Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 98



"Vi sư không sợ sinh ra làm một con ve sầu vùi mình dưới đất lâu ngày, mà sợ cả cuộc đời này vẫn đi mãi trong đêm tối, không thấy ánh mặt trời. Nếu ta lại có thể nhìn thấy ánh dương, chết rồi thì đã sao chứ?"

Chương 98: Đường núi lạnh lẽo.

Biên tập: Bảo Bảo.

Ngoại thành – sườn núi Thập Lý.

Đêm nay không trăng, rừng trúc đen như mực, nhóm Xưởng vệ giơ đuốc, khó khăn lắm mới nhìn thấy đường dưới chân. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, lá trúc khắp sườn đồi lay động vang lên tiếng xào xạc. Sắc trời tối om, không có lấy một vầng sáng, đè nặng xuống cõi lòng, lá trúc chồng chéo trên đầu càng thêm phần ngột ngạt.

Hạ Hầu Liễm im lặng mở đường, sau lưng hắn là Thẩm Quyết đang lững thững đi theo sau. Chín Xưởng vệ còn lại đang vây quanh bảo hộ, cẩn thận chú ý động tĩnh trong rừng trúc.

Không có tin tức của Đường Thập Thất, suốt ba ngày qua, họ lật toàn bộ Bắc thành lên cũng không tìm thấy dù chỉ là bóng người. Thẩm Quyết bảo hắn đừng quá nôn nóng, tuy Già Lam biết có nội gián nhưng chưa chắc đã biết là Đường Thập Thất. Không chỉ Đường Thập Thất, mà cả những Ám Thung ở nơi khác nằm trong danh sách họ nắm giữ cũng rút lui. Rất có khả năng là Già Lam đã triệu hồi Ám Thung về để thanh lý môn hộ, điều tra nội gián, để tránh tiết lộ tình báo. Song Hạ Hầu Liễm vẫn không yên lòng, hắn lợi dụng việc điều tra tên tuổi thích khách để tìm khắp nơi, nhưng vẫn không có tung tích của Đường Thập Thất.

Hắn cảm thấy mình như trở về năm mười bảy tuổi, tai vạ ập tới, song lại hoang mang vô bờ, không có cách nào giải quyết cả. Hắn quay đầu lại nhìn Thẩm Quyết, sắc mặt y tái nhợt như sứ trắng, như thể chạm nhẹ vào là vỡ ngay. Hạ Hầu Liễm biết y đang lo lắng điều gì, nhưng Thẩm Quyết khác với Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm có thời gian rảnh mà suy nghĩ vẩn vơ, còn y phải gắng gượng để vào triều, phê sổ, thẩm duyệt vô số giấy tờ lớn nhỏ của lục bộ tam pháp ti trình lên. Man di Liêu Đông bạo loạn, Nội Các tìm mọi cách tăng quân phí, ngày nào y cũng phải nghe mấy lão già Nội Các cãi cọ ầm ĩ, mất cả ngày trời, chẳng còn thời gian đâu để suy nghĩ lung tung.

Thỉnh thoảng có một vài con thú chạy ngang qua bụi cỏ phát ra tiếng sột soạt. Bọn họ đi thẳng về phía trước, Thẩm Quyết đột nhiên kéo Hạ Hầu Liễm, "Ra sau, đừng đi trước."

"Không sao." Hạ Hầu Liễm khẽ nói.

Thẩm Quyết ra hiệu, mấy Xưởng vệ tiến lên phía trước mở đường. Đi được một đoạn nữa, bóng tối phía trước xuất hiện bóng người lờ mờ, tất cả mọi người dừng lại, Xưởng vệ quát: "Ai?"

Một đám lửa xuất hiện trước mặt, ánh vàng cam chiếu sáng khuôn mặt của ông lão. Ông bị trói bằng dây thừng, miệng nhét vải bố, tóc tai bù xù, lồng ngực phập phồng thở hổn hển. Trên vai ông có một bàn tay ghì xuống, một bóng đen đứng sau lưng ông, đôi mắt phía sau chiếc mặt nạ trắng sứ đang nhìn chằm chằm nhóm người Thẩm Quyết. Tay kia của thích khách giơ ngọn lửa lên, ánh lửa nhảy nhót giữa không trung.

