Độc Hành Tu Luyện Ký

Chương 10: Thôn Phệ



Thời gian một ngày thấm thoát qua đi, vào sáng sớm ánh nắng rọi qua cửa sổ chiếu vào căn phòng.

Hôm nay là ngày có cơ hội câu vạn giới lần thứ hai.

Bây giờ hắn vẫn đang bị giám sát nhưng chỉ giới hạn trong sự cho phép, bọn người cũng không được xâm nhập đời sống riêng tư trong nhà của mình.

Vì thế Hoàng Vân rất bình tĩnh, không sợ bị lộ tẩy bí mật.

Hắn đã tìm khắp căn nhà suốt khoảng thời gian qua nhưng cũng không tìm thấy một cái camera giấu kín nào. Bằng trực giác của bản thân, khi bị theo dõi chắc chắc sẽ bị hắn phát hiện.

Mấy người cũng không phải lúc nào cũng giám sát hắn.

Thời gian không vội vã trôi qua, chớp mắt đã hết ngày, khung cảnh tiến vào buổi tối.

Hoàng Vân đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị lấy cần câu ra khỏi cổ.

So với mấy tháng trước, chiếc cần câu ảm đạm vô quang bây giờ đang phát sáng báo hiệu năng lượng đã đầy đủ.

Chậm thì sinh biến, hắn cầm cần câu trên tay, chiếc cần câu to ra thành hình dáng ban đầu, dây căng lên chui vào một vòng xoáy màu đen xuất hiện phía trước.

Dường như câu được cái gì rất lợi hại, móc câu vừa cho vào vòng xoáy lục lọi rất nhanh đã chủ động kéo một đồ vật ra ngoài. Động tác lưu loát nhanh nhẹn không cần Hoàng Vân ra sức, cần câu kéo ra một chùm sáng quen thuộc.

Trong chốc lát năng lượng của nó bị rút sạch, biến trở về màu đen bay lại trên cổ Hoàng Vân.

Hắn cho dù đã thấy qua cảnh tượng này một lần nhưng cũng không khỏi cảm thán cần câu thần kì.

Một chùm sáng nằm trên tay Hoàng Vân, cũng giống như lần trước, chùm sáng dường như bị dùng thủ đoạn nào đó che giấu sự hiện hữu của đồ vật bên trong.

Sau vài giây ánh sáng tán đi, Hoàng Vân mở vạn vật chi đồng ngắm ngía. Đôi mắt này tiêu hao tinh thần lực của hắn rất nhiều, mỗi khi sử dụng một lần đầu óc choáng váng đi đứng không vững cần nghỉ ngơi một ngày trời mới hết.

[Thiên Phú Thôn Phệ].

[Đẳng cấp: 5 sao trung cấp].

[Chú ý: Không thể trưởng thành].

Thiên phú thôn phệ! Ngũ sao trung cấp!. Thật sự hôm nay thần may mắn tìm tới cửa, Hoàng Vân kích động xém chút ngửa mặt lên trời kêu lên.

Hắn biết rằng ngũ sao trung cấp có ý nghĩa như thế nào, thứ này có thể giúp hắn trưởng thành tới cảnh giới Thiên Chất!

Thiên chất là cảnh giới tối cao của lĩnh vực thứ nhất, cảnh giới này giúp người tu luyện thay đổi về bản chất của sinh mệnh, tiến hoá tăng lên theo chiều không gian.

Là bước đầu trở thành đấng toàn năng trong truyền thuyết.

Cảnh giới Thiên chất tên như ý nghĩa, chính là biến đổi về chất để đạt tới không gian cao hơn, nơi mà không một sinh vật sống nào có thể tiến vào. Khi đạt tới thiên chất tức là trở thành sinh vật cao cấp, không còn bị giới hạn trong sự 'sống' và cái 'chết'.

Vậy mà hắn đánh bừa đánh bạ lại có thể câu ra đồ vật giúp mình đạt tới thiên chất cảnh, thật sự là thần may mắn phù hộ.

Không đợi thêm một giây nào nữa, Hoàng Vân đưa tay bắt vào đồ vật hiện lên.

Nó là một khối khí thể màu đen, khi bị hắn bắt được thì ngay lập tức chui vào trong thân thể biến mất không thấy.

Trên đỉnh đầu Hoàng Vân hiện ra một vòng xoáy thôn phệ linh khí xung quanh vào trong thân thể.

Hắn đang muốn vui mừng một đợt thì đầu hơi choáng váng đứng lảo đảo.

Cố gắng bám lấy tay nắm cửa, Hoàng Vân đi ra bên ngoài chạy tới phòng ngủ thì không còn trụ nổi nữa ngã xuống giường.

Không biết qua bao lâu, mí mắt Hoàng Vân hơi động đậy, sau đó mở ra.

Ánh sáng le lói chói sáng, hắn nằm trên giường ngắm ngía chung quanh.

