Đốc Công Thiên Tuế

Chương 29



Nam tử lơ đễnh thoa thuốc mỡ: “Muốn lập tức khôi phục như ban đầu, cho dù mời thầy thuốc tốt nhất cũng không thể làm được.”

Giang Hoài Việt chợt mở miệng: “Trước đêm nay, có thể khôi phục được bao nhiêu phần?”

Nam tử ngẩn người, quay đầu lại nói: “Sưng đỏ có thể giảm, vết thương cũng có thể nhỏ lại... Đốc công nếu như thực sự không chờ đến nổi ngày mai, vậy ti chức lại đắp phấn lên cho nàng, nhìn từ xa cũng khó thấy.”

“Vậy thì chờ đến chạng vạng tối trở về.” Hắn gật gật đầu, không nhiều lời.

“Vâng.”

Tương Tư dựa theo người kia phân phó ngồi xuống chỗ thoáng mát, chờ thuốc mỡ khô ráo, nam tử vừa tỉ mỉ đắp lên một lớp phấn hồng hồng cùng loại.

Sau khi chỉnh đi chỉnh lại mấy lần, người kia mới lui về phía sau mấy bước, hướng Giang Hoài Việt chắp tay: “Đại khái là như vậy, hiện tại còn chút dấu vết, đợi thêm hai canh giờ, đem thuốc mỡ lau đi, phủ thêm phấn là được rồi.”

Giang Hoài Việt bước đến trước mặt Tương Tư cúi người nhìn chăm chú. Nàng ngồi dưới bóng cây, bất an buông mắt, không dám nhìn hắn.

Hắn dò xét hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Được rồi, ngươi về đi.”

“Vậy ti chức xin được cáo lui trước.” Nam tử nói liền thu dọn hòm thuốc, Tương Tư nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Đốc công, trên tay ngài bị phỏng, không nhân tiện bôi thuốc luôn sao?”

Hắn giật mình, dường như đã quên đi việc này. Lúc này mới giơ tay lên liếc một chút, hời hợt nói: “Không cần, ta không giống cô.”

Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt có vài phần dò hỏi. Giang Hoài Việt không muốn nói nhiều, nhưng nhìn nàng như thế này, liền nghiêng mặt qua thêm một câu: “Cô không thể có vết thương, cái này trên tay ta không đáng ngại.”

Nam tử nghe được lời này, nhạy bén lấy ra một cái hộp thuốc khác, đưa đến trước mặt Giang Hoài Việt: “Bình thường bị phỏng dùng thuốc này là được rồi.”

Hắn lúc này mới mở hộp ra, đơn giản bôi lên một lớp, thuận tay đem chiếc khăn lụa gần khô nhét vào trong ngực.

Tương Tư muốn nhắc nhở hắn, khăn đó lúc trước còn thấm máu của nàng, muốn mở miệng lại sợ mình nhiều chuyện, liền im lặng. Tên nam tử kia thu thập xong đồ cùng Đông Xưởng rời đi, Tương Tư lúc này mới hỏi: “Đốc công mang ta đến nơi đây, chính là chờ hắn đến trị thương cho ta?”

Giang Hoài Việt giơ mu bàn tay lên nhìn, bình tĩnh nói: “Không phải cô nói, mang theo vết thương trở về sẽ bị phạt sao?”

Nàng thu ống tay áo, hành lễ lần nữa cảm tạ. Giang Hoài Việt sắc mặt lạnh nhạt: “Không phải vì cái gì, chỉ là không muốn cô chọc giận ma ma quản sự lần nữa, không gặp được khách, làm sao vì Tây Hán thám thính tin tức?”

“Vị kia là thầy thuốc? Thật sự là đến chạng vạng tối mới có thể khó thấy vết sưng?”

“Thuộc Tây Hán của ta, không phải đồ vô dụng.” Hắn kéo qua cái ghế ngồi xuống, “Thật ra trong thành cũng có chỗ nghỉ ngơi, nhưng mang theo cô quá phô trương, sợ bị người quen nhìn thấy. Nơi đây yên tĩnh, cô chờ đến hoàng hôn thì trở về.”

