Độc Hành Tu Luyện Ký

Chương 18: Tiêu Diệt



Bên trên một thùng hàng vang lên giọng nói đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Hoàng Vân không biết lúc nào đã đứng một bên nhìn xuống bọn người, ánh mắt đạm bạc. Mười một tên tất cả đều hung thần ác sát trên tay nhân mạng không chỉ một đầu nhưng hắn lại không hề bận tâm.

Mấy tên này không hẹn mà đều quay lại nhìn, nét mặt mỗi người đều mang theo kinh ngạc.

"Các ngươi có thể nói sao?".

Hoàng Vân lặp lại câu hỏi, trong giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn.

"Đây là mục tiêu sao?". Một tên da trắng mở miệng dò hỏi.

Không đợi có tiếng trả lời hai tên binh vương trước tiên động, bọn hắn luồn tay vào người móc ra một cây súng lục đen ngòm. Phía trước nòng súng có lắp giảm thanh, hai người đều không nói một lời giơ súng lên ngắm chuẩn Hoàng Vân bắn.

"Pằng! Pằng!".

Viên đạn vừa ra khỏi nòng súng lao đi với tốc độ kinh khủng ngắm phía thùng hàng. Hoàng Vân đóng lại tử nhãn nhìn về phía viên đạn bay tới, dưới con mắt hắn viên đạn trở lên rõ ràng, hơi nghiêng người liền tránh được.

Hai người này cũng không muốn lấy mạng Hoàng Vân, bọn hắn được lệnh bắt sống nên chỉ ngắm vào những nơi không phải yếu hại.

Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Vân nghiêng người liền né được đạn, hơn mười tên ngoại quốc há hốc mồm dụi dụi con mắt cảm giác như thế giới này không chân thực.

Bản thân hắn cũng hơi hồi hộp khi cảm nhận đường đạn bắn tới, dù thân thể đã có thể chống đỡ đạn nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Hắn quay đầu lại nhìn xuống phía dưới, trên miệng hơi cười mỉm thân thể đi theo biến mất trước mắt bọn người.

Hai tên binh vương trước tiên phản ứng nhanh nhạy cầm súng bắn tới, một tên trong đó hô lớn.

"Tất cả tập trung".

Lời nói vừa ra trên mặt hắn bỗng có tiếng gió rít gào tấp tới, còn chưa kịp phản ứng chỉ hơi giơ tay lên đỡ phía trước ngực.

"Bành!!!".

Tiếng va đập như búa bổ phá lệ rõ ràng trong đêm tối, dưới ánh đèn hơi mập mờ chỉ thấy tên binh vương kia cả người mất khống chế bay về phía sau đụng vỡ một thùng hàng lại không có động tĩnh.

Chân trái giơ cao lên ngang ngực, phía mũi chân có một chút khói trắng bay lên do tốc độ quá nhanh ma sát với không khí sinh ra nhiệt cao làm hơi nước cũng bốc hơi.

Hoàng Vân hơi tẻ nhạt thu chân lại, từ khi đột phá luyện thể cấp ba nếu không phải muốn tu luyện tinh thần lực hắn đã trực tiếp rời đi, hiện giờ với sức mạnh hiện tại chỉ có súng máy hạng nặng may ra có thể uy hiếp bản thân.

Hắn cũng chỉ nghĩ chơi một chút thôi, nếu gặp phải tình huống như vậy chắc chắn mình sẽ chạy trước...

Mấy người ngoại quốc khi nhìn thấy binh vương bay ngược ra ngoài sau lưng hơi lành lạnh không chần chờ rút súng đồng loạt chĩa vào người Hoàng Vân.

"Giết chết tên nhóc này!!!".

Tên binh vương còn lại hô lớn, giọng nói không còn giữ được bình tĩnh.

Tên này thế mà tránh được đạn, hắn có phải người hay không vậy? Trong đầu hắn hiện ra nhiều suy nghĩ nhưng nhưng không có lời giải đáp.

Mấy tên còn lại đều rút súng ra bắn về phía Hoàng Vân, bây giờ ai còn nghĩ bắt sống tên này được sao, bọn hắn không bị giết đã là may mắn rồi. Qua một hồi vừa nãy bọn hắn đã biết tên trước mắt mạnh như thế nào, thực lực này không phải con người có thể đạt tới!

"Thương Môn! Mở!".

Xung quanh có nhiệt khí bốc lên tạo thành cơn cuồng phong lấy Hoàng Vân làm trung tâm bắn ra xung quanh, ngay khi bọn hắn muốn nổ súng Hoàng Vân trước tiên biến mất.

Lời nói tuy dài nhưng diễn biến trong chớp mắt, hắn lấy ra thực lực thật sự muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dù sao mấy tên này đều có súng bên người, không được sơ suất.

Từng tiếng súng vang lên xung quanh nhà kho nhưng cho dù một viên cũng không có trúng vào Hoàng Vân.

Ngược lại dưới sức mạnh của thương môn hắn trắng trợn đồ sát thay phiên giết chết từng tên một.

Chỉ sau mười giây ngắn ngủi đã có hơn năm người ngã xuống trong vũng máu, đều không kịp kêu thảm một tiếng. Mỗi một lần Hoàng Vân biến mất đồng thời có một người bị giết, tất cả các vết thương đều chí mạng một chiêu giải quyết đối thủ.

Còn lại nhân số không vượt quá một bàn tay, bọn hắn nhìn thấy Hoàng Vân như một tên sát thần thì đều sợ hãi tránh lui.

