Độc Hành Tu Luyện Ký

Chương 9: Giam lỏng



Cũng không có gì lạ, sức mạnh Vĩ Trương lấy được không phải con người có thể đạt tới, hắn cũng không được tẩy kinh phạt tuỷ như Hoàng Vân.

Như vậy để có được thực lực như bây giờ, chắc chắn phải đánh đổi rất nhiều thứ.

Chu Giáp nói trong quân đội có rất nhiều loại thuốc dạng như thế, Vĩ Trương sử dụng một loại thuốc thiêu đốt tuổi thọ để đổi lấy sức mạnh.

Hoàng Vân thấy Vĩ Trương rất đáng nể, hắn chịu hi sinh bản thân cống hiến cho tổ quốc, điều này hắn lại không làm được.

Tục ngữ có câu: "Người không vì mình trời tru đất diệt". Hoàng Vân chỉ vì bản thân, những chuyện bao đồng khác hắn không nguyện ý tham gia vào.

Chu Giáp giải thích với Hoàng Vân xong liền nhìn hắn nói:

"Vậy tại sao ngươi có thể mạnh như vậy, không ngại nói với ta?"

Vẻ mặt Chu Giáp không còn nghiêm nghị, chính trực như lúc gặp Hoàng Vân, hắn bây giờ nhìn Hoàng Vân mang theo sát khí.

Hoàng Vân biết rằng hiện tại hắn rơi vào nguy hiểm, từ lúc bước vào hắn đã cảm giác rất nhiều họng súng từ bốn phía chĩa vào người. Bây giờ Chu Giáp lại hỏi điều này nhằm ép hắn nói ra bí mật của mình.

Nhưng hắn biết Chu Giáp chắc chắn sẽ không giết mình.

Nếu nguy hiểm Hoàng Vân sẽ thông qua giấy thông hành trực tiếp đi tới thần ma chiến trường, nhưng sẽ không thể trở về địa cầu được nữa.

"Đây là bí mật của ta ngươi không cần quan tâm". Hoàng Vân nhìn Chu Giáp nói, ở địa cầu còn rất nhiều thứ có ích cho sự trưởng thành của hắn, nếu không phải bất đắc dĩ hắn sẽ không rời địa cầu sớm như vây.

Nhìn Hoàng Vân vừa nãy có thể đánh bại Vĩ Trương dễ dàng nhưng nếu xét theo khía cạnh khác thì hắn ngay cả xách giày cho Vĩ Trương cũng không xứng.

Tỉ như lĩnh vực súng ống đạn dược Hoàng Vân dốt đặc cán mai nhưng nếu để một khẩu súng vào tay một tên binh vương thì chắc chắn Hoàng Vân phải chạy thoát thân.

Hoàng Vân nhìn thấy vẻ mặt Chu Giáp hắn tiếp tục nói:

"Ngươi muốn uy hiếp ta sao?"

Chu Giáp thấy Hoàng Vân không sợ hắn cũng không diễn nữa:

"Ta cần ngươi làm cho quốc gia một số thứ, từ giờ ngươi phải ở quân đội, Ảnh Sát cũng không cần tham gia nữa".

Hoàng Vân thấy việc này cũng có thể, không quá ảnh hưởng tới tiến trình của hắn:

"Ta đồng ý nhưng với một vài điều kiện".

Chu Giáp nghe thế cũng không bất ngờ:

"Nếu có thể đáp ứng ta sẽ đồng ý".

"Ta cần một cái máy tính để lên mạng cùng với ngươi phải bảo đảm an toàn thân thể của ta". Hoàng Vân dù sao đi ra ngoài cũng như ở trong nhà, không huấn luyện tức là nghỉ ngơi, hắn cũng không để ý quân đội tiến hành giam lỏng nhưng đồ vật cần vẫn phải có mới được.

Chu Giáp nghe Hoàng Vân nói, thấy không có vấn đề nên cũng đáp ứng.

Sau đó hắn chạy ra ngoài cầm điện thoại gọi điện cho ai đó tầm 5-10 phút mới quay lại nhìn Hoàng Vân nói:

"Quân đội sẽ tiến hành giam lỏng cùng với giám sát ngươi nhưng cũng không hạn chế quyền công dân của ngươi, còn lại tí nữa sẽ có một số nhà khoa học tới xem xét".

Hoàng Vân nghe tới nhà khoa học cũng nói đùa với Chu Giáp:

"Đừng mổ thân thể của ta là được".

Sau đó nửa giờ có hai nhà khoa học nghiên cứu về thân thể tới nhìn Hoàng Vân, hai người đeo cho hắn chiếc vòng màu xanh lục trên tay tiếp đó kêu hắn vận động thân thể.

Sau đó lại làm các bài kiểm tra khác, phong phú đầy đủ đánh giá không bỏ sót thân thể Hoàng Vân.

Một lúc sau kiểm tra thân thể hoàn tất, hai nhà khoa học khiếp sợ nhìn số liệu trên màn hình. Tất cả chỉ số đều vượt quá xa người bình thường, thậm chí còn cao hơn một binh vương bình thường rất nhiều. Đây là chân chính quái vật.