Đường Thập Thất cũng nhìn thấy Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm, trên mặt lộ vẻ áy náy.

Hạ Hầu Liễm hô một tiếng: "Tiên sinh!"

Thẩm Quyết kéo cổ áo Hạ Hầu Liễm ra sau lưng mình.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên khắp bốn phía, ánh trăng ló dạng, tiếng gió khe khẽ, ánh sáng bàng bạc len lỏi giữa những kẽ lá tỏa ra khắp chốn. Nhóm thích khách hiện thân ra từ rừng trúc hệt như quỷ hồn dưới lòng đất trồi lên, ánh mắt lạnh lẽo của chúng nhìn đăm đăm Thẩm Quyết đứng giữa các Xưởng vệ.

Hạ Hầu Liễm rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao lạnh lẽo như vầng trăng.

Từ sâu trong rừng trúc, một người khoác áo choàng đen bước ra, mũ choàng che khuất nửa bên mặt hắn, chỉ để lộ chòm râu mảnh trên mép.

Con ngươi Hạ Hầu Liễm co rụt lại, bàn tay cầm đao dần dần siết chặt hơn.

"Hơn nửa đêm gọi Gia ra đây, hẳn là muốn bàn điều kiện với Gia nhỉ." Thẩm Quyết hờ hững liếc bốn phía, lạnh lùng cười bảo, "Đây là thành ý của Già Lam các ngươi à?"

Đoàn Cửu mỉm cười khom lưng, "Xưởng công chớ đùa, sao ta dám bất kính với Xưởng công chứ?"

Đoàn Cửu vỗ tay hai cái, có ba thích khách lôi theo ba tên thích khách khác đi ra, dùng đao áp bọn họ quỳ xuống dưới ánh trăng.

"Đây là ý gì?" Thẩm Quyết hỏi.

Đoàn Cửu rút tẩu thuốc ra, gõ gõ lên đầu một thích khách, "Đây là ba thích khách đã đồ sát cả nhà họ Tạ năm đó. Bọn chúng là lễ vật Già Lam dâng tặng cho Xưởng công."

"Lễ vật dâng tặng cho Gia?" Thẩm Quyết cười, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lôi đình hiện ra giữa mày, "Trói Đới tiên sinh, rồi giao mạng thích khách ra, vừa đấm vừa xoa, ngươi coi Gia là cái gì?"

"Xưởng công chớ nóng, tiểu nhân là hạng người thô tục, làm việc khó tránh khỏi không chu toàn, mong Xưởng công thứ lỗi." Đoàn Cửu bắt chéo hai tay sau lưng, từ tốn nói, "Ân oán giữa Xưởng công và Già Lam loạn như ma, thực sự khó mà rạch ròi. Xét đến cùng, nguồn cơn vẫn là Tạ gia diệt môn mười ba năm trước. Xưởng công cát nhân thiên tướng, hồng phúc tề thiên, đại nạn không chết, còn ngồi lên vị trí cao như vậy. Tám năm qua, Xưởng công truy đuổi Già Lam ta không buông, Già Lam thương vong vô kể, phàm là thích khách rơi vào tay Xưởng công chẳng rõ tung tích, quá nửa là chết không có chỗ chôn. Có điều tám năm trôi qua, tuy Xưởng công dốc lòng dồn Già Lam vào chỗ chết, nhưng người tính không bằng trời tính, Già Lam ta vẫn bình yên vô sự."

Đoàn Cửu nói một tràng dài nhưng vẫn chưa đi vào trọng điểm, Thẩm Quyết bực bội trong lòng, hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhếch khóe miệng rồi cười khẩy nói: "Ồ? Ngươi đây là đang ra vẻ với Gia à? Sao, trói Đới tiên sinh, ngươi cho rằng Gia không dám làm gì ngươi ư?"

