Đốc Công Thiên Tuế

Chương 31



Kể từ đó, số lượng khách đến tìm gặp Tương Tư ngày càng nhiều, ngoài Hoàng đại nhân, còn có hai bằng hữu của hắn, rồi bằng hữu của bằng hữu, đồng hương của bằng hữu… Đủ mọi người từ các nơi khác đến liên tục mở tiệc.

Một buổi chiều, Lại bộ thị lang họ Trâu, người từng mở tiệc ở Đạm Phấn Lâu lại một lần nữa đến thăm, nghe Nghiêm ma ma nói nàng đã sớm bị người ta mời ra ngoài dự tiệc diễn tấu. Trâu thị lang liên tục than thở: “Khó trách gần đây mấy người bạn cùng tuổi của ta đều nói về cô nương Tương Tư của Đạm Phấn Lâu, nói là mắt thì sáng, đôi tay thì điêu luyện. Hôm nay ta mới được rảnh rỗi trở lại, không ngờ lại bị bỏ qua!”

Nghiêm ma ma càng thêm kiêu căng đắc ý, dáng người đoan chính cười nói. “Nhờ phúc của đại nhân, cũng là bản thân Tương Tư cố gắng, mới đến kinh thành mấy tháng đã có thanh danh, sau này còn phải dựa vào đại nhân chiếu cố!”

Đang nói chuyện, gã sai vặt ngoài cửa hô cô nương Tương Tư trở về. Trâu thị lang quay người nhìn lại, thấy Tương Tư đang từ trên xe ngựa bước xuống, áo hoa văn màu hồng đào như ý phối với váy ngựa vàng dệt mẫu đơn trắng ngà voi, tóc đen bồng như mây da thịt như tuyết, thướt tha bước vào cửa lớn.

Trâu thị lang thấy Tương Tư trở về Đạm Phấn Lâu, tất nhiên là vui vẻ thoải mái. Nghiêm ma ma vội vàng bảo Tương Tư tiến lên hầu hạ, Trâu thị lang coi như ân cần, thấy Tương Tư mới từ yến hội quay lại, liền chỉ sai người pha trà, để cho nàng ở một bên cùng nói chuyện phiếm là được.

Tương Tư vốn còn muốn trở về phòng nghỉ ngơi, hiện giờ chỉ đành lấy lại tinh thần lại nở nụ cười. Trâu thị lang bởi vì nói đến mỹ danh gần đây nghe nhiều người nhắc tới Tương Tư, không khỏi cười nói. “Lúc trước lần đầu tiên nghe ngươi đàn tấu, liền cảm thấy tươi mát đáng yêu, là linh tú giai lệ khó tìm trong kinh thành, quả nhiên không mắt nhìn không sai.”

Tương Tư khiêm tốn hành lễ. “Toàn bộ đều dựa vào chư vị đại nhân nâng đỡ, nếu không phải như thế, nô tỳ mới đến, làm sao có thể đứng vững ở kinh thành?”

Trâu thị lang nghe vậy gật đầu, gần đây nàng nổi tiếng hiếm thấy nhưng không hề kiêu ngạo, vẫn mềm mại nhanh nhẹn. Sau khi tán gẫu một hồi, Trâu thị lang nói với Tương Tư, năm ngày nữa là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ân sư hắn, hy vọng Tương Tư đến lúc đó có thể đi tới thêm tô điểm.

Tương Tư đỏ mặt. “Nếu đã là ân sư của ngài, chắc hẳn là bác học đại nho, nô tỳ thân phận như vậy… e rằng khó có thể coi là nho nhã.”

Trâu thị lang cười ha ha một tiếng.” “Ngươi có điều không biết, vị ân sư này của ta quả thật học vấn cao, nhưng trời sinh phóng khoáng tiêu sái, nếu ngươi có thể dần tấu một bài khiến chung quanh kinh ngạc, mới là chỗ đặc sắc nhất của thọ yến! ”

Hắn nói như vậy, Tương Tư tự nhiên không cách nào từ chối, vì thế đáp ứng, chỉ chờ bữa tiệc năm ngày sau đó.

