Độc Hành Tu Luyện Ký

Chương 11: Điều Kiện



Hoàng Vân từ khi rời khỏi quân đội trở về đã qua ba ngày.

Về tới nhà liền lên mạng học hỏi tri thức, có lẽ không lâu nữa hắn sẽ có ý tưởng lợi dụng thiên phú thôn phệ sao cho hiệu quả với giai đoạn trưởng thành hiện tại.

Từ lúc trong cơ thể có thiên phú thôn phệ, Hoàng Vân cảm thấy dường như sự giới hạn sức mạnh cũng bị xoá bỏ.

Khi hắn huấn luyện thân thể, thực lực đã có thể tăng lên. Xung quanh thân thể lúc nào cũng có một lực hút vô hình thôn phệ linh khí xung quanh tiến vào cơ thể.

Hắn nhận được thiên phú thôn phệ chỉ có hình thức ban đầu, còn lại có thể biến hoá khai thác năng lực của nó ra thành cái gì thì phụ thuộc vào Hoàng Vân.

Vì thế mấy hôm nay hắn rất tích cực lên mạng tìm kiếm ý tưởng thực hiện, sau khi suy xét nhiều thứ hắn thấy có một cái phương án rất khả thi cho giai đoạn luyện thể.

Theo như hắn biết, thôn phệ thiên phú sẽ hấp thu đồ vật được thôn phệ sau đó chắt lọc ra nguyên chất cho bản thân sử dụng. Theo thuyết như vậy thì những thứ bị thôn phệ cho dù có chất liệu khác nhau thì khi bị hấp thu cũng sẽ chỉ chuyển thành nguyên chất.

Điều này giống như việc rèn một thanh sắt thành một thanh kiếm, có thể sắt cho vào rất nhiều nhưng sau khi qua nhiều lần rèn đúc cũng chỉ tạo ra một thanh kiếm nhỏ. Thanh kiếm chính là tinh hoa của nhiều thanh sắt cộng lại.

Vậy những thứ không phải tinh hoa sẽ đi về đâu, tất nhiên sẽ bị thải ra bên ngoài trong quá trình rèn luyện.

Như thế thì thôn phệ cũng như rèn đúc chắt lọc tinh hoa, vậy những thứ không phải tinh hoa kia chắc chắn đã được thải ra.

Sau khi xâm nhập tìm hiểu hắn hiểu ra một vài thứ.

Thôn phệ cũng không phải chỉ hút vào mà không thải ra, mọi thứ đều tuần hoàn theo định luật tự nhiên, có lấy đi chắc chắn có trả lại. Thôn phệ cũng không ngoại lệ.

Mà Hoàng Vân có thể lợi dụng việc trả lại năng lượng để tạo một lực đẩy áp suất trong cơ thể.

Nó giống như lỗ đen cùng lỗ trắng trong vũ trụ, một cái thì thôn phệ một cái thì thải ra.

Cứ theo mạch suy nghĩ này hắn cũng có thể tạo ra một lỗ trắng thay vì một lỗ đen, hai thứ đồng thời chuyển hoá linh động cho nhau.

Dù sao đồ vật trên trái đất chất lượng không tốt, dù cho dùng năng lực đi thôn phệ những thứ này thực lực cũng không tăng được bao nhiêu, không bằng tạo ra lỗ trắng mini đặt vào thân thể để tăng trọng lực rèn luyện tự thân.

Nghĩ đến liền làm, trên bàn tay hắn xuất hiện một vòng xoáy màu đen mang theo một cỗ lực lượng hút xung quanh khí thể vào bên trong nhưng bây giờ Hoàng Vân đang cố gắng khống chế tốc độ thôn phệ chậm lại.

Nghĩ được phương hướng nhưng phát triển mới khó khăn, hắn còn chưa bắt đầu tập luyện nắm giữ sức mạnh thôn phệ thì làm sao có thể chuyển hoá lực hút thành lực đẩy.

Sau khoảng một tiếng vật lộn vẫn không có tiến triển quá lớn, chưa thể điều khiển tốc độ thôn phệ chứ đừng nói là chuyển hoá.

Tiếp đó lại qua hai canh giờ, Hoàng Vân bỏ cuộc ngồi trên giường suy nghĩ xem nên làm như thế nào, nghĩ mãi cũng không ra hắn đành tạm gác lại ý tưởng tạo ra lỗ trắng.

Đi ra ăn trưa sau đó lại đi ngủ, buổi chiều thức dậy lại lên mạng tìm hiểu xem mình thiếu xót ở chỗ nào.

Đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa vang lên, Hoàng Vân cũng mất hứng suy xét đi ra mở cửa.

Trước cửa đứng vài bóng người quen thuộc, Chu Giáp trong bộ quân phục không mấy xa lạ, còn có Chu Hồng đi theo sau. Ngoài ra hắn thấy năm thành viên trong ảnh sát đều tụ tập đông đủ. Vĩ Thành cũng xuất hiện, khí tức trầm ổn, thu liễm trở nên mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước, bên cạnh hắn còn có Vĩ Trương trong tình trạng băng bó tay nhìn hắn.

