hi vọng tìm được thứ gì đó để ăn. Bỗng nhiên Hạ Hầu Liễm cảm thấy hoang mang, dường như Già Lam là một ảo ảnh hư vô, còn hắn đang mơ một giấc mơ không rõ nguyên nhân, tất thảy những lần chém giết của Già Lam đều xảy ra trong mộng, nếu không thì vì sao trời vừa sáng, thích khách lập tức bốc hơi theo ánh trăng và biến mất không còn thấy bóng dáng chứ.

Hạ Hầu Liễm chạy rất lâu, từ sáng sớm đến tối mịch. Trời dần dần chập tối, hoàng hôn dâng lên ở phía sau dãy núi xa, ửng một sắc hồng, như tấm giấy dán cửa sổ đã bạc màu của người nghèo khổ cắt ra và dán ở cuối trời, chỉ cần một trận mưa là có thể cuốn trôi. Đường phố càng lúc càng vắng vẻ, tiết trời lạnh lẽo, những người gánh hàng rong làm ăn không được tốt lắm, những chiếc bóng gầy gò lẻ loi dưới trời tuyết, ai nấy đều mang vẻ cô đơn.

"Phát tài rồi, phát tài rồi!" Một người tóc tai bù xù chạy ù ra, giữa tiết trời lạnh lẽo chỉ mặc mỗi một chiếc áo, cổ áo hơi phanh, lộ ra bộ ngực trắng bệch.

Hạ Hầu Liễm dừng bước, nhóm phiên tử ngừng sau lưng hắn, im lặng nhìn người đàn ông kia.

Một bà cụ già chống gậy đi ra từ ngõ nhỏ, vất vả kéo gã đàn ông nọ, "Con ơi, con ơi, mau về nhà với mẹ đi!"

"Nhiều vàng quá, nhiều vàng quá, ta phải nhặt vàng! Ha ha ha, đều là của ta, tất cả đều là của ta, ta phát tài rồi!" Gã đàn ông hóa điên vốc tuyết dưới đất ôm lấy ôm để, hạt tuyết dính đầy vạt áo, thế nhưng gã cũng không thấy lạnh.

"Con ơi, về nhà với mẹ đi! Ông trời ơi, tại sao lại thế này!" Bà cụ túm tay tên đàn ông, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.

Có phiên tử thấp giọng nói: "Là Cực Lạc Quả. Tên kia sau khi uống Cực Lạc Quả thì trở nên điên dại."

Hạ Hầu Liễm khẽ chau mày. Tuy đã siết chặt con đường nhập hàng vào kinh thành, song vẫn có cá lọt lưới. Để chở lén Cực Lạc Quả vào thành, có tiểu thương ngoại bang không tiếc xẻo thịt mình để nhét viên thuốc vào miệng vết thương. Có người còn dứt khoát giấu thuốc trong lỗ hậu để bí mật mang vào thành. Nếu không phải có người vì vậy mà bị thương rồi đột tử trong nhà, ngỗ tác nghiệm thi phát hiện manh mối, bọn họ cũng không biết có những cách thức vận chuyển lươn lẹo như vậy.

Hạ Hầu Liễm thở dài, nói: "Người đâu, đưa gã về nhà đi, trói lại, đừng cho gã chạy lung tung."

"Rõ."

Thẩm Quyết vẫn đang quỳ.

Ánh tà dương bao trùm lên người y, tuyết phủ trên người lần lượt tan đi, sau đó là lớp tuyết mới rơi xuống, hơi lạnh từ từ thấm vào da thịt, thân thể Thẩm Quyết lạnh cứng như đá, toàn thân từ trên xuống dưới, thậm chí là đầu ngón tay như biến thành nước đá. Người đến phúng viếng rốt cuộc cũng rời đi hết cả, không có thêm người mới, khoảng sân nhỏ trước đại sảnh to như vậy cuối cùng chỉ còn lại mình y cùng với tiên sinh đang nằm trong quan tài màu đen.