Đoàn Cửu cười cười, giọng điệu vẫn hòa ái, "Là tiểu nhân lắm mồm. Tóm lại, Đông Xưởng và Già Lam đấu đá không ngừng suốt tám năm, tử thương nặng nề, hai bên đều không được lợi gì. Cho dù mai này Già Lam có lấy mạng Xưởng công, rồi cũng sẽ có Xưởng công thứ hai, Xưởng công thứ ba, vẫn cứ tiếp tục đấu đá nhau mà thôi. Theo tiểu nhân thấy, chi bằng Xưởng công cho người lui xuống, cùng thảo luận với ta xem có cách nào vẹn cả đôi đường hay không."

Thẩm Quyết sầm mặt, im lặng thật lâu không trả lời. Đới Thánh Ngôn ở bên kia sốt ruột không thôi, vùng vẫy giằng co, tên thích khách sau lưng ông giơ tay lên uy hiếp, trên cần cổ ông lập tức xuất hiện vết rạch đỏ, một luồng sáng xẹt qua gáy, chảy xuôi vào lòng bàn tay của thích khách.

Ánh mắt Hạ Hầu Liễm cứng đờ. Là Khiên Cơ Ti.

Đoàn Cửu vỗ tay trước, ngoại trừ gã thích khách đang áp chế Đới Thánh Ngôn, tất cả những tên còn lại đều lui xuống, không chừa một ai. Thẩm Quyết cũng phất tay, nói: "Lùi ra năm trượng."

Xưởng vệ đều lui xuống, chỉ còn lại Hạ Hầu Liễm ở bên cạnh Thẩm Quyết. Đoàn Cửu nhìn Hạ Hầu Liễm cười nói: "Có lẽ vị đây là Tiểu Thẩm đại nhân rồi. Nghe nói là một cao thủ dùng đao, còn từng trùng tên với Hạ Hầu Liễm của Già Lam ta nữa, mấy hôm trước vốn định mời đại nhân đến Già Lam uống trà với Đới tiên sinh, ai ngờ lại vô duyên không có cơ hội, mong Tiểu Thẩm đại nhân thứ lỗi."

Sắc mặt Thẩm Quyết vẫn lạnh tanh, "Các ngươi giỏi hơn nhiều so với bốn năm trước rồi đấy, chẳng những tra được thân phận và lai lịch Gia, còn biết tên thật của hắn."

"Xưởng công có điều không biết rồi, bây giờ hắc đạo trong thiên hạ liên minh với nhau, mạng lưới tình báo của Già Lam còn mạnh hơn Xưởng công nghĩ đấy." Nụ cười trên môi Đoàn Cửu càng thêm sâu, "Tiểu Thẩm đại nhân là tâm phúc của Xưởng công, từ một tiểu phiên tử vô danh tiểu tốt thoắt cái trở thành Đại đương đầu của Đông Xưởng, đương nhiên Già Lam phải coi trọng vài phần rồi. Tiểu nhân không chỉ biết tên thật của Tiểu Thẩm đại nhân, còn biết ngươi từng tòng quân diệt giặc Oa ở Đài Châu, một mình chém liên tục tám mươi tên, giặc Oa không dám đến gần. Nếu không phải diện mạo của Tiểu Thẩm đại nhân hoàn toàn không giống với Vô Danh Quỷ, quả thực ta đã cho rằng ngươi chính là phản đồ Già Lam Hạ Hầu Liễm đã mất tích bấy lâu nay rồi đấy."

Quả nhiên gã khốn kiếp này đã sinh nghi. Ánh mắt Hạ Hầu Liễm khựng lại, quả thực hắn đã lộ sơ hở quá nhiều. Nếu mạng lưới tình báo của Già Lam rộng đến mức có thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, vậy rất có thể bọn chúng sẽ sờ gáy Tê Hà Tự, đến lúc đó bí mật đổi mặt của hắn sẽ không giấu được nữa. Được thôi, không giấu thì lộ, sợ gì! Hạ Hầu Liễm hắn đéo sợ bố con thằng nào, ngay cả Già Lâu La hắn còn đánh rồi, chẳng lẽ còn sợ những thích khách khác sao?

