Độc Hành Tu Luyện Ký

Chương 17: Giết Người



Tên tài xế bị bóp chặt cổ trên mặt không hề sợ hãi vung tay lên liền muốn thoát ra.

Nhưng đáp lại hắn là một bàn tay siết càng chặt như xách một con vịt giơ lên cao.

"Cho ngươi năm giây giải thích". Hoàng Vân nhìn hắn lạnh nhạt nói.

Lúc này tên tài xế mới bắt đầu hoảng hốt, hắn không ngờ mình không thoát khỏi một tên nhóc da vàng.

Dai hoảng sợ nhìn tên thiếu niên trước mặt, nhưng lại nhận được một ánh mắt hờ hững như nhìn côn trùng một dạng. Trong tâm trí tràn ngập sợ hãi Dai hơi giơ tay chỉ ra bên ngoài.

Hoàng Vân lúc này mới để ý xung quanh, hắn hiện đang đỗ xe trước cửa một nhà kho lớn, là nơi ít người qua lại.

Hoàng Vân buông tay ra, tên tài xế liên tục ho 'khụ khụ' nhìn hắn không dám lên tiếng.

"Nói ra mục đích của ngươi".

Bây giờ hắn mới để ý tên tài xế trước mặt, hắn là một tên ngoại quốc.

Làn da trắng, mắt xanh, tóc nâu, tất cả các đặc điểm trên thân thể đều không phải người trong nước. Những thứ này không quan trọng, điều hắn để ý là tên này tại sao muốn gây bất lợi cho hắn.

Trong đầu Hoàng Vân đại khái đã có một cái đáp án, lúc này tên tài xế mới điều chỉnh tốt trạng thái ngước mắt lên nhìn Hoàng Vân hoảng sợ nói.

"Ngươi đừng giết ta, có người thuê ta tới bắt ngươi".

Hoàng Vân cũng không đáp lại mà nhìn xem hắn biểu thị tiếp tục.

"Ta tên Dai, là lính đánh thuê người Mĩ, hôm trước có một người ra giá cao thuê ta tới bắt ngươi mang vào nơi đây". Tên Dai vừa nói vừa khoa tay múa chân chỉ trỏ bên ngoài nhà kho giống như sợ Hoàng Vân không tin liền giết hắn.

"Ai thuê ngươi?". Hoàng Vân bình thường sống ẩn cư không ra khỏi cửa, nếu có cũng chỉ đi loanh quanh trong quân đội đáng nhẽ không ai chú ý mới đúng. Vậy mà bây giờ có người muốn bắt hắn, Hoàng Vân thấy trong quân đội chắc chắn có sâu mọt.

Dai nghe thấy Hoàng Vân tra hỏi hắn không có trả lời ngay mà ngay trong lúc Hoàng Vân không chú ý tay hắn luồn vào túi quần rút khẩu súng lục ra.

Trên tay cầm tới súng lục Dai cảm thấy an toàn hơn nhiều, hắn lúc nãy giả bộ diễn kĩ để tên thiếu niên này giảm bớt cảnh giác. Bản thân là lính đánh thuê tính mạng lúc nào cũng treo trên sợi tóc hắn luôn hiểu mình cần làm gì vào những lúc như thế này.

Nhưng để Dai bất ngờ là tên nhóc trước mặt không hề sợ sệt như trong tưởng tượng mà nhìn mình đạm nhiên như gió thoảng, không hiểu sao hắn cảm thấy bất an.

Giác quan Hoàng Vân vượt xa người bình thường làm sao lại không biết Dai tiểu động tác, lúc đầu hắn muốn tên này dẫn mình vào trong nhà kho tránh đả thảo kinh xà sau đó một mẻ hốt gọn nhưng nhìn hắn tìm đường chết Hoàng Vân từ chối thì bất kính.

"Ngươi hình như hiểu nhầm một vài thứ". Hoàng Vân ánh mắt ngắm nhìn Dai như một người chết.

Dai chưa kịp phản ứng bỗng thấy ở cổ hơi xót xót, theo bản năng lấy tay lên sờ soạng thì từ bên trong có máu ứa ra ngoài, cả đầu hắn không tự chủ rớt xuống đất.

Trước khi lâm vào hắc ám Dai có chút không hiểu nhìn Hoàng Vân, chỉ thấy Hoàng Vân vẫn ngồi chỗ cũ không nhúc nhích nhưng cặp mắt kia đích xác nhìn theo hắn không rời trong miệng hơi lẩm bẩm một câu nói.

"Thôn Phệ!".

Từ trong mắt Hoàng Vân bắn ra làn khói đen kì dị quấn lấy thân thể không đầu bọc lại thành chiếc kén không một giọt máu nào trào ra ngoài. Đồng thời trong lúc đó cơ thể hắn đi theo hiện một lượng nguyên chất nho nhỏ, nó không lớn như tưởng tượng chỉ to bằng đầu ngón tay nhưng lại càng sền sệt đậm đặc.

Xét theo độ tinh khiết thì hơn hẳn lúc hắn thôn phệ những đồ vật khác kể cả thuốc hồi phục, nhìn trong thân thể chùm sáng nhỏ bé nhưng lại dày đặc giống như sắp sửa tích thuỷ Hoàng Vân hơi suy nghĩ.

Trong đầu không hiểu nảy ra nhiều ý tưởng nhưng hắn không rảnh để ý, tình cảnh hiện tại là phải tiêu diệt đám người bên trong.