"Lại ngất một lần nữa". Hoàng Vân không hiểu vì sao cứ mỗi lần chạm vào đồ vật được câu ra hắn lại ngất đi.

May mắn lần này khác lúc trước, do ý chí mạnh mẽ được trải qua tôi luyện hắn không ngất ngay tại chỗ mà cố gắng bước tới giường mới ngã xuống.

Dù sao ngất ở nhà vệ sinh chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Hắn đứng dậy vệ sinh cá nhân, hiện tại đã là buổi trưa, Hoàng Vân hiếm thấy thay đổi lịch trình khiến hai nhà khoa học kia tới một lần khám xét.

Tất nhiên không có gì bất thường.

Lúc này hắn đang ngồi trước máy tính xem tin tức, nhưng tâm thần lại chú ý vào năng lực thôn phệ mới lấy được.

Hôm qua quá vui mừng nên hôm nay hắn mới để ý thiên phú thôn phệ không thể trưởng thành.

Suy nghĩ lại cũng đúng, năng lực này nghịch thiên có một không hai, nếu có thể trưởng thành thì không còn gì để nói nữa.

Đồng thời trong đầu hắn cũng hiện ra năng lực của thiên phú thôn phệ, nó có thể thôn phệ những thứ không phải vật sống hoặc những người không còn sức phản kháng.

Sau đó chắt lọc tinh hoa của đồ vật bị thôn phệ cho bản thân sử dụng.

Thiên phú thôn phệ chắt lọc ra một thứ tên nguyên chất, là chất khởi nguyên trong vũ trụ, bản chất của vạn vật.

Có thể dùng để tu luyện mọi hệ thống khác nhau như linh hồn, thể chất, khí thể,... Tất cả những thứ gì ngươi có thể nghĩ ra được.

Đặc biệt khi thiên phú thôn phệ đã trưởng thành đến mức cao nhất nó thậm chí có thể thôn phệ được những khái niệm không thể quan sát.

Tỉ như tín ngưỡng,định luật, quy tắc, pháp tắc,thời gian, không gian, nhân quả...

Chính vì có năng lực này nên mới giúp người tu luyện bước vào cảnh giới Thiên Chất.

Nhìn xong năng lực của thiên phú thôn phệ Hoàng Vân cũng không biết nói gì hơn, đây quả là năng lực quá nghịch thiên.

Hoàng Vân cầm lên hộp sắt bên cạnh bàn nói.

"Thôn Phệ".

Trên tay hắn có một vòng tròn màu đen hiện ra, hộp sắt từ từ chìm dần vào trong lòng bàn tay biến mất không để lại một dấu vết. Truyện Hot

Cùng lúc đó trong thân thể hắn hiện lên một điểm sáng bé nhỏ, thật sự nó rất nhỏ. Nếu không phải do thiên phú thôn phệ hỗ trợ hắn cũng không biết được trong cơ thể mình có cái này.

Hắn nhận ra mình có thể điều khiển ánh sáng nhỏ này đi khắp nơi trong cơ thể.

Tiếp đó Hoàng Vân điểu khiển ý nghĩ đem điểm sáng nhỏ đó hoà vào trong một khối cơ bắp.

Cảm thấy không có khác biệt gì cả, khối cơ bắp không có biến hoá, có lẽ do lượng nguyên chất quá ít không đáng kể.

Tiếp tục cầm một cái cốc lên thôn phệ, chiếc cốc hoá thành điểm nguyên chất nhỏ xuất hiện trong thân thể.

Sau đó lại lần lượt những thứ khác bị hắn thôn phệ, nhìn thấy đồ vật trong nhà hơi thưa thớt, nguyên chất mới góp đủ một hạt gạo.

Dùng suy nghĩ đem hạt gạo nguyên chất hoà vào một khối cơ bắp, hắn cảm thấy có chút thay đổi, cơ bắp hơi đỏ nhẹ sáng lên, có một chút nước màu đen chảy ra ngoài làm cho khối cơ bắp thêm rõ ràng tinh tế.

Những thứ nước đen kia là tạp chất trong cơ bắp Hoàng Vân.

Tuy được tẩy kinh phạt tuỷ nhưng qua huấn luyện cực hạn, thân thể lắng đọng lại một chút tạp chất cũng là bình thường.

Tẩy kinh phạt tuỷ cũng không phải vạn năng, tập luyện để lại ám thương là chuyện đương nhiên.

Không có thể chất mạnh nhất chỉ có thể chất mạnh hơn.

Cảm giác cơ bắp hoạt động thoả mái tràn đầy sức mạnh, Hoàng Vân lại lấy thêm vài thứ không dùng đem ra thôn phệ.

Hắn đi xuống nhà kho bắt đầu thôn phệ. Nào là bàn ghế gãy, rào sắt, tủ bỏ hắn đều không bỏ qua.

Sau khi quét sạch nhà kho, Hoàng Vân tâm thần sảng khoái đi ra ngoài.