Tương Tư thời gian gần đây làm quen với không ít người trong quan trường, bởi vậy cũng biết ân sư mà Trâu thị lang nói là Thái phó Đương Triều Tôn Dần Kha. Người này khi tiên đế lên ngôi đã là đại quan trong triều, vừa có tài vừa có trí, có thể đứng vững bất chấp tình thế biến chuyển, chỉ là những năm gần đây dần dần lụi tàn lớn tuổi ra khỏi triều đình, nhưng lại thường xuyên mở yến tiệc trong nhà, uống rượu vui vẻ, hầu như tất cả các nữ tử giáo phường nổi danh trong kinh thành đều từng được gọi đi bồi tiếp.

Năm ngày trong nháy mắt trôi qua, sáng hôm đó nàng ăn mặc chỉnh tề, trước buổi trưa đã có xe ngựa tới đón.Tương Tư ôm tỳ bà lên xe ngựa, xuất phát từ thành đông phường Minh Thời, đi qua cổng Chính Dương và Tuyên Vũ, xuyên qua hơn nửa kinh thành, mới đến Tôn phủ nằm ở phía thành tây.

Trước phủ đệ Thái Phó sớm đã xe ngựa không dứt, người hầu đón khách ở cửa chính ít nhất cũng có bảy tám người hành động nhanh nhẹn, bận rộn không ngừng. Tương Tư gần đây mặc dù cũng tham gia mấy bữa tiệc do quan viên cử hành, nhưng nói về phẩm cấp của người tham gia, đều không thể so sánh với Thái phó Tôn Dần Kha. Cho nên nàng mặc dù tự nhiên hào phóng xuống xe, nhưng vừa đứng trước sư tử đá cực lớn uy nghiêm kia, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Tôi tớ đón khách vừa nhìn thấy trang phục của Tương Tư, liền biết là nữ tử giáo phường đến hiến nghệ, vẻ mặt lập tức trở nên không giống như ban đầu cung kính cười, lười biếng tiến lên hỏi vài câu, liền gọi gã sai vặt tới, bảo hắn mang theo Tương Tư vào phủ chờ.

Tôn phủ chính là tiên đế ngự ban, có xà rông chạm trổ sơn thủy, sảnh đường thâm trầm, từng ngọn cỏ cùng viên đá, cực kỳ tinh xảo. Tương Tư một đường đi vào, thỉnh thoảng có thể thấy được khách quý qua lại, nàng vẫn luôn cúi đầu, ôm tỳ bà yên lặng đi về phía trước. Cũng không biết vòng qua bao nhiêu sân viện hành lang, gã sai vặt dẫn nàng đến một tiểu viện hẻo lánh, bảo nàng chờ ở đây, thời gian đến tự nhiên sẽ có người gọi.

Sau khi dặn dò xong, gã sai vặt lập tức vội vàng rời đi, để lại Tương Tư trong viện nhỏ. Không bao lâu sau, lại có mấy nữ tử ăn mặc sang trọng, đều là nhạc kỹ của giáo phường. Mấy người này hẳn là đều là người quen ở kinh thành lâu năm, một đường nắm tay nhau mà đến, tỷ tỷ muội muội thân thiết vô cùng, sau khi vào phòng không nói mấy câu lại bắt đầu quở trách ma ma quản sự tính toán chi li, người nào đó trong lầu tranh đoạt khách quý của mình.

Trong đó có một nữ tử áo xanh lục cẩn thận, nhìn thấy Tương Tư một mình ngồi ở một bên, nháy mắt với mọi người, thướt tha tiến lên hỏi. “Ngươi chính là Tương Tư mới nổi danh trong Đạm Phấn lâu?”

Tương Tư lập tức đứng dậy đáp lễ. “Tương Tư đã gặp qua chư vị tỷ tỷ, bởi vì nhìn thấy mọi người cười đùa mà đến, không muốn quấy rầy các ngươi, cho nên không tiến lên chào hỏi.”

