Đốc Công Thiên Tuế

Chương 30



Trên đường trở lại thành hai người vẫn im lặng, sau khi vào Sùng Văn Môn, xe ngựa đi về phía Đông Bắc, Tương Tư đoán rằng Giang Hoài Việt sẽ đưa nàng trực tiếp trở lại Đạm Phấn lâu ở phía thành Đông. Tuy nhiên, chiếc xe ngựa nhanh chóng rẽ vào một con phố dài hẹp, tại chỗ khúc quanh, xe ngừng lại.

“Cô xuống đi.”

Hắn nhíu nhíu mày, quan sát bên ngoài cửa sổ: “Cách đó không xa có một chiếc kiệu sẽ đưa cô trở về.”

Tương Tư lúc đầu còn bối rối, nhưng sau đó mơ hồ hiểu ra. Nghĩ đến hắn không muốn để người khác thấy được nàng ngồi chiếc xe ngựa này về Đạm Phấn lâu, xe ngựa của Tây Hán Đô đốc, người có mắt đều có thể nhìn ra được.

Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới mang nàng ra khỏi thành, đi đến biệt viện hẻo lánh đó để chữa trị vết thương cho nàng.

Dường như bất kể làm chuyện gì, hắn đều phải cẩn thận, không lộ ra dấu vết.

Tương Tư ở trong xe không cách nào hành lễ, chỉ có hướng hắn cúi đầu khom người cảm ơn hắn: “Hôm nay lãng phí thời gian nửa ngày của Đốc công, lần sau...Ừm, lần sau nhất định đền bù.”

Hắn vốn không muốn để ý đến nàng, nhưng nghe lời này lại cảm thấy buồn cười: “Lãng phí thời gian của ta thì đúng rồi, nhưng nói muốn đền bù, đền bù sao đây? Thay ta đi xử lý sự vụ?”

Tương Tư nghẹn lời đỏ mặt.”Đốc công nói đùa, ta làm sao được? Chỉ là về sau nếu Đô đốc đại nhân có việc cần dùng đến ta, Tương Tư sẽ dốc hết sức mình.”

—— Bớt gây phiền toái mới thật sự cảm ơn trời đất.

Giang Hoài Việt trong lòng hừ nở nụ cười, thần sắc trên mặt tự nhiên, nghiêm nghị nói: “Bớt nói mấy lời khách sáo, nghĩ biện pháp thu thập tin tức mới là bổn phận của cô.”

Nói xong, hắn giơ tay vén rèm, làm bộ: “Đừng lề mề, mau trở về đi.”

Tương Tư không còn cách nào khác đành phải vội vàng xuống xe, trong ánh chiều chạng vạng nhìn xung quanh, thấy phía trước đậu một chiếc ghế kiệu vải xanh, người khiêng đang đợi sẵn. Nàng xăn váy bước nhanh, vừa mới ngồi xuống ghế kiệu, liền nghe thấy tiếng bánh xe bên kia, nghiêng người ra thì thấy xe ngựa của Giang Hoài Việt quả nhiên đã đi theo hướng ngược lại.

Hoàng hôn, trên lầu Đạm Phấn đã thắp sáng từng ngọn đèn hoa ửng đỏ, xe ngựa trước cửa nối liền không dứt, gã sai vặt đón khách vội vàng cao giọng chào hỏi.