Nguyên chất đã tích góp to như quả bóng bàn, nhưng hắn không có thôn phệ ngay mà góp lại một chỗ trong thân thể.

Nói là to như quả bóng bàn nhưng nó chỉ ở dạng khí, Hoàng Vân muốn áp súc nén lại khiến cho nó đặc hơn một chút. Chắc hẳn lúc đấy hấp thu sẽ tốt hơn bây giờ.

Quanh đi quẩn lại, trong nhà cũng không còn cái gì để thôn phệ, Hoàng Vân thấy thời gian chịu trận cũng đã qua, hắn mặc lại quần áo đi ra ngoài kêu tài xế chạy xe tới quân đội.

Bước vào trong quân doanh, Hoàng Vân dưới sự chỉ dẫn của một tên binh sĩ đi vòng qua lại mấy vòng mới tới trước cửa phòng làm việc của Chu Giáp.

Gõ cửa đi vào, thấy Chu Giáp đang bận rộn với đóng giấy tờ trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười nói.

"Ngươi hôm nay cũng đến đây thăm ta".

Bên ngoài dáng vẻ trang nghiêm, uy nghi biến mất, Chu Giáp mặc một chiếc áo sơ mi trắng sắn tay đang viết lách đóng dấu văn bản.

Hoàng Vân tuy không muốn lo chuyện người khác, càng không muốn bị liên luỵ nhưng khi nhìn Chu Giáp cố gắng như vậy hắn cũng kính nể.

Một người đàn ông trung niên khoẻ mạnh bây giờ trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, trên đầu tóc bạc lưa thưa, hai bên mắt có quầng thâm hiện rõ. Dù vậy lúc nào cũng mang nụ cười trên mặt.

Cảm thán trong lòng nhưng hắn cũng không quá xúc động, dù sao mỗi người chí hướng khác nhau đường đi cũng khác nhau, vận mệnh là do bản thân chọn. Hắn cũng không có quyền khuyên bảo.

"Chính xác hôm nay ta đến thăm Chu tướng quân, đồng thời cũng cảm ơn ngài giúp đỡ ta trong khoảng thời gian này".

Hoàng Vân cảm tạ Chu Giáp thật lòng, hắn biết mình còn bình yên tới nay cũng do có Chu Giáp sau lưng. Trong quân đội cũng không yên ổn như tưởng tượng, thù trong giặc ngoài rất nhiều, nếu không có Chu Giáp hắn cũng không yên bình tới bây giờ.

Đối với một người toàn tâm toàn ý một lòng vì đất nước lại giúp đỡ mình, hắn rất kính trọng.

"Haha ta cũng cảm tạ ngươi còn để ý tới ta". Chu Giáp cũng cười nói vui vẻ.

Hoàng Vân cùng Chu Giáp nói chuyện một lúc thì hắn nhìn Chu Giáp nghiêm túc nói.

"Hôm nay ta cũng có một số vấn đề muốn thông báo với Chu tướng quân".

Tiếp đó hắn nói về việc muốn rời khỏi đây, hắn cũng nói trước khi đi sẽ ở lại biệt thự hai tuần, trong hai tuần này muốn hắn giúp gì có thể nói với mình.

Chu Giáp nghe Hoàng Vân nói, hắn cũng hơi thở dài đáp lại.

"Ngươi có thể đi nhưng trước đó ta phải báo cáo với cấp trên".

Hoàng Vân cũng không ý kiến gì.

"Tuỳ Chu tướng quân, ta chỉ tới thông báo như vậy, như các ngươi nói ban đầu ta cũng có quyền công dân. Trong khoảng thời gian vừa qua ta cũng phối hợp với các ngươi làm việc rất tốt".

Nói xong hắn lại liếc nhìn Chu Giáp.

"Mong tướng quân cùng với cấp trên của ngươi không muốn ép ta".

Kính trọng về mặt kính trọng nhưng hắn cũng không muốn làm con rối cho bọn hắn dắt bên đông hướng bên tây.

Trước kia hắn đồng ý để mấy người giám sát cũng một phần là vì bản thân, dù sao lúc đó đã bị Chu Giáp phát hiện thực lực, hành động theo cũng là bảo vệ bản thân đồng thời lấy được lợi ích không nhỏ khi hai nhà khoa học nói về vấn đề trong cơ thể mình.

Thấy Hoàng Vân đã quyết định chắc chắn, Chu Giáp cũng không muốn rối rắm thêm, hắn nói.

"Ta sẽ nói với cấp trên một tiếng".

"Một lần nữa cảm tạ Chu tướng quân những ngày qua chăm sóc, ta mong rằng ngươi không làm khó ta".

Hoàng Vân nói xong liền đi ra ngoài, hắn không lâu sau sẽ rời địa cầu.

Không biết có nhất phi trùng thiên thành nhân vật chính hay chết tại một xó xỉnh hẻo lánh không ai nhớ tên.

Chính hắn cũng không biết được.