Hạ Hầu Liễm định lên tiếng, Thẩm Quyết giơ tay giữ hắn lại và liếc sang trừng Hạ Hầu Liễm một cái. Hạ Hầu Liễm im lặng lùi về, Thẩm Quyết ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Cửu, cười khẩy nói: "Hắc đạo thiên hạ liên minh? Các ngươi muốn tạo phản à?"

"Xưởng công nghĩ nhiều rồi. Mong muốn của Già Lam chỉ là buôn bán trong yên ổn mà thôi." Đoàn Cửu cười nói, "Chỉ cần một cái gật đầu của Xưởng công, nới lỏng trạm kiểm soát các châu phủ, lệnh Đề kỵ Đông Xưởng ngừng truy kích thích khách Già Lam, biến chiến tranh thành tơ lụa, Già Lam không những đưa Đới tiên sinh nguyên vẹn trở về nhà, dâng đầu người những tên thích khách từng tham gia diệt môn Tạ gia, mà còn hàng năm tiến cống một vạn lượng bạc trắng cho Xưởng công. Nếu Xưởng công ngứa mắt kẻ nào, chỉ cần viết thư cho Già Lam, Già Lam nguyện làm lưỡi đao trong tay Xưởng công, nắm quyền sinh sát chỉ với một câu nói."

Thẩm Quyết siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo. Chấp chưởng Đông Xưởng lâu như vậy, đây là lần đầu y để cho người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Từ xưa đến nay, chỉ có y tính kế người khác, vậy mà bây giờ lại để cho Già Lam nắm được điểm yếu. Giao dịch cái gì? Rõ ràng là đè đầu y muốn y đồng ý, nếu y dám nói chữ "Không", Khiên Cơ Ti sẽ lập tức lấy mạng Đới tiên sinh.

Là y quá sơ ý, chỉ lo trông coi Hạ Hầu Liễm mà quên mất Đới tiên sinh. Y đã đi đến nước này, kị nhất là bị kẻ khác nắm thóp. Dù sao cũng bị bắt rồi, hình như ngoại trừ đồng ý ra thì không còn cách nào khác. Thẩm Quyết động não, hắc đạo thiên hạ liên minh? Ban đầu Già Lam chỉ hợp tác với hắc đạo, bây giờ xem ra không phải như thế. Có thể là Già Lam lợi dụng Cực Lạc Quả để kiểm soát các bang phái, tên Diêm La lùn kia thật sự trở thành hoàng đế Đại Kỳ trong bóng tối! Đúng là hoang đường!

Đới Thánh Ngôn đột nhiên giãy dụa, Khiên Cơ Ti trên cổ suýt nữa đã cắt đứt cổ ông, thích khách hoảng sợ, vội giữ chặt ông lại, thấp giọng mắng: "Không được nhúc nhích!"

Thẩm Quyết nhìn về phía Đới Thánh Ngôn, ông cũng nhìn y với ánh mắt nôn nóng. Y âm thầm đổi chủ đề, chắp tay sau lưng nói: "Chuyện lớn như vậy, sao lại là ngươi đến bàn bạc với Gia? Không dám giấu gì, Gia đây cũng có chút thủ đoạn, chuyện Già Lam các ngươi Gia cũng biết đôi chút. Gia đã sớm nghe danh Diêm La Già Lam các ngươi, đáng tiếc chưa từng gặp mặt. Dù gì Gia cũng đường đường là Đề đốc Đông Xưởng, người đứng đầu Ti Lễ Giám, chẳng lẽ không xứng gặp mặt Diêm La các ngươi sao?"