Suy nghĩ của y bỗng trở nên rất nhẹ nhàng, những cảnh tượng thời thơ ấu hiện lên trong đầu y, khi thì là Đới tiên sinh vừa đốt lò than vừa giảng bài cho y và Hạ Hầu Liễm ở Vọng Thanh Các, khi thì là Hạ Hầu Liễm trốn học, một mình y căng da đầu nghe Đới tiên sinh kể chuyện ma về khuôn mặt quỷ mọc trên cánh tay người.

Hết thảy tựa hồ là chuyện của kiếp trước, y lặng lẽ nhìn nền tuyết phía trước, thật xa, cách một vầng tà dương lờ mờ, y trông thấy ông lão gầy gò kia đang gật gù tán thưởng, thiếu niên ngồi phía dưới thì chấp bút trầm tư.

"Kinh Lan sư huynh."

Y ngẩng đầu, không biết đồng tử của Đới tiên sinh đã đứng trước mặt y tự bao giờ. Thằng bé này cùng lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nước mắt trên mặt chưa khô, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện bi thương như vậy, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh úp, nhưng dù sau cậu bé cũng sẽ kiên cường mà lớn lên, giống như Tạ Kinh Lan của năm đó vậy.

Trong tay cậu cầm mấy quyển sách, đều được bọc chặt bằng giấy dầu. Cậu quỳ xuống trước mặt Thẩm Quyết, đưa những quyển sách đó cho y.

"Đây là di vật của tiên sinh, là tâm huyết cả đời của người. Tiên sinh còn chưa kịp chỉnh sửa lại để đem đi in nữa, đệ nghĩ là người nhất định sẽ sẵn lòng giao nó cho huynh, huynh hãy hoàn thành nó nhé."

Thẩm Quyết cúi đầu nhìn chồng bản thảo sách trong tay mình, chúng thật nặng, đè lên khuỷu tay, tựa như một tảng đá khổng lồ.

Y khàn giọng nói: "Ta không xứng với những bản thảo sách này, đệ giao nó cho người khác đi."

"Sư huynh," đồng tử đặt quyển sách vào tay Thẩm Quyết, khịt mũi nói, "Có chuyện này chắc huynh không biết, thật ra khi hay tin huynh còn sống, tiên sinh đã rất vui. Huynh không biết đâu, hồi còn ở Lư Lăng sức khỏe tiên sinh không được tốt lắm, cứ ốm mãi, mười ngày nửa tháng cũng không thấy khỏe lên. Sau khi đến kinh thành, vì đi đường vất vả nên nửa đêm cứ lên cơn ho, cơm canh thì chỉ ăn được chút ít. Nhưng từ khi biết huynh còn sống, tiên sinh có thể ăn nhiều hơn nửa chén cơm, đôi khi còn đi bộ đến hiệu sách tìm vài quyển về đọc. Thi thoảng nghe hàng xóm láng giềng bàn tán về chuyện của huynh, tiên sinh liền đi không nổi nữa."

Thẩm Quyết gục đầu xuống, hai tay siết chặt quyển sách.

"Lần trước tam ti hội thẩm, tiên sinh đột nhiên ngất xỉu, sau thái y bước ra, đệ nghe bọn họ nói tuy sức khỏe tiên sinh yếu ớt, nhưng vẫn chưa đến nỗi ngất đi như thế. Huynh nói huynh muốn gặp tiên sinh, lúc đệ vào xin phép, vừa khéo thấy người đang lật xem thiếp thơ mà huynh viết khi còn nhỏ." Đồng tử dùng ánh mắt thắm thiết nhìn Thẩm Quyết, "Sư huynh, tiên sinh giả bộ ngất đó, người không muốn thẩm huynh, không muốn huynh chết. Cả đời này của tiên sinh công chính liêm minh, không thẹn với bất kỳ kẻ nào. Nhưng người cũng có lòng riêng, mà lòng riêng ấy, là vì huynh."

Đồng tử đứng dậy, lạy một lạy dài với Thẩm Quyết, "Bản thảo sách giao lại cho huynh, hoàn thành di nguyện của tiên sinh. Sư huynh, bảo trọng."