Hoàng Vân với tư cách chủ nhà liền lên tiếng nhiệt tình nói.

"Hôm nay nhà ta quả nhiên đông vui, mời các vị vào trong".

Chu Giáp cảm thấy có gì đó sai sai, ai bảo đây là nhà ngươi, không phải ngươi đang ở nhờ quân đội sao, còn mạnh miệng như thế.

Suy nghĩ trong lòng cũng không nói ra, Chu Giáp mỉm cười nói.

"Các ngươi cùng vào đi, hôm nay là chuyện quan trọng liên quan đến tất cả mọi người".

Mấy người cũng không có ý kiến bước theo Hoàng Vân ngồi vào phòng khách, do biệt thự khá rộng nên phòng khách cũng không kém, mọi người ngồi vẫn còn thừa mấy chỗ.

Sau khi khách khí giới thiệu vài câu Hoàng Vân đã biết tên những thành viên trong ảnh sát.

Mấy người đàn ông theo thứ tự là Lí Phong, Vĩ Thành, Khải Trạch, Lăng Nghệ còn một nữ tử duy nhất trong đội tên là Hi Hoa.

Ngoài ba người đã biết còn có hai cái tên hắn chưa tiếp xúc là Hi Hoa cùng Lăng Nghệ.

Vĩ Thành khi xuất viện đầu óc cũng thông minh lên trông thấy, không còn dám mở miệng trêu chọc Hoàng Vân.

Mấy người thành viên Ảnh Sát nhìn thấy Hoàng Vân mang theo e sợ rụt rè, ngay cả binh vương như Vĩ Trương cũng không dám tỏ thái độ. Đứng trước mặt bọn họ là một người trẻ tuổi quái vật, mỗi người cũng không muốn bị để ý tới.

Chu Hồng sắc mặt như bình thường chào Hoàng Vân đôi ba câu cũng không có nói tiếp, sau khi thực lực Hoàng Vân lộ ra khiến nàng không còn tự nhiên như xưa.

Nàng biết khoảng cách giữa nàng và Hoàng Vân ngày càng lớn, tự nhiên sinh ra xa cách.

Tuy Hoàng Vân không có biểu hiện thượng đẳng hơn so với đám người nhưng mấy người cũng tự hiểu mà không dám bất kính.

Chỉ có Chu Giáp mới có thể ngang vế nói chuyện tự nhiên với Hoàng Vân.

Bản thân hắn cũng biết đây chỉ là bắt đầu, hắn sẽ càng ngày càng mạnh hơn, khi xưa bằng hữu chỉ có thể bị bỏ càng xa.

Cường giả luôn cô độc, chính vì thế hắn không muốn giao thiệp nhiều người hay thân thiết với một ai. Khi đi xa quay lại ngắm nhìn, hắn cũng không muốn thấy từng nấm mộ của những người hắn quan tâm.

"Hôm nay ta đưa bốn người này đến để nhờ ngươi có thể đả thông huyệt đạo của bọn hắn".

Chu Giáp sao có thể không biết bọn hắn nghĩ gì, hắn không muốn tình cảnh bế tắc nên chủ động nói chuyện với Hoàng Vân.

Trước khi rời khỏi quân đội vài ngày trước Hoàng Vân có hứa nếu có yêu cầu gì mình sẽ giúp một hai. Tất nhiên Hoàng Vân không quên những gì mình nói.

Lần trước khi giao thủ cùng Vĩ Thành hắn tiện thể nhả ra miếng bánh ngọt cho quân đội, hiện giờ đã thực hiện thành công.

"Ta sẽ giúp đỡ nhưng không phải làm từ thiện".

Nghe Hoàng Vân trả lời Chu Giáp không có ngoài ý muốn, hắn biết Hoàng Vân không có khả năng giúp quân đội dễ dàng như thế, bàn điều kiện là thiết yếu.

"Ngươi có thể nói điều kiện để ta xem xét".

Hoàng Vân không nghĩ tới Chu Giáp đáp ứng nhanh như thế, đúng là quân đội tác phong nhanh nhẹn, lôi lệ phong hành.

"Chu tướng quân quả là người sáng suốt".

Tiếp đó hắn kêu mấy người kia đi sang căn phòng khác một lúc, liên quan tới lợi ích của bản thân Hoàng Vân không muốn nhiều người biết.

Khi mấy người đi hết Hoàng Vân mới nhìn Chu Giáp nói thẳng.

"Không nói những lời hoa lá, nếu muốn ta ra tay tướng quân phải đưa ta 50 bình hồi phục ngươi dùng cho Lí Phong".

Chu Giáp đang tập chung nghe kĩ cũng hơi ngạc nhiên.

"Sao ngươi biết quân đội có loại thuốc này?".

"Là ta phát hiện ra khi nhìn thấy Lí Phòng thôi, vấn đề này không quan trọng, quan trọng là ngươi có đồng ý hay không?".

Chu Giáp suy tư một lúc lâu, cho Hoàng Vân cũng có thể nhưng số lượng nhiều hắn không dám chắc cấp trên đồng ý.

"Ta cần gọi điện".

Hoàng vân không gấp gáp nói.

"Không sao, ta có thể đợi".