Nữ tử kia che miệng cười. ” Ngươi ăn nói thật tốt, nhưng nhìn không giống người trong giáo phường chúng ta.”

“Người ta ban đầu xuất thân thư hương môn đệ, thiên kim tiểu thư gặp khó khăn, cái này không phải càng khiến người ta thương tiếc sao?”

“Ngươi ghen tị sao, chẳng qua là bịa đặt mà thôi, nghe nói khi còn sống cha nàng không phải là Giang Nam đại tài tử, mẹ nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân…”

Chúng nhạc kỹ cười hì hì cười ha ha, Tương Tư mím môi đứng trước cửa sổ, trong lòng chua xót.

“Được rồi được rồi, đừng giễu cợt nàng, dù sao nàng cũng là người mới tới kinh thành.” Một nữ tử áo đỏ khác nhẹ giọng thì thào nói, thoạt nhìn càng ôn nhu hòa nhã. Tương Tư khom người chào nàng, thấy những người khác còn đang đùa giỡn với nhau, nàng nhẹ giọng nói: “Các tỷ muội tới đây tụ tập với nhau, tối hôm qua ta ngủ không ngon, đầu óc choáng váng, trước tiên ra bên ngoài tĩnh tâm ngồi một chút, miễn cho đợi lát nữa xấu mặt.”

Dứt lời, liền lạnh nhạt hành lễ, một mình ra khỏi cửa phòng.

Tiếng cười tùy ý phía sau lập tức biến thành hừ lạnh nghị luận, nàng chỉ làm bộ như không nghe thấy, cũng không đợi trong viện được nữa, liền dọc theo con đường đá cuội đi ra ngoài.

Băng qua cổng hoa động nguyệt có thể nhìn thấy phía đối diện yên tĩnh và dễ chịu, bao phủ bởi cây xanh tươi tốt. Nước trong ao trong vắt, đầy bèo tấm, trên bờ đá trắng xen kẽ tinh xảo, những cọng cỏ xanh đậm và xanh nhạt từ khe đá nhô ra, lắc lư gợn sóng trên mặt nước.

Thấy khung cảnh yên tĩnh, Tương Tư muốn đi nghỉ một lát, đi được vài bước, nàng nhìn thấy hai người đang chậm rãi đi về hướng này từ con đường ngoằn ngoèo đối diện với hồ nước, trong đó có một người để râu dài, ăn mặc như người một thư sinh, chính là Trâu thị lang, người còn lại phong tư như ngọc, trên mặt mày rậm thanh cao kiêu ngạo, lại là Đề đốc đại nhân Giang Hoài Việt.

Nàng vô cớ hoảng sợ, vội vàng xoay người tránh đi, lại không dám tiếp tục đi trở về, đành phải trốn sau cửa động nguyệt.

May mà hai người kia vừa đi vừa nói chuyện, đi đến bờ đá Tiểu Trì liền dừng bước ngắm cảnh. Tương Tư trốn ở đó, nghe bọn họ đàm luận đều là chuyện triều đình, đối với nàng mà nói thật xa lạ và nhàm chán, nhưng nghe xong cũng nguôi ngoai cơn hoảng hốt vừa rồi.

Bên kia Trâu Tấn nói xong việc triều đình, liền nói bóng nói bóng hỏi chuyện hậu cung. “Nghe nói Huệ phi bởi vì có thai mà được Vạn Tuế yêu thương, mấy ngày gần đây lại sinh ra nghi kỵ, lại liên tiếp đuổi mấy cung nữ đi, Đốc công thường đi lại hậu cung, không biết đã từng gặp qua Huệ phi nương nương?”

Giang Hoài Nguyệt trong lòng biết rõ, Huệ phi mang thai là một sự kiện trọng đại, trong ngoài triều đình xôn xao bàn tán, Vạn Tuế hơn ba mươi tuổi còn chưa có một đứa con trai, nếu Huệ phi sinh ra chính là hoàng tử, vậy rất có thể chính là thái tử tương lai, mà một khi nàng củng cố địa vị, Vinh quý phi cùng hắn nhất định sẽ là cái gai nhất định phải chặt đứt. Trâu Tấn hỏi như vậy, chỉ sợ cũng là muốn tìm hiểu Huệ phi gần đây có hành động gì, mà Giang Hoài Việt hắn đối phó như thế nào.