Nỗi bi thương dưới đáy lòng cuồn cuộn dâng lên như thủy triều hoàn toàn nhấn chìm y, hệt như tai ương giáng xuống đầu. Từng giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ xuống quyển sách trên khuỷu tay thành những vệt nước loang lổ. Y quỳ mọp xuống, trán áp lên nền tuyết lạnh lẽo, tiếng nức nở trào ra khỏi cổ họng dần dần không thể kiểm soát được, y bắt đầu gào khóc, như một đứa trẻ bất lực.

Một đôi tay kéo hắn lên, đầu y sà vào một chiếc ôm ấm áp, y nghe thấy tiếng thủ thỉ của Hạ Hầu Liễm, "Xin lỗi, ta tới chậm, thiếu gia à."

Hơi ấm của Hạ Hầu Liễm bao trùm lấy y, hoa tuyết trên tóc mai bị gió thổi bay, thân thể y lại cảm thấy ấm áp. Y siết chặt lấy vạt áo Hạ Hầu Liễm hệt như vớ được cọng rơm cứu mạng, nước mắt thấm ướt cổ áo Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng y, chẳng nói gì cả, cứ lẳng lặng ôm lấy y như vậy.

Thẩm Quyết dần dần bình tĩnh lại, Hạ Hầu Liễm dẫn y về nhà. Y quỳ trên nền tuyết quá lâu, lại còn quá đau khổ nên vừa về phủ đã lên cơn sốt. Thẩm Vấn Hành nói cả ngày y không ăn lấy một hạt cơm, Hạ Hầu Liễm ép y ăn cháo uống thuốc, còn chăm sóc y đến tận khuya. Thuộc hạ ai nấy đều mệt lả, Hạ Hầu Liễm bảo bọn họ về nghỉ ngơi, chỉ để lại Thẩm Vấn Hành và hai tiểu thái giám canh giữ bên ngoài phòng.

Trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn, ánh nến leo lắt tỏa sáng một góc phòng, thắp sáng cả khu giường bạt bộ của Thẩm Quyết, loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng lẻ loi bên trong bức rèm. Hạ Hầu Liễm vén rèm lên, ngồi dựa vào cột giường, sờ trán y, không còn nóng nữa, sau đó cho tay vào chăn sờ tay chân y, đã mát hơn ban nãy, nhưng quần áo thấm ướt mồ hôi, đành phải thay bộ mới, tránh để bị cảm lạnh.

Hạ Hầu Liễm tìm một bộ áo ngủ sạch sẽ, sau đó chui vào màn giường, kéo màn lại không cho gió lạnh thổi vào. Nhìn kỹ Thẩm Quyết, y còn nhắm mắt, giữa mày vô thức nhíu lại, người đẹp như vậy nhưng sắc mặt lại tái nhợt vì bệnh tật, hệt như một người giấy. Hắn kéo y ra khỏi chăn, để y ngồi tựa vào mình, sau đó giúp y cởi quần áo, thay bộ mới sạch sẽ.

Phong thủy trong cung tốt, y lại là mỹ nhân trời sinh, không biết là tơ lụa này hay là da thịt của y nhẵn mịn hơn nữa. Nhưng Hạ Hầu Liễm không có lòng dạ nào suy nghĩ bậy bạ, hắn nhanh tay giúp y dọn dẹp sạch sẽ, bọc y vào trong chăn rồi sửa sang góc chăn lại.

Thẩm Quyết bị dày vò tỉnh lại, y trợn mắt nhìn nóc giường khắc hoa một lúc lâu, chờ Hạ Hầu Liễm đem quần áo dơ ra ngoài rồi quay lại. Hạ Hầu Liễm cởi đồ ra, vừa định ngủ trên giường nhỏ thì nghe Thẩm Quyết gọi: "Lại đây."

Hạ Hầu Liễm vào rèm, ngồi xếp bằng trên giường, đưa tay sờ trán y, "Sao thế? Còn khó chịu hả?"

Thẩm Quyết không nói chuyện, chỉ bọc chăn ngồi dậy, dang tay ra, ý muốn Hạ Hầu Liễm chui vào.

Hạ Hầu Liễm cùng y bọc trong ổ chăn, hai người vai kề vai ngồi tựa vào ván giường.