"Hắn là ma quỷ, hắn chắc chắn không phải con người!!!!".

Một tên da trắng mất bình tĩnh sợ tới bài tiết không tự chủ, nhấc chân liền muốn chạy ra bên ngoài nhưng không đợi hắn đi được hai bước đầu đã nổ tung thành dưa hấu bắn ra xung quanh, Hoàng Vân bình tĩnh thu tay lại thân hình một lần nữa biến mất.

"Mấy tên ngu xuẩn này!!".

Tên binh vương còn lại cắn răng tức giận chống đỡ, nhìn thấy Hoàng Vân hung thần ác sát hắn cũng muốn đào mệnh nhưng lúc này nếu quay lưng lại chỉ có đường chết.

Binh vương tâm lí rất tốt, dù đứng trước nguy nan cũng không hấp tấp mất bình tĩnh mà nghĩ kế sách đối phó, chỉ tiếc đời này hắn gặp Hoàng Vân.

Dưới sức mạnh tuyệt đối mọi mưu mô đều là mây khói.

Chiến đấu đến rất nhanh đi lại càng nhanh, không qua hơn hai phút chỉ còn lại tên binh vương nửa ngồi tay đang che lại một lỗ thủng thấy rõ ở bụng quỳ một chân thở hổn hển.

"Ngươi đến cùng l..à a...i".

Gọng nói chật vật phát ra, cố gắng lấy chút sức tàn còn lại muốn làm rõ Hoàng Vân thân phận.

Hoàng Vân diệt sát mười mấy người nhưng mặt đều không nhíu một cái, trái lại hắn cảm thấy mấy người này sống chết cũng không quan trọng.

Nghe thấy tên kia hỏi hắn hơi quay đầu lại, từ trong túi lấy ra một lon Coca cola mở nắp uống cũng không có trả lời tên kia mà tự mình lẩm bẩm.

"Ta là ai sao? ".

Devlin đôi mắt dần lịm đi nhìn theo bóng lưng Hoàng Vân không hiểu vì sao hắn thấy cả một vũ trụ bao la đang ẩn chứa bên trong thân thể bé nhỏ kia, như một bản năng hơi giơ tay lên muốn với tới nhưng lại xa không thể chạm tiếc nuối nhắm mắt lại ngã xuống nhưng trên miệng có khẩu quyết hơi động đậy....

"Thần sao?".

Một lon Coca cola rất nhanh uống hết, tiện tay ném về một bên hắn quay người đi tới chỗ tên đầu tiên bị đạp bay phía thùng hàng.

Hoàng Vân không giết tên này từ đầu là muốn mang về moi móc tình báo, nếu không được lại giết một thể.

"Thôn phệ".

Từ trên người Hoàng Vân có vô số khói đen lan tràn ra bên ngoài bao quanh từng thi thể dưới đất, qua khoảng mười mấy giây trong thân thể hắn đồng thời hiện lên từng điểm nhỏ nguyên chất nhưng vô cùng đậm đặc. Hiện tại cũng không có tâm tư đi cường hoá thực lực, Hoàng Vân đi ra ngoài nhà kho cầm lên điện thoại bấm một số máy gọi điện.

- -----------------------------------------------------------------------------------

Bên kia đầu dây rất nhanh bắt máy cho dù bây giờ đang là đêm khuya.

"Hoàng Vân sao?".

Chu Giáp giọng nói hữu lực truyền tới.

"Đúng vậy".

Chu Giáp không hiểu sao Hoàng Vân lại gọi điện vào giờ này hắn hơi nghi hoặc hỏi.

"Có chuyện gì sao?".

Sau đó Hoàng Vân không hề giấu diếm kể tất cả những việc xảy ra vừa nãy, Chu Giáp nghe tới thì giật nảy mình đứng lên giọng nói gấp gáp.

"Ngươi có sao không".

Hoàng Vân nhận thấy Chu Giáp quan tâm hắn cũng vui vẻ đáp.

"Ngươi nghĩ ta có sao không?".

Chu Giáp không nói nhảm cùng hắn mà kêu Hoàng Vân đứng tại chỗ đợi hắn tới.

Không để Hoàng Vân chờ đợi lâu, hơn mười phút sau có hai chiếc xe quân đội cỡ lớn chạy vào nhà kho.

Chu Giáp từ trên một chiếc xe đi xuống chạy tới chỗ Hoàng Vân hỏi thăm đủ loại tình hình, nhìn thấy Hoàng Vân không có tổn hại hắn cũng thở nhẹ.

"Những người kia đâu?".

Trên tay Hoàng Vân xách một tên binh vương làm Chu Giáp sợ hãi không thôi, hắn cũng nghe Hoàng Vân nói có 12 người nhưng bây giờ lại chỉ có một người còn tại.

"Chu tướng quân không cần lo lắng, ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy bọn hắn lần nữa".

Chu Giáp nghe hiểu những lời này, hắn biết Hoàng Vân có năng lực siêu nhiên ngay chiều nay đã được chứng kiến.

Hơi trách móc Hoàng Vân vài câu nhưng cũng không quá nghiêm khắc, con gái mình bây giờ rất nguy hiểm cần Hoàng Vân giúp đỡ nên Chu Giáp không quá gay gắt vả lại mấy người này đều đáng chết.

Trên đường trở về Chu Giáp cùng Hoàng Vân ngồi cùng một xe, bỗng Hoàng Vân quay sang nói.

"Bên trong quân đội có phản đồ".