Tương Tư từ trong kiệu đi ra, Giang Hoài Việt trước đó an bài cho tùy tùng của nàng cố ý cất cao giọng, hướng cửa hô: “Tương Tư cô nương đã trở lại! ”

Gã sai vặt nghe được vội vàng tới nghênh đón, vừa vặn Nghiêm ma ma đưa một vị khách mới ra cửa, nhìn thấy Tương Tư, liền bước nhanh tiến lên hỏi thăm. “Nói là đi Hòa Sướng lâu bồi khách dùng cơm, như thế nào đến bây giờ mới trở về? Các cô nương giáo phường khác đều về sớm, ngươi một mình đi đâu? ”

Tương Tư từ trong lời hỏi của bà ta nghe ra những nhạc kỹ kia hẳn là đều không nói tình hình thực sự lúc ấy, liền thuận nước đẩy thuyền nói. “Hầu gia uống thêm mấy chén đi về trước, bằng hữu của hắn ở lại còn chưa đi, vì thế liền kêu người bên cạnh trở về trước, bảo ta ở lại phục vụ. ”

Ai ngờ sắc mặt Nghiêm ma ma tối sầm lại, bóp cổ tay nàng kéo đến bên người, hạ thấp giọng chất vấn.” Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Sớm đã có người đi tìm qua, nói nhã gian của Hòa Sướng lâu trống rỗng, chẳng lẽ là Hầu gia mang ngươi đi, cho…”

“Ma ma! Làm gì có chuyện đó…” Tương Tư đỏ mặt. Tùy tùng bên kiệu kia thấy thế, hắng giọng đi tới, nâng cằm lên. “Ngươi chính là Nghiêm ma ma? Đại nhân nhà ta nói, tỳ bà của Tương Tư cô nương gảy rất hay, sau này có cơ hội nhất định sẽ mời nàng qua. ”

Nghiêm ma ma liếc mắt một cái, thấy người này tuy rằng xem ra chỉ là tùy tùng, nhưng một thân quần áo chỉnh tề, giọng điệu nói chuyện cũng có chút kiêu căng, lúc này quay đầu tinh tế đánh giá. “Đại nhân của ngươi ở phủ nào?”

Người nọ mặt lạnh, bộ dạng dường như không muốn tiết lộ quá nhiều. “Đại nhân nhà ta cùng Hầu gia có giao tình, bởi vậy mới nhìn thấy Tương Tư cô nương, ngươi không cần hỏi thăm lung tung.” Nói xong, lại hướng Tương Tư hành lễ, “Tiểu nhân cáo từ trước. ”

Tương Tư xem xét thời thế, mượn cơ hội từ dưới lòng bàn tay Nghiêm ma ma giãy ra, vuốt tóc mai, nụ cười như hoa. “Thay ta cảm tạ đại nhân, lần sau gặp lại Tương Tư nhất định sẽ đàn tấu khúc mới, giải sầu cho đại nhân. ”

Chào hỏi một tiếng, tùy tùng kia dẫn kiệu phu nghênh ngang rời đi, không thèm để ý tới Nghiêm ma ma ở phía sau cao giọng hỏi thăm. Tương Tư liếc mắt một cái, chỉnh đốn váy áo chỉnh tề bước vào cửa, đám nhạc kỹ ở cửa đón khách chứng kiến cảnh tượng này đều xì xào bàn tán, không biết Tương Tư rốt cuộc kết bạn với vị quan lớn nào.

Đại sảnh trong lầu đèn đuốc sáng trưng, có đầy người uống rượu, hát khúc, tiếng cười nói vui vẻ hòa quyện trong tiếng đàn, xa hoa lộng lẫy.

Tương Tư vừa lên lầu, vừa may mắn vết thương trên trán không bị phát hiện, đang suy nghĩ vẩn vơ thì có một người vội vàng đi xuống suýt va phải.

– Tĩnh Uyển!