Hoàng Vân nhìn kết quả thoả mãn, hắn cũng có ý kiểm tra thân thể hắn xem có gì bất thường hay không, dù sao thời đại khoa học kĩ thuật rất chuyên nghiệp về mảng này.

Chu Giáp thì đứng bên cạnh cầm lên đống hồ sơ của hắn đem ra ngoài, Hoàng Vân nghĩ chắc hẳn đưa cho cấp trên xem.

Tiếp đó Hoàng Vân được đưa tới căn biệt thự không xa quân đội, từ bây giờ đây sẽ là nhà của hắn.

Hắn cảm thấy rất thoả mái, nói là giam lỏng nhưng mấy người cũng chỉ đeo cho mình vòng tay giám sát định vị sau đó phân tích số liệu.

Cuộc sống hằng ngày nhàm chán lại tiếp tục, mỗi ngày đều không ai quấy rầy hắn, nhưng chắc bọn hắn cũng đang theo dõi hắn nhất cử nhất động.

Hoàng Vân cũng hay đến chỗ hai nhà khoa học hỏi thăm về thân thể của mình, tìm ra hướng huấn luyện mới để có lợi sau này.

Sáng sớm hôm nay như thường nhật Hoàng Vân sớm chạy bộ, ăn sáng rồi đi huấn luyện thân thể, dù không thể mạnh hơn nhưng huấn luyện cũng không được bỏ bê.

Tập luyện tới trưa hắn lại ngủ một giấc tới 2h, lúc này Hoàng Vân đang lướt mạng tìm hiểu về tri thức của rất nhiều lĩnh vực khác nhau như: sinh học, vật lí, hoá học,....

Cổ nhân có câu "Tri thức là đồ vật vô giá", bản thân là một người thực tế, Hoàng Vân cần tìm hiểu rất nhiều tri thức để có thể áp dụng vào trong tu luyện.

Ở trong tiểu thuyết nhìn xem nhân vật chính hở một cái là đánh nát lục địa, phá vỡ không gian, chưởng khống thời gian,... quá không hợp lí.

Vạn vật có được tất có mất, định luật bảo toàn năng lượng tuần hoàn khắp mọi nơi, nếu muốn mạnh mẽ tất nhiên đầu ngươi phải to.

Tại địa cầu tìm kiếm những kiến thức này quá dễ, việc của Hoàng Vân chỉ là tiếp thu tri thức các tiền bối lưu lại, làm ít công to.

Có thể do không còn là một người bình thường nên đầu óc ngu dốt lúc trước của hắn bây giờ học gì cũng vào, nhìn một lần sẽ không quên nên hắn học rất nhanh lại hiểu sâu về từng vấn đề.

Hoàng Vân trong phòng uống trà lên mạng tìm hiểu tri thức, khí chất giống như một thanh niên bình thường nhưng giấu bên trong là sức mạnh kinh khủng có thể xé nát binh vương.

Sau khi học tập xong, hắn ra ngoài ban công nằm phơi nắng, hưởng thụ cuộc sống lẩm bẩm nói:

"Ngày mai tới lần tiếp theo câu vạn giới ".

Đang nằm thư giãn bỗng có tiếng bước chân dưới nhà, Hoàng Vân mở mắt đi xuống thấy một người đã lâu không gặp chính là Chu Hồng.

Chu Hồng nhìn thấy Hoàng Vân xuống thì chào hỏi:

"Vân công tử đã lâu không gặp, kể từ lần trước gặp không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy".

Hoàng Vân nhìn thấy Chu Hồng cũng không bất ngờ, Chu Giáp có nói với hắn trong khoảng thời gian này nàng đi nước ngoài xử lí một số công việc nên chưa trở về.

"Ngươi không cần xưng hô xa lạ thế, ta cùng phụ thân ngươi có quen nhau, ngươi gọi thẳng tên ra là được".

"Được rồi Hoàng Vân".

Chu Hồng không có khách khí nói, nàng cũng biết khoảng thời gian này Hoàng Vân đang bị giám sát chắc chắn không quá thoả mái.

"Ngươi đừng bực tức phụ thân, hắn bị cấp trên điều lệnh giữ ngươi lại".

Chu Hồng cũng không muốn Hoàng Vân với phụ thân nàng không hiểu nhau dẫn tới bất hoà không cần thiết.

"Ngươi không cần lo lắng, ta sống ở đây rất thoả mái, tốt hơn chỗ ở trước rất nhiều".

Chu Hồng thấy Hoàng Vân không bực tức cũng thở nhẹ ra.

Tiếp đó hai người nói chuyện một lúc thì Chu Hồng xin phép trở về.

Hoàng Vân qua loa lấy lệ đưa nàng ra khỏi cửa, hắn bây giờ chỉ chú ý tới lần thứ hai câu vạn giới vào ngày mai.

Mạnh như hắn cũng hồi hộp mong đợi, dù sao tất cả những gì bây giờ mình có được cũng nhờ chiếc cần câu.

Hoàng Vân lấy tay sờ lên trên cổ, chiếc vòng cổ với dây màu đen có một cái cần câu thu nhỏ đang lấp loé năng lượng.