“Gần đây ta bận truy bắt phản nghịch truyền bá yêu sách, cho dù vào cung gặp Hoàng Thượng, cũng chưa từng gặp qua Huệ phi.” Gió nhẹ lướt qua, tựa hồ không thèm để ý nói: “Huệ phi nếu có thể sinh hạ hoàng tử là chuyện may mắn của triều đình, Vạn Tuế đối với nàng thêm quan tâm cũng là chuyện thường tình của con người. Ta thân là Tây xưởng đề đốc, hiện giờ lại lo lắng cho công việc của Đông xưởng, tự nhiên sẽ tận hết sức lực vì Vạn Tuế phân ưu. Đây không phải là trùng hợp hôm qua tiến cung ức kiến, Vạn Tuế còn chiếu cố ta lưu ý có tiểu thái giám thông minh ổn thỏa hay không, có thể cho Huệ phi sai phái.”

Trâu Tấn vừa nghe điều này, hắn lập tức hiểu ý nghĩa của lời nói và cười lớn. “Đốc công được Vạn Tuế tín nhiệm, do ngài đề cử nhất định cũng là người có năng lực.”

Tương Tư sau cửa động nghe lời này, cũng đại khái hiểu được mánh khóe trong đó, nhưng càng như vậy, càng cảm thấy khinh bỉ sự giả dối của mấy tên quan lại bọn họ. Đúng lúc này, dường như lại có người đi tới gần, Trâu Tấn lập tức cao giọng chào hỏi. “Chính Khoan! Nơi này yên tĩnh, lại đây ôn chuyện thế nào?”

Đối phương chẳng những không đến gần, còn lạnh lùng nói. “Miễn đi. Huynh đài bây giờ leo lên quyền quý, một bước lên mây, ta cùng ngươi chỉ sợ lời nói chung không đến nửa câu, vẫn là tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi là tốt nhất. ”

Trâu Tấn hắng giọng, dường như có chút xấu hổ, nhưng vẫn không mất đi sự thân thiện. “Lời này bắt đầu từ đâu? Ngươi cùng ta đều là môn sinh ân sư, giao tình nhiều năm như vậy chả nhẽ chỉ vì phẩm cấp khác biệt mà tiêu tan? A, đúng rồi, vị này chính là Đề Đốc Giang đại nhân của Tây Truy sự xưởng, ta từng nhiều lần nói với hắn về học thức của ngươi, hắn cũng rất khâm phục…”

Người nọ lại không tiếp lời, chỉ đáp lại bằng một cái khịt mũi khinh thường. Trâu Tấn nhất thời không tiện đáp ứng, Giang Hoài Việt bình tĩnh tự nhiên, giọng nói khiêm tốn. “Ngưỡng mộ thanh danh Lỗ đại nhân từ lâu, đã sớm muốn mời Trâu thị lang dẫn kiến, hôm nay vừa vặn gặp được ở đây, cũng là cơ duyên.”

“Cơ duyên? Nếu không phải ân sư đại thọ lần thứ bảy mươi, Lỗ mỗ quyết không cùng các ngươi ở cùng một chỗ!” Lỗ Chính Khoan nói chuyện như có gai nhọn, Giang Hoài Việt lại thay đổi giọng điệu, thậm chí không lộ ra một chút không kiên nhẫn. “Lỗ đại nhân đối với Giang mỗ có thành kiến? Ta ngược lại mấy năm trước đã đọc qua văn chương của đại nhân, lời nào cũng hùng hồn như vậy. Nếu đại nhân nguyện ý, Giang mỗ có thể đề cập tới trước mặt Vạn Tuế. ”