Tương Tư vừa ngẩng đầu, trước mắt lại là tỷ tỷ Phức Quân. Nàng không khỏi kinh ngạc. “Tỷ tỷ sao lại ở chỗ này? ”

“Còn không phải là vì muội?” Phức Quân cầm cổ tay nàng vội vàng nói, “Ta nghe nói hôm nay có người gọi rất nhiều quan kỹ mới đến kinh thành ra ngoài, sau đó vừa vặn nhìn thấy Tố Mai, liền hỏi nàng có gặp được muội hay không, nhưng nàng nói chuyện ấp úng khiến ta rất khó hiểu. Ta lén tìm nàng tỉ mỉ hỏi thăm, mới biết yến hội không vui mà tan, nhưng cụ thể là nguyên nhân gì, nàng sống chết không chịu nói, chỉ nói mọi người xuống lầu về trước, còn muội ở lại Hòa Sướng lâu. ”

Nói đến đây, nàng phát hiện ánh mắt Tương Tư trong nháy mắt né tránh, liền thấp giọng nói: “Ta có nhờ người đến đó tìm, nhưng ông chủ tửu lâu không cho người đi vào, còn nói mọi người đều đã tan. Bởi vậy ta sốt ruột vạn phần, đến Đạm Phấn lâu hỏi Nghiêm ma ma. ”

Tương Tư đang muốn giải thích, lại có nhạc kỹ cùng khách cười nói mà đến, nàng vội vàng gọi Phức Quân trở lại phòng, nhẹ nhàng đem nguyên nhân lúc trước hướng Nghiêm ma ma biên soạn lại nói một lần nữa.

Phức Quân nhiều lần đánh giá, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở vạt áo nàng. “Đây là dính vào cái gì? ”

Tương Tư khép vạt áo lại, cười cười. “Lúc yến tiệc vui quá, sơ ý làm đổ ly rượu. Không phải muội yên lành trở lại sao? Sao tỷ tỷ còn căng thẳng như vậy? ”

“Kinh thành so với Nam Kinh còn phức tạp hơn, người quan to chức lớn vô số kể, chúng ta mới đến, rất dễ bị người khác coi thường.” Nàng dừng một chút, lại thăm dò nói, “Muội vừa rồi nói, có một vị đại nhân yêu thích kỹ năng tỳ bà của muội, không biết là chức quan gì? ”

“Tỷ tỷ sao lại giống Nghiêm ma ma, luôn muốn truy hỏi những thứ này?” Tương Tư làm bộ không vui, xoay người ngồi trước bàn trang điểm tháo hoa cài tóc. Phức Quân đi tới bên cạnh nàng, nhìn chăm chú vào sườn mặt của nàng. “Tâm tư muội đơn thuần, ta tất nhiên lo lắng… Chẳng qua nếu thật sự may mắn gặp được khách thật lòng, muội cũng không nên chậm trễ, có thể có khách quý thưởng thức, chung quy tốt hơn là không nơi nương tựa. ”

Tương Tư cảm thấy có gì đó trong lòng, xấu hổ quay mặt đi. “Tỷ tỷ cũng không nghĩ tới, quan trường đấu đá sáng tối, nào có mấy người tâm địa lương thiện?”

Phức Quân lại không cho là đúng. “Cũng không hẳn là vậy, chỉ là muội phải phân biệt rõ ràng, đừng để bị lừa gạt bởi mấy lời đường mật. “Nàng suy nghĩ một chút, lại nói, “Nghe nói muội lúc trước còn đi Vãn Xuân Ổ ở ngoại ô thành Tây, còn tận mắt nhìn thấy Nhược Liễu rơi xuống núi? Tất cả họ đều nói rằng nàng ấy tuẫn tình với tình lang, muội có biết hay không …”

Tương Tư có chút hoảng hốt, vội vàng nói: “Tỷ tỷ mau đừng nói nữa, ta nhớ tới việc này liền sợ hãi! Sau này không dám đến đó nữa! ”

Phức Quân giật mình, thở dài một hơi. “Được… Ta cũng không phải muốn hỏi thăm chuyện của nàng, chỉ là mượn chuyện này nhắc nhở muội một chút, chớ dễ dàng rơi vào lưới tình. Khi ta ở Nam Kinh đã gặp quá nhiều bi hoan ly hợp, thường là muội mổ ra trái tim chân thành cho hắn ta, nhưng nam nhân chỉ coi là một trò đùa, kết quả người đau khổ chỉ là các cô nương như chúng ta, nhiều tỷ muội quá si tình, thậm chí bởi vì điều này chấm dứt cuộc sống. ”