Đoàn Cửu nói: "Nếu Xưởng công muốn gặp Diêm La thì cũng không phải là không được. Nếu Xưởng công đồng ý hợp tác với Già Lam, đương nhiên sẽ trở thành khách quý của Già Lam, dù là đại điện của Già Lam cũng sẽ mở rộng chào đón Xưởng công. Nhưng mà hôm nay sức khỏe Diêm La không ổn, chưa thể trình diện, tiểu nhân bất tài, thân là người đứng đầu tám bộ Già Lam, thay mặt Diêm La đứng ra thương lượng việc này." Đoàn Cửu móc một tờ giấy vàng từ trong tay áo ra, giao cho thích khách bên cạnh, thích khách cầm giấy đi xuống đưa cho Hạ Hầu Liễm, "Nếu Xưởng công đồng ý, chúng ta liền lập khế ước, Xưởng công và tiểu nhân mỗi người giữ một bản, ý Xưởng công thế nào?"

Lập khế ước, ký tên đóng dấu tay, mai này chỉ cần tấm khế ước này chiêu cáo thiên hạ cũng đủ khiến Thẩm Quyết y thân bại danh liệt. Thẩm Quyết nhíu mày nhìn khế ước, từng câu từng chữ như treo y trên đầu lưỡi đao.

"Thiếu gia." Hạ Hầu Liễm bỗng thấp giọng gọi y.

Thẩm Quyết không ngẩng đầu lên, "Câm miệng, đừng phiền ta."

"Ngươi cũng có lợi thế mà." Hạ Hầu Liễm nói rất khẽ, chỉ đủ hai người họ nghe thấy, "Già Lam vẫn luôn muốn bắt ta, ngươi giao ta ra đổi lấy tiên sinh đi."

"A Liễm," Thẩm Quyết hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó giương mắt nhìn Hạ Hầu Liễm rồi gằn từng chữ, "Lát nữa ngươi dám ho he một câu thì đợi xem về nhà ta xử ngươi thế nào đi."

Hạ Hầu Liễm: "..."

Thẩm Quyết cúi đầu nhanh chóng nghĩ cách, nhất quyết không thể để bọn chúng nắm thóp như vậy được. Diêm La, Diêm La, y thấp giọng niệm Diêm La Thiên Tử, không ngờ gã lùn đứng sau lưng Già Lam kia lại lợi hại như vậy. Diêm La nắm giữ phương thuốc điều chế Cực Lạc Quả, là mạch máu của Già Lam. Gã lùn đấy có chết cũng không chịu lộ diện, rốt cuộc là vì nguyên do gì? Hay thân phận của gã chính là tử huyệt?

Nếu có thể biết được tử huyệt Già Lam, kiềm chế lẫn nhau, không chừng một ngày nào đó trong tương lai sẽ có cơ hội lật kèo.

"Xưởng công, nghĩ thế nào rồi?" Đoàn Cửu thúc giục.

Thẩm Quyết gấp khế ước lại, lạnh lùng cười nói: "Muốn ta đồng ý với các ngươi, cũng được thôi."

Đoàn Cửu gật đầu mỉm cười.

Thẩm Quyết vừa định nói tiếp, bỗng một tiếng quát chói tai truyền tới, "Gượm đã!"

Đoàn Cửu nhíu mày quay lại nhìn, hóa ra là Đới Thánh Ngôn đã phun miếng vải bịt miệng ra. Đới Thánh Ngôn thấy hắn định phát lệnh bịt mồm mình lại thì vội nói: "Tánh mạng của lão phu trong tay ngươi, lão phu chỉ muốn giáo huấn đệ tử vài câu, để lão phu nói có hai ba câu thì có làm sao?"

"Đợi khi về nhà rồi tiên sinh giáo huấn cũng không muộn." Đoàn Cửu khẽ cười nói.

"Ngươi không cho ta nói, ta về nhà sẽ lập tức treo cổ tự sát." Đới Thánh Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp, "Tạ Kinh Lan, ta treo cổ tự sát, con ký khế ước này có tác dụng gì không?"