"Không ngủ được à?" Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu nhìn y, dưới ánh đèn lờ mờ, hàng mi thật dài rủ xuống trông mơ màng khó tả. "Vậy tâm sự đi, muốn nói gì nào?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

Thẩm Quyết im lặng một hồi mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn trầm thấp vì bị ốm, "A Liễm, thật ra ta và ngươi không giống nhau."

Hạ Hầu Liễm không hiểu ý y cho lắm, nói: "Đương nhiên bọn mình không giống nhau rồi. Ngươi là Thẩm Quyết, ta là Hạ Hầu Liễm, sao chúng ta có thể giống nhau được?"

Thẩm Quyết nhìn hắn, sau đó cúi đầu nhìn tay mình rồi nói: "Ta là người xấu, ngay từ khi còn nhỏ đã như thế, ngươi và tiên sinh đều nhìn lầm ta. Ngày đó bái sư ở Vọng Thanh Các, tiên sinh hỏi ta đọc sách để làm gì, ta đáp 'Không thẹn với lòng, không hối hận với những gì mình đã làm, không oán với người'. Những lời đó đều là dối trá, đều là dối trá mà thôi. Suy nghĩ thật sự trong thâm tâm của ta là dẫm đạp tất cả những người Tạ gia bôi nhọ ta, khinh nhục ta dưới lòng bàn chân, ta muốn nhìn thấy bọn họ khóc lóc thảm thiết, hối hận vì đã đối xử với ta như vậy. Ta muốn trở thành một Tạ Kinh Lan cao cao tại thượng, không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ kẻ nào."

"Ta biết mà," Hạ Hầu Liễm nói, "Chẳng phải khi đó ta còn muốn giúp ngươi dẫm đạp bọn họ sao? Kết quả là chưa kịp làm gì thì bọn họ đã bị Già Lam diệt rồi."

"Nhưng mà tiên sinh không biết, người vẫn luôn cho rằng ta là mỹ chất lương tài, còn không biết ta đi đến nước này đều là do chính sự lựa chọn của mình." Thẩm Quyết khàn giọng nói, "Gõ trống Đăng Văn dập đầu trước cung vua, buộc tội Ngụy Đức, bôn ba khắp nơi phấn chấn thanh nghị[1], một mình chống lại toàn bộ đảng Yêm, người là vì bá tánh thiên hạ, vì oan khuất của Tạ thị, cũng là vì Tạ Kinh Lan, vì một kẻ ti tiện hạ lưu là ta."

[1] Thanh nghị (清议): Dư luận của giới có tên tuổi về một nhân vật chính trị đương thời.

"Đồ ngốc. Sao lại nói bản thân như vậy chứ. Ngươi ti tiện hạ lưu, vậy ta đây là kẻ hại nước hại dân rồi." Hạ Hầu Liễm kéo tay áo y, nói, "Thiếu gia, ta không quan tâm những thứ đó, dù thế nào đi nữa trong lòng ta ngươi vẫn là tốt nhất."

"Nhưng nếu," Thẩm Quyết rủ mắt nói, "Ta cũng lừa ngươi thì sao?"

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, "Lừa ta chuyện gì?"

Trái tim Thẩm Quyết thắt lại, hô hấp có hơi ngột ngạt. Y siết nắm tay, cuối cùng vẫn nói ra, "A Liễm, ta lừa ngươi ba chuyện."

"Ba chuyện gì?" Hạ Hầu Liễm hỏi y.

"Thứ nhất, năm đó buổi tối mà ngươi bị thương ở trong cung, ta cứu ngươi, ta đã nhìn thấy mẹ ngươi, nhưng ta không nói cho ngươi biết."

"Không phải ngươi đã nói chuyện này rồi sao?" Hạ Hầu Liễm huých bờ vai y, "Không trách ngươi."

"Thứ hai, năm đó ta nói với ngươi ta bị một lão ăn mày bán vào cung, không phải thế, là ta tự mình tiến cung." Thẩm Quyết nói.

Hạ Hầu Liễm không nói gì, chỉ hỏi: "Còn chuyện thứ ba?"

Thẩm Quyết im lặng nhìn hắn, ánh nến đắm chìm thật sâu trong ánh mắt. Y ngừng một chút, sau đó nói từng câu từng chữ rõ ràng: "Ta không phải thái giám."