Tương Tư biết lời tỷ tỷ nói là xuất phát từ đáy lòng, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có chút bất an, liền chuyển chủ đề. “Tỷ tỷ, muội sẽ nhớ kỹ lời khuyên của tỷ, thân thể tỷ vừa mới khôi phục một chút, đừng lúc nào cũng lo lắng, đúng rồi, ngày đó Thịnh công tử đến thăm, có đi tìm tỷ nữa không? ”

Phức Quân đỏ mặt, sóng mắt mềm mại, nhẹ giọng nói. “Vì sao bỗng nhiên hỏi cái này? ”

Tương Tư nhìn vẻ mặt này của nàng, trong lòng liền đại khái hiểu được, to gan lại hỏi. “Mấy năm nay, hắn ta đã từng thành thân chưa? ”

“Chàng ta nói… Vẫn còn độc thân một người. “Thanh âm Phức Quân thấp hơn, lông mi rũ xuống, không giấu được sự bối rối và u sầu. Tương Tư nghe vậy, không hiểu tại sao lại cảm thấy phiền phức, Thịnh Văn Khải cùng tỷ tỷ từng có hôn ước, lại bởi vì biến cố mười năm trước mà hủy bỏ, hiện giờ gặp lại ở kinh thành, dĩ nhiên mọi chuyện đã khác.

“Tỷ tỷ…” Nàng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại sợ nói sai khiến cho Phức Quân thương tâm. Phức Quân vẫn xuất thần trong chốc lát, chợt lại nâng mắt nhìn nàng, thản nhiên cười cười. “Ta biết, chàng tuy rằng còn chưa thành gia, nhưng ta đã là nhạc kỹ, làm sao có tư cách nối lại tiền duyên? Muội yên tâm, chàng tới tìm ta vài lần, ta vẫn chưa quên thân phận của mình, chỉ là ngồi nói chuyện phiếm…”

Nàng vẫn luôn mỉm cười, vẻ mặt yên tĩnh, nhưng giọng nói kia lại hơi khàn khàn, dường như là kiệt lực đè nén nội tâm bi thương.

Tâm trạng Tương Tư cũng chùng xuống, một khi gia thế thay đổi, mặc dù Thịnh Văn Khải thật sự còn có hảo cảm với tỷ tỷ, nhưng hiện giờ nàng đã không còn là lương tịch, làm sao có thể gả cho quan viên triều đình?

Trong giáo phường quy củ rất nghiêm ngặt, Phức Quân khó được đi ra cũng không dám ở lại nhiều, ngồi một lát sau liền vội vàng rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tương Tư. Nàng ngồi lặng lẽ trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương. Thuộc hạ Tây xưởng quả nhiên tàng long ngọa hổ, giữa trưa máu còn tụ trên trán, hiện giờ đã dường như đã không khác gì bình thường, ngay cả tỷ tỷ cũng không phát hiện.

Nghĩ như vậy, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị phấn vẽ che lấp vết thương.

Phấn phủ nhẹ mềm, mùi hương thoang thoảng kiều diễm, nhưng không nồng, chỉ cảm thấy như mộng như ảo thăng trầm. Giống như dây leo lá xanh tinh tế, leo giữa những bông mẫu đơn quốc sắc hương duyên dáng đang nở rộ, vừa mảnh mai, lại vừa kiều diễm.

Trên da dường như vẫn còn lưu lại ký ức.

Hắn dùng đầu ngón tay tán phấn, tập trung và cẩn thận, nếu lúc đó hắn ngẩng đầu lên, nhất định đã giảm bớt vẻ kiêu ngạo và nghiêm nghị thường ngày, bởi vì động tác bôi phấn quá nhẹ nhàng.