Thẩm Quyết nghiến răng, "Tiên sinh!"

Đoàn Cửu không biết làm sao, đành nói: "Chỉ cần tiên sinh không tự sát, vậy cứ nói đi."

Đới Thánh Ngôn nhìn Thẩm Quyết, ôn hòa nói: "Cái đứa nhỏ Kinh Lan này, sao ý chí lại không vững vàng như thế. Những gì lúc trước ta dạy cho con con đã quên rồi sao?"

Giọng nói của ông vẫn dịu dàng và ân cần, nhưng chỉ bằng một câu nói ấy đã khiến Thẩm Quyết á khẩu.

Dù thế nào đi chăng nữa, khuất phục là khuất phục, kể cả một mai sau này y có đánh lại thì cũng không tẩy trắng được sự thật rằng y đã bán đứng triều đình, bán đứng Đại Kỳ. Nhưng sao y có thể trơ mắt nhìn Đới tiên sinh bỏ mạng chứ? Thẩm Quyết siết nắm đấm, nói: "Tiên sinh, con xin lỗi. Sau này Kinh Lan sẽ chịu đòn nhận tội."

Đới Thánh Ngôn còn định nói tiếp, Đoàn Cửu đã thở dài: "Tiên sinh, đừng có khuyên bảo nữa, lão đây là đang làm khó Đoàn mỗ đấy."

Đới Thánh Ngôn cười nói: "Được được, lão phu không nói nữa. Vậy lão phu kể chuyện của bản thân và Già Lam đi?"

Đoàn Cửu có hơi ngạc nhiên, "Ồ? Tiên sinh từng có duyên phận với Già Lam sao?"

"Đúng vậy." Đới Thánh Ngôn nói chuyện với Đoàn Cửu, song ánh mắt lại hướng về Hạ Hầu Liễm, "Nếu lão phu đoán không sai, phản đồ Già Lam Hạ Hầu Liễm là do lão phu đặt tên. Xin hỏi, mẫu thân của Hạ Hầu Liễm là Già Lâu La năm Tuyên Hòa đúng không?"

Đoàn Cửu gật đầu, "Không sai, mẫu thân hắn là Già Lâu La đời thứ hai mươi tám, Hạ Hầu Bái."

"Vậy thì đúng rồi," Đới Thánh Ngôn nói, "Năm đó ta bị lưu đày đến Giang Châu, trùng hợp gặp phải Già Lâu La hành thích Giang Châu Vương. Ta không biết lượng sức, chĩa mũi kiếm và Già Lâu La. Già Lâu La chỉ cần một chiêu đã hạ được ta, bảo rằng nếu ta đặt tên cho con trai nàng thì sẽ tha cho ta một mạng, còn để cho ta vẽ tranh truy nã nàng ta nữa. Ta thấy thanh đao tên Hoành Ba liền nhớ tới một câu thơ: Thế hoành lục dã thương mang ngoại, ảnh lạc hoành ba liễm diễm gian."

Raw: 势横绿野苍茫外 / 影落横波潋滟.

Tạm dịch: Ngoài đồng xanh bát ngát, bóng đổ giữa sóng xô.


Hạ Hầu Liễm ngẩn ngơ, bài thơ này là một trong số ít thơ mà hắn học thuộc lòng, bởi vì mẹ hắn nói với hắn rằng cái tên của hắn bắt nguồn từ bài thơ này. Hắn còn cảm thấy trông mẹ mình chỉ biết giơ đao múa kiếm vậy thôi, hóa ra còn giấu một bụng thi ca, nhất thời hắn nhìn mẹ mình với cặp mắt khác hẳn, không ngờ lại là Đới tiên sinh đặt cho mình.

Đới Thánh Ngôn nói tiếp: "Ta cũng từng gặp qua đứa nhóc Tiểu Liễm rồi. Hồi Kinh Lan còn ở Tạ gia, Tiểu Liễm cũng theo nó bái ta làm thầy. Tính cách nó hồn nhiên và gan dạ, rất có phong thái hiệp sĩ. Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, nhiều năm sau, ta nghe giai thoại về Vô Danh Quỷ của Già Lam giết người không chớp mắt, nợ máu ngập trời, không thể ngờ rằng tên thích khách này lại là Tiểu Liễm của năm đó."