Buổi chiều thời gian trôi chậm, trong yên tĩnh chỉ có chim không rõ tên đứng hót đầu cành, Giang Hoài Việt thấy Tương Tư ngồi nhàm chán, liền chỉ chỉ vào bên trong, bảo nàng đi vào nghỉ ngơi. Nàng khéo léo từ chối, hắn lại lạnh mặt, thế là Tương Tư đành phải một người vào phòng.

Tựa lưng vào giường, đối diện là khung cửa sổ nhỏ khép hờ có thể nhìn ra một góc sân. Làn gió khẽ đung đưa những bông hoa màu tím, Giang Hoài Việt đứng quay lưng về phía nàng, chắp tay như thể đang nhìn cái gì đó, hoặc giả hắn đang xuất thần.

Nắng ấm, gió nhẹ, bóng lưng lạnh lùng, phác hoạ ra bức tranh phong nhã.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Tương Tư có chút hụt hẫng. Là tiếc nuối? Là thẫn thờ? Hay là...

Không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Nàng xoay người sang một bên, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết mình cảm thấy mệt mỏi. Giữa lúc mê mang, phảng phất như được trở về quê hương cố đô Nam Kinh, khoảng sân tĩnh lặng với non bộ tinh xảo, cây cầu cong và làn nước trong vắt, vẻ đẹp rạng ngời. Những lá sen như dây tiền xanh mướt, có đàn cá đỏ tươi tung tăng bơi lội, xao xuyến ảo mộng đầu hè.

“Tĩnh Uyển...” Mẫu thân ôn nhu đoan trang dẫn tỷ tỷ hướng cái đình nơi nàng đang đứng, vươn tay ra, “Cha con trở về, chúng ta đi tìm ông ấy.”

“Được.” Nàng bất đắc dĩ thả đám cỏ mỏng manh xuống, đi theo mẫu thân và tỷ tỷ đi về phía trước mờ mịt.

Đột nhiên có tiếng gầm rú cuồng loạn, một nhóm Đông xưởng xông vào vườn cầm đao thép. Từ xa vọng lại tiếng khóc của mẫu thân, và bóng dáng tỷ tỷ chạy trốn, nàng lẻ loi trơ trọi đứng giữa hồ sen, hai bàn chân trần trụi lạnh như băng. Cá đỏ cũng đang cố gắng tuyệt vọng giãy giụa, nàng cúi đầu xuống, nhìn thấy một vệt máu từ dưới đáy nước trào lên.

Máu tươi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đặc, chẳng mấy chốc đã lan ra toàn bộ đầm sen, nhuộm đỏ cả bộ váy của nàng.

Nàng khóc muốn chạy trốn, nhưng một đôi tay xuất hiện trước mặt nàng, buộc nàng phải nâng mặt lên.

“Nữ nhi họ Vân? Cũng là mỹ nhân, đáng tiếc, kiếp này... Là hủy.” Người kia sắc mặt ố vàng, quai hàm bất cần, dùng ánh mắt khác thường vuốt ve nàng, giống như là muốn từ từ nuốt chửng nàng.

Sau đó, hắn duỗi đôi tay lớn che trọn gương mặt nàng.

Đau đớn kịch liệt khiến Tương Tư hét lên. Nàng đang vùng vẫy bất chợt, mở mắt chợt nhận ra có người đang vươn tay về phía mình, giấc mơ và hiện thực lẫn lộn khiến nàng điên cuồng nắm lấy cánh tay của người nọ và đẩy ra một cách quyết liệt.

“Thả ta ra!”

Nàng thở hổn hển, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân đều đang phát run.

Rèm che trắng sáng nghiêng nghiêng rơi xuống, xẹt qua đầu vai Giang Hoài Việt.

Hắn đứng trước giường, mím chặt môi, ánh mắt lạnh thấu. Sau một lúc lâu, mới lạnh giọng nói: “Nổi điên cái gì? Nếu không phải nghe được có tiếng động, ta sẽ vào phòng sao?”

Tương Tư không khỏi rùng mình một cái, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo. Nàng bứt rứt bất an ngồi quỳ chân ở đầu giường, giọng nói vẫn run rẩy: “Đốc công, xin hãy thứ tội! vừa rồi ta gặp ác mộng, trong mộng có người bóp chặt lấy mặt của ta...”