Nhìn về phía nhà kho Hoàng Vân mang theo sát ý rét lạnh đi ra ngoài xe, không ai thấy được trong mắt hắn hơi lấp loé khói đen như nhìn một đám nguyên chất chạy nhảy chờ tới thu thập.

Đi xuống xe hắn đi bộ nhẹ nhàng tiến tới nhà kho, cố ý ẩn nấp thân hình đi lại gần thăm dò tình huống.

Trong mắt hiện lên khói đen tràn ngập đồng tử, Hoàng Vân bắt đầu bỏ đi thị giác cùng quang cảnh xung quang thay vào đó hắn trông thấy từng điểm sáng lấp loé lộ ra rõ ràng trong đêm tối.

"1, 2, 3.... 12 tên". Dựa vào một thùng hàng Hoàng Vân lẩm bẩm.

Năng lực này hắn đặt tên là tử nhãn, trong khoảng thời gian mày mò sức mạnh thôn phệ tìm ra. Chỉ có đơn nhất tác dụng giúp người sử dụng nhìn thấy nguyên chất bên ngoài thiên địa.

Nghe có vẻ rất gân gà nhưng thuật này chưa hoàn thiện cần sửa chữa bổ sung đoạn thời gian, đây chỉ là trước mắt năng lực.

Tuy không mấy hữu dụng vì xung quanh chỗ nào cũng tồn tại nguyên chất hắn cũng không nhìn ngắm làm cái gì, nhưng vừa nãy thôn phệ Dai hắn nghĩ có thể dùng tử nhãn tìm ra vị trí từng tên một.

Trên con người lượng nguyên chất cực kì đậm đặc dưới tác dụng của tử nhãn bị nhìn thấu không bỏ sót.

Trên một đài cao cách nhà kho không xa Hoàng Vân trông thấy một tên lính bắn tầm xa, không do dự hắn ẩn nấp tiến tới bên này.

Những tên bắn tỉa rất nguy hiểm, không cẩn thận mình bị bắn chết lúc nào không hay.

Trên bàn chân bọc một lớp mỏng linh khí để khi di chuyển không phát ra tiếng động, Hoàng Vân như một cơn gió đi tới trên đài cao, dưới sức mạnh thân thể hắn không gặp trở ngại đi tới sau lưng tên này.

Hai tay giơ lên bắt được cổ hắn nhẹ nhàng bẻ.

"Rắc! rắc!".

Tên bắn tỉa chưa biết chuyện gì mắt đã tối sầm lại không còn hơi thở, Hoàng Vân không chần chờ phát động thôn phệ.

Chưa đầy mười giây tên kia đã biến mất, ngay cả quần áo cặn bã cũng không còn hoá thành nguyên chất tồn đọng trong cơ thể Hoàng Vân.

Đi xuống đài cao tiếp tục mở tử nhãn thăm dò, xung quanh chỉ có một tên bắn tỉa ở đây còn lại tất cả đều tập trung trong nhà kho.

Hoàng Vân như một cơn gió biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã trước nhà kho.

Ở đây rất lớn, xung quanh vắng vẻ im ắng, cũng may vừa nãy tên Dai dừng xe cách đây khá xa nên cũng chưa bị ai phát hiện.

Tìm một cửa sổ vẫn còn mở cách đất khá cao, Hoàng Vân bật lên tay chân lưu loát không trở ngại xâm nhập vào trong.

Hắn tới một căn phòng chứa đồ nhựa gia dụng thường ngày, Hoàng Vân cố ý tiến vào một căn phòng không có người.

Mấy tên kia liền ở bên dưới một chỗ đất trống trải tụ tập cùng nhau, Hoàng Vân ánh mắt hơi loé lên thân hình biến mất tại chỗ như chưa từng xuất hiện.

"Dai sao đi lâu như vậy". Ở đây có mười một tên đàn ông cao lớn, bỗng có một người hơi bất mãn lên tiếng phàn nàn.

"Finn ngươi cũng không cần vội vã, Dai có đem súng. Dù tiểu tử kia theo tình báo có thực lực binh vương nhưng chống nổi đạn sao?".

Nghe thấy tên này nói đùa, mấy người cũng bật cười châm chọc.

"Tiểu tử này chết chắn, hôm nay còn có hai binh vương cầm đầu".

Từ bên phải có một tên da đen đi ra nói phụ hoạ giọng nịnh nọt mắt nhìn về phía hai người đàn ông đang ngồi một bên không nói chuyện.

Mấy người nghe tới cũng hơi dè chừng, liếc về hai người mang theo sùng bái.

Cường giả luôn được kính trọng, binh vương trên trái đất chính là biểu tượng của sức mạnh cực hạn. Mỗi một cá nhân có thể tiêu diệt một chi quân đội, đều là hình người quái vật.

Hai người ngồi một bên nghe bọn hắn nịnh nọt cũng không vui vẻ mà nhìn về phía tên da đen.

Tên da đen bị nhìn chằm chằm như một con hổ để mắt tới, hắn không tự chủ lùi về sau trên lưng ướt đẫm mồ hôi lại không dám thở mạnh một cái.

Không khí xung quanh hơi trở nên lạnh lẽo, trong hai người có một người mở miệng.

"Đại nhân ra lệnh không được phép sơ suất". Giọng nói ồm ồm vang lên, cảm giác như thật lâu chưa mở miệng nói chuyện nhưng lại mang theo sát ý lạnh như băng.

Bọn người cũng không lại dám nói tiếp, mỗi tên đều thức thời ngồi xuống chờ đợi.

Ngay lúc này có một tiếng nói truyền tới phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

"Ngươi có thể nói cho ta biết đại nhân kia là ai không?".