Nhưng hắn là người trưởng thành trong hậu cung, chiêu thức điêu luyện như vậy, e rằng hắn đã luyện từ nhỏ rồi. Xuyên qua lớp dịu dàng và nghiêm túc này, bên trong hẳn vẫn lạnh lùng và vô tâm. Huống chi, trong hậu cung nữ nhân vô số kể, hắn ở trong đó, chẳng phải sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để lấy lòng nhau sao?

Càng nghĩ càng loạn, tâm tư bất giác yên lặng xuống. Nàng dùng sức tháo khuyên tai xuống, sau đó cô đơn đứng dậy, rời khỏi trước gương.

Có lẽ là bởi vì chạng vạng tối hôm đó tùy tùng đưa nàng trở về, ngày hôm sau Tương Tư cũng không bị Nghiêm ma ma khiển trách, yên ổn trải qua hai ngày, xe ngựa xa hoa đã đến trước mặt Đạm Phấn lâu.

Người tới chừng ba mươi tuổi, diện mạo anh tuấn, dáng người cao ngất, mặc cho Nghiêm ma ma tận lực giới thiệu cô nương xinh đẹp khác, khăng khăng nói yến hội nào đó gặp qua Tương Tư, một lòng chỉ muốn gặp lại nàng.

Nghiêm ma ma đành phải gọi nàng xuống lầu, Tương Tư nhìn thấy người này thì cảm thấy không quen, không khỏi hỏi hắn cách xưng hô. Người nọ chỉ nói họ Hoàng, cũng không cần nàng cùng uống rượu, chỉ một mình gọi một bàn lớn trân quý mỹ vị, để Tương Tư ngồi ở một bên diễn tấu nhạc khúc Hoài Dương. Tương Tư chuyên tâm diễn tấu đồng thời lặng lẽ quan sát khách nhân, thấy hắn tuy rằng giơ ngón tay gõ nhịp, nghiễm nhiên bộ dáng say mê, nhưng nhịp đập kia lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.

Mấy khúc chấm dứt, khách họ Hoàng đứng dậy rời đi, trước khi đi ở trước mặt Nghiêm ma ma trắng trợn khen ngợi, lại ban thưởng cho Tương Tư rất nhiều ngân lượng.

Sau khi khách nhân rời đi, Nghiêm ma ma cười tìm Tương Tư, bởi vì hỏi danh tính người này, Tương Tư cẩn thận hồi tưởng lại, cũng không có ấn tượng gì, đành phải qua loa.

Mấy ngày sau, vị khách họ Hoàng lại đến thăm, còn mang theo hai người bạn. Lúc này đây bọn họ gọi đồ ăn ngon rượu ngon càng đáng giá hơn, Tương Tư ở bên cạnh bồi tiếp, cũng chỉ là nói chuyện phiếm đơn giản, cũng chưa từng có hành động quá đáng. Nghiêm ma ma mang theo Xuân Thảo tới rót rượu, gián tiếp nghe được ba người này trong lời nói liên quan đến quan trường, cái gì mà hộ bộ lại bộ của Đại Lý tự, nghĩ đến hẳn là đều là quan viên trong triều, không khỏi lại xem trọng vài phần. Lúc này ba người rời đi, chẳng những cho Tương Tư Kim Châu ngọc bội, còn ban thưởng tất cả hạ nhân bưng trà đưa thức ăn, ngay cả Xuân Thảo cũng chiếm được một thỏi bạc lớn, vui vẻ đến hận không thể gặp họ thường xuyên.

Nàng lén hỏi Tương Tư, vị Hoàng đại nhân này, có phải chính là người ngày đó một mình giữ nàng lại nghe nhạc hay không?

Tương Tư lắc đầu, trong lòng kỳ thật có suy đoán, lại không thể nói với bất kì ai. Loại suy nghĩ thầm kín này khiến nàng bất an, thậm chí nàng còn không biết chuyện mình gặp phải là tốt hay xấu.