Hắn cười lạnh: “Đang êm đẹp như thế nào lại gặp ác mộng?”

Nàng nghe ra hắn không tin, rũ mi nói giọng khàn khàn: “Là thật... Ta, ta không biết sao, mơ tới cảnh khi còn bé bị xét nhà...”

Giang Hoài Việt im lặng một chút, mới hỏi: “Lúc trước ai đi xét nhà?”

Tương Tư trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, cúi thấp đầu, tiếng nói nhỏ đến không thể nghe thấy: “Là... Người của Đông xưởng, ai dẫn đầu thì ta không biết.”

Hắn nhíu mày lại, kỳ thật lúc trước đã từng gọi Dương Minh Thuận điều tra lai lịch của nàng, biết nàng nguyên là con gái út của Binh Bộ Thượng thư Vân Kỳ. Vân Kỳ người này nổi danh thanh liêm chính trực, luôn chú trọng cuộc sống khó khăn của người dân, khởi công xây dựng thuỷ lợi, nhậm chức ở triều cũng tuân theo bản tâm không cùng quyền quý giao lưu. Chỉ là về sau bởi vì người yếu nhiều bệnh, lại muốn phụng dưỡng mẹ già, hướng Nhận Cảnh Đế mới đăng cai không lâu khẩn cầu trở lại quê hương. Nhận Cảnh Đế không muốn bỏ người tài cán như vậy, liền điều nhiệm đến cố đô Nam Kinh, làm Binh Bộ Thượng thư như cũ.

Theo lý thuyết nhậm chức ở Nam Kinh lục bộ, so sánh với chức quan kinh thành xem như chức quan nhàn tản tuổi già. Nhưng ai có thể ngờ sau đó không đến một năm, Vân Kỳ cuốn vào án Lâm Tương Vương mưu phản, từ Nam Kinh bị áp tải đến kinh thành, không lâu sau đó liền chết ở ngục thất Đông xưởng. Mà vợ hắn cùng hai con gái đều sung nhập giáo phường làm quan kỹ, thư hương môn đệ Vân gia từ đó không còn tồn tại.

Bây giờ nhìn bộ dạng này, cũng là không giống như cố ý nói dối. Chỉ là hắn vừa mới vào nhà xem xét, liền bị nàng đẩy ra, trong lòng vẫn có chút không vui. Liếc nhanh nàng một chút, khinh bỉ nói: “Công sức trước đây xem ra là uổng phí.”

Tương Tư không hiểu ý, Giang Hoài Việt chỉ chỉ trán nàng: “Tướng ngủ cô kém như vậy sao? Thuốc trên trán đều rớt sạch!”

Tương Tư giật mình, đưa tay sờ nhẹ vết thương, nhưng không đoán ra được tình hình cụ thể. Nàng nhảy ra khỏi giường, nhìn xung quanh trong nhà, không tìm thấy vật gì giống như gương đồng, thất vọng ngồi lại giường: “Có lẽ là lúc gặp ác mộng giãy giụa đụng phải, lần này hỏng bét, đốc công có thể mời vị thầy thuốc kia đến sao?”

“Hắn rất bận rộn, làm gì có thời gian rảnh đến quản cô.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Nàng lo lắng. Giang Hoài Việt im lặng, quay người ra khỏi phòng, một lát sau trở về, cầm trong tay một vật đưa tới trước mặt nàng.

Một hộp sứ mỏng với nền màu xanh lam và hoa văn màu đỏ son. Tương Tư đầu tiên sững sờ, sau đó vui mừng: “Đây là hộp phấn hoá trang! Thì ra ngài ấy không mang đi!”

“Vốn dĩ là để cô bôi thêm lần nữa trước khi trở về.” Giang Hoài Việt đưa hộp cho nàng, ra hiệu cho nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Bây giờ không còn sớm, cô bôi xong có thể lên đường trở về.”

Hắn bình tĩnh nói xong, liền rời khỏi phòng trở lại sân. Tương Tư cẩn thận từng li từng tí mở hộp sứ ra, dùng đầu ngón tay chấm một tầng phấn mỏng, nhưng lại gặp rắc rối.