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, hơi cúi đầu. Đới Thánh Ngôn suy nghĩ thấu đáo, chỉ với dăm ba câu vừa nãy của Đoàn Cửu đã đoán được thân phận hắn, còn giấu diếm thay hắn. Hắn siết nắm đấm, im lặng không nói gì.

Thẩm Quyết cau mày, không hiểu vì sao Đới Thánh Ngôn lại nói những chuyện đó vào lúc này.

Đoàn Cửu lắc đầu thở dài: "Không ngờ Đới Thánh Ngôn lại từng gặp Hạ Hầu Liễm, nhưng hắn đã sớm chạy trốn khỏi Già Lam, không rõ tung tích. Già Lam truy đuổi rất lâu mà vẫn không có kết quả."

"Năm đó ta khi ta giảng dạy, Tiểu Liễm bướng bỉnh hay trốn học đi chơi, ta không nghiêm khắc răn dạy nó, nó trở nên thế này ta cũng phải gánh trách nhiệm." Đới Thánh Ngôn thở dài, "Đoàn tiên sinh, ngươi có biết hai câu tiếp theo của 'Thế hoành lục dã thương mang ngoại, ảnh lạc hoành ba liễm diễm gian' là gì không?"

Đoàn Cửu đáp: "Không biết."

"'Điều đệ hàn sơn vô căn xử, phong sương tái đồ kiến thiện quan'," Đới Thánh Ngôn rủ mắt, ánh mắt dịu dàng, "Muôn nghìn chúng sinh, có mấy ai không khổ? Đới Thánh Ngôn ta thơ ấu mất cha, trời đông rét buốt phải đi vài dặm để cầu học, trung niên mất vợ, con đường làm quan không thuận lợi, bị lưu đày về Giang Châu, tuổi già mất con, cô đơn lẻ bóng. Nhưng ta có thiện của mình, tuy rằng khổ ải trăm bề, nhưng cũng đội trời đạp đất, quay đầu nhìn lại không hối hận điều chi. Kinh Lan," ông ngừng một chút, như thể gọi hai tiếng "Tiểu Liễm", "Thiện của các con đang ở đâu?"

Raw: 迢第寒山无根处 / 风霜载途见禅关

Tạm dịch: núi xa lạnh lẽo không gốc rễ, gió sương đưa lối nhìn về phía cuối cái thiện.


Câu hỏi này quá lớn, quá nặng, Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm đều không trả lời được, cổ họng như bị một cái móc sắt xỏ qua khiến cả hai không thể cất lời. Đới Thánh Ngôn nhìn hai người thanh niên, nói: "Vi sư không sợ sinh ra làm một con ve sầu vùi mình dưới đất lâu ngày, mà sợ cả cuộc đời này vẫn đi mãi trong đêm tối, không thấy ánh mặt trời. Nếu ta lại có thể nhìn thấy ánh dương, chết rồi thì đã sao chứ?"

Đoàn Cửu lạnh lùng nhíu mày, nói: "Tiên sinh nói nhiều quá rồi. Xưởng công, ngươi nghĩ xong chưa?"

"Có nhiều gì đâu có nhiều gì đâu," Đới Thánh Ngôn ôn tồn cười nói, "Còn một việc cuối cùng chưa nói. Năm đó sau khi bại dưới tay Già Lâu La, ta có chú ý rèn luyện thân thể, còn học được một ít kỹ xảo. Ví dụ như..." Ông chìa hai tay từ sau lưng ra, "Tự cởi dây thừng."

Đoàn Cửu giật mình, Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm dự cảm được điềm xấu, định chạy qua đó.

Đoàn Cửu cao giọng quát: "Càn Đạt Bà!"