Hắn nói lời này cũng không có ác ý, Lỗ Chính Khoan lại khó chịu và tức giận. “Lỗ mỗ trời sinh tính tình bướng bỉnh, viết ra văn chương cũng là mấy bài lỗi thời, sao có thể khiến Xưởng công thưởng đọc? Ta mặc dù có thăng trầm, con đường làm quan không thẹn với lương tâm, cũng không bám vào quyền thế, càng không cần Xưởng công giả ý thương tiếc như vậy! ”

“Chính Khoan, nói dễ nghe một chút! Xưởng công cũng là thật tâm thành ý đối đãi ngươi, ngươi sao có thể cực đoan như vậy? Theo ta, ngươi thiệt thòi là vì cái bản tính bướng bỉnh này, nếu không, tại sao bây giờ con đường làm quan gập ghềnh như vậy? ”

Trâu Tấn bản ý khuyên giải, không nghĩ tới Lỗ Chính Khoan lại mỉa mai. “Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, ta tuy chìm nổi chốn quan trường, nhưng là nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Có vài người ngay cả thân thể cha mẹ ban cho cũng có thể tùy ý hủy hoại, nếu ta gặp phải như vậy, đã sớm phẫn uất ngượng ngùng lấy cái chết tạ tội. Bọn họ lại coi thường tính mạng, hoàn toàn không hổ thẹn, cả ngày âm nhu nịnh nọt, tính kế được mất! Quyền lực dù nắm trong tay, cũng đủ để làm cho tổ liệt tông sau dưới suốt vàng xấu hổ nhục nhã, tương lai có mặt mũi gì tiến vào phần mộ tổ tiên?!”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Tương Tư trốn sau cửa động cũng căng thẳng trong lòng, nghĩ thầm Lỗ Chính Khoan này thẳng thắn như vậy, hôm nay nhất định sẽ rước họa vào thân. Trâu Tấn bên bờ ao cũng vội vàng quát dừng, lại chắp tay với Giang Hoài Việt, nhiều lần xin lỗi.

Ngoài dự đoán của mọi người, Giang Hoài Việt không hề nổi cơn thịnh nộ, thậm chí còn không tỏ ra ủ rũ. Đối mặt với Lỗ Chính Khoan mặt mày lạnh lùng, hắn chỉ im lặng im lặng đứng yên một lát, lại khẽ mỉm cười. “Lỗ đại nhân quả nhiên là cương trực. Hắn không muốn kết giao, Trâu thị lang, ngươi cũng không cần ép buộc người khác.”

“Chính Khoan hắn chính là miệng nói thẳng, một chút không để ý đến người khác…” Trâu Tấn còn đang thấp giọng giải thích, Lỗ Chính Khoan đã ngạo nghễ rời đi, hoàn toàn không để hai người vào mắt. Giang Hoài Việt chắp tay sau lưng và đi vài bước về phía cửa động, dường như đã mất hứng thú ngắm nhìn phong cảnh, hướng Trâu Tấn nói. “Thọ yến gần như đã sẵn sàng rồi, Trâu thị lang không đi chính đường xem một chút?”

“Vậy Giang đại nhân không đi sao?”

“Ta không quen ồn ào, đi loanh quanh một chút sẽ trở lại.”

Hắn đã nói như vậy, Trâu Tấn cũng không mời nữa, và đi về hướng giống như khi hắn đi một mình. Tương Tư phía sau cửa động nguyệt nín thở lắng nghe một hồi, bên kia ao cũng không có động tĩnh gì, nàng cũng không biết Giang Hoài Nguyệt đi nơi nào

Nàng lặng lẽ thò đầu ra nhìn về phía ao, chỉ thấy cỏ xanh đung đưa, mặt ao trong veo gợn sóng lăn tăn, bên bờ chất đầy đá trắng không một bóng người. Lúc này Tương Tư mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi trở về. Không ngờ vừa quay đầu lại, liền có người từ bên cạnh đi tới, lạnh lùng hỏi: “Cô đi đâu?”

Tương Tư trong kinh ngạc kêu lên tiếng, Giang Hoài Việt nhíu mày, giơ tay che miệng nàng lại.

“Hét làm gì? Gặp phải ma sao?!”

* Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.