Chần chờ một hồi lâu, đứng dậy quan sát đình viện, chậm rãi chuyển đến cổng, hướng về phía Giang Hoài Việt đang ngồi dưới mái hiên: “Đốc công... Ta lại có việc muốn nhờ.”

Hắn vốn là đợi lâu mất kiên nhẫn, nghe nàng vừa nói như vậy, cố nén cảm xúc muốn mắng chửi, quay đầu lại bực dọc: “Cô còn có chuyện gì, nói luôn một lần lưu loát, đừng lặp đi lặp lại nhiều lần chọc tức ta.”

Nàng cắn cắn môi: “Nơi này không có gương, ta không có cách nào thoa phấn che chắn vết thương...”

Hắn khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới thì ra là chuyện này, trầm mặt đứng lên, đi đến gần nàng: “Vậy cô muốn thế nào?”

“Có thể hay không xin Đô đốc đại nhân...”

“Không được.”

“Ta còn chưa nói xong...”

“Vậy ta cũng biết cô muốn nói cái gì.” Giang Hoài Việt lạnh như băng cự tuyệt, “Chính cô bị thương ở đâu cũng không có cảm giác sao? Cứ bôi chỗ nào cảm thấy đau là được, bớt nũng nịu lại, bản đốc là ai, chẳng lẽ đi thoa phấn cho cô?!”

Nàng không có cách nào khác, đành phải xoay lưng, dựa vào cảm giác bôi phấn. Đầu ngón tay đụng chạm chỗ vết thương vẫn còn có chút nhói nhói, nàng cũng không chạm quá nhiều, đem hết toàn lực bôi lên, mới cúi đầu quay tới: “Không biết dạng này phải chăng đã che được rồi?”

Giang Hoài Việt hơi đánh giá, bật cười tức giận.

“Bôi dày như vậy, là muốn chiêu cáo thiên hạ trên trán cô có vết thương sao?”

Nàng không khỏi buồn bực: “Ta không nhìn thấy, đã hết sức nỗ lực rồi!”

“... Đến đây!” Hắn thực sự không còn cách nào, đành phải kéo Tương Tư lại gần, dùng ngón tay xoa nhẹ, lau sạch dấu vết ban đầu trên trán nàng. Làn da chạm nhẹ khiến nàng căng thẳng, cứng đờ đứng đó không dám ngước mắt lên.

Một con chim đuôi trắng bay trên cành, rơi vào những mảnh lá nhỏ.

Giang Hoài Việt nắm lấy hộp sứ trong tay, dùng hai ngón tay chấm nhẹ bột sơn, nhẹ nhàng đẩy lên trán nàng, sau đó cẩn thận cân bằng. Chậm rãi di chuyển, nàng vẫn không khỏi cau mày, nhưng hắn thì thầm: “Đừng nhúc nhích.”

Tương Tư kìm nén nỗi đau, đôi mi dài như cánh quạ khẽ rung lên để che đi nỗi bất an trong mắt.

Tuy vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng hắn trước mắt thái độ nghiêm túc cẩn thận vì nàng bôi phấn, nhẹ nhàng không dấu vết, che lấp vết thương, gần như không nhận ra.

Toàn bộ quá trình nàng đều không dám ngước mắt lên liếc hắn một cái.

Cho đến khi Giang Hoài Việt lui lại nửa bước, hờ hững nói: “Tốt.” Tương Tư mới nắm chặt ngón tay, cúi đầu như cũ hướng hắn nói: “Đa tạ.”

Hắn nhìn Tương Tư, chợt nghiêng mặt qua, nói: “Đáng sợ như vậy sao?”

Nàng ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn: “Ta... Không có sợ hãi. Chỉ là...”

—— chỉ là cái gì?

Giang Hoài Việt không theo đuổi câu hỏi như nàng nghĩ, mà quay người trong im lặng bước đến cổng sân. Nàng bối rối đứng đó, nếu hắn truy hỏi, nàng hoàn toàn không thể trả lời.

Cũng không phải là sợ hãi, chỉ là...kiềm chế? Hay ngượng ngùng? Hay là cảm xúc từ đáy lòng từ từ đâm chồi run rẩy, khiến người chân tay luống cuống, phảng phất khi đầu ngón tay vừa chạm vào, liền gọt giũa ra trong tim ngàn vạn bóng hình rực rỡ.