Đới Thánh Ngôn không nói gì, ông chỉ cười cười, đôi mắt già nua của ông vô cùng trong trẻo, là sự sạch sẽ mà Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm chưa bao giờ thấy qua. Ông đột nhiên xoay người lại, hai tay nắm chặt lấy tay của Càn Đạt Bà kéo dây Khiên Cơ Ti, không ai tưởng tượng được rằng một ông lão tuổi xế chiều lại có tốc độ kinh người như vậy, trước khi Càn Đạt Bà kịp phản ứng lại, ông lão ngửa mạnh đầu ra sau, Khiên Cơ Ti sắc bén cắt ngang cần cổ ông lão, đầu ông rơi xuống và lăn khỏi cơ thể già nua tiều tụy. Máu bắn ra tung tóe, xối ướt đẫm đầu cổ Càn Đạt Bà.

Thời gian tựa như ngừng trôi, Thẩm Quyết trơ mắt nhìn đầu của Đới tiên sinh rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất, phát quan văng xuống đất, mái tóc bạc phơ tung xõa trắng sáng dưới ánh trăng.

Một khắc kia, dường như cả thế giới này lặng thinh, y không nghe thấy bất cứ thanh âm nào. Y như thể mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ cảm nhận được một nỗi đau vô bờ đang dâng trào trong lồng ngực như thủy triều, gần như muốn nhấn chìm y. Song y không hề rơi một giọt nước mắt, chỉ thẫn thờ nhìn cái đầu kia dần dần lạnh lẽo, được ánh trăng chiếu rọi như sương tuyết phong trần.

Giữa sự im lặng chết chóc, Đoàn Cửu hét lớn một lần nữa: "Càn Đạt Bà!"

Thích khách nhảy lên, lưỡi đao xé gió rít gào như lệ quỷ kêu khóc. Hạ Hầu Liễm bước lên trước chắn trước người Thẩm Quyết, hơi hạ người ngồi xổm xuống, trước mắt hắn là lưỡi đao sắc bén đang tấn công trực diện!

Hạ Hầu Liễm rút đao ra khỏi vỏ.

Đao Nhạn Linh cọ xát với binh khí của thích khách vẽ nên đường cong lạnh lẽo như ánh trăng, sau đó lấy tốc độ cực nhanh bổ xuống, phối hợp với góc độ xảo quyệt, nhát chém của đao Nhạn Linh như dời non lấp bể, thoáng cái binh khí của thích khách bị chẻ làm đôi

Oa đao · Thuật Rút Đao.

Càn Đạt Bà định rút lui, nhưng đã quá muộn, một thanh đao đen tuyền men theo mạn sườn của Hạ Hầu Liễm đâm vào bụng gã. Máu tươi trào ra nhỏ tí tách xuống, Càn Đạt Bà không thể tin nổi mà cúi đầu, nhìn thấy chữ khắc trên lưỡi đao đen nhánh, "Tĩnh Thiết..."

Thẩm Quyết đâm đao sâu hơn với vẻ mặt vô cảm, tiếng lưỡi đao xé rách máu thịt nhớp nhúa, thân thể Càn Đạt Bà run rẩy kịch liệt, mặt nạ rơi xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi. Mặt nạ trắng sứ rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn giã rồi vỡ thành hai mảnh. Âm thanh lưỡi đao va chạm nhau như là một tín hiệu, trận chiến ở xa xa theo đó mà phát động, tiếng pháo đạn vang vọng như sấm. Bỗng trong rừng trúc xuất hiện ánh lửa sáng như sao nhanh chóng tiến về phía Thẩm Quyết, đó là quân đội Thần Cơ Doanh mai phục bên ngoài rừng trúc.

Thân thể không đầu của ông lão ngã vào bụi cỏ khô héo, máu tươi thấm ướt bùn đất lạnh lẽo.

Đoàn Cửu đã lẩn vào bóng tối, giọng nói của hắn theo gió xa xa vẳng lại.

"Xưởng công, sau này còn gặp lại."