Độc Hành Tu Luyện Ký

Chương 2: Bát Môn Độn Giáp



"Thằng nhóc ngươi ăn gì bị sốt sao." Đầu dây bên kia lão Sơn bật cười lớn nói.

"Hình như hôm qua uống hơi nhiều bia." Hoàng Vân cũng không giải thích gì, hắn biết không ai tin mình dù đang nói sự thật. Đừng nói người khác chính hắn còn không tưởng được tình hình hiện tại.

"Nhóc con nếu sau có đói lại tới, ta cho ngươi cơm hộp".Cao Sơn trêu chọc Hoàng Vân một hồi nhưng hắn cũng chỉ cười, trong lòng rất biết ơn Cao Sơn.

Hai người lại nói chuyện một lúc thì Hoàng Vân tắt máy thở dài ra một hơi.

Cuộc đời hắn không nợ ai chỉ thiếu nợ lão Sơn ân tình chăm sóc mấy tháng làm việc nhưng với người không thân nhân gia đình như hắn đã rất tốt. Hoàng Vân thầm thề sẽ báo đáp Cao Sơn vào ngày không xa.

Hắn bây giờ đang ăn trưa bằng mì tôm, tuy được tẩy kinh phạt tủy nhưng đây chỉ là sửa đổi căn cơ giúp mình có thể tu luyện, bản thân cần tự mình tiến lên không nên phụ thuộc vào ngoại vật, bản thân mạnh mẽ mới là chính đạo.

Hoàng Vân nghĩ tới hiện tại hắn vẫn là một người bình thường chỉ là có khí lực hơi lớn một chút, không thể dùng giấy thông hành xuyên qua thế giới khác được, hắncũng không muốn vừa đi qua đã bị đập chết.

Nghĩ tới bản thân có một lần thả câu vạn giới, hắn quyết định thử xem mình có thể lấy ra thứ gì mạnh hay không. Nếu được Hoàng Vân nghĩ hắn sẽ tu luyện tới luyện thể cực hạn mới đi thế giới khác.

Nói đến cảnh giới trong vạn giới được phân chia ra từng lĩnh vực lớn khác nhau. Trước mắt hắn từ giấy thông hành chỉ biết được có hai lĩnh vực cảnh giới.

Bắt đầu từ lĩnh vực 1 các cấp độ tu luyện phân chia theo cấp thứ tự như sau:

1-5 cấp:Luyện thể cực hạn.

6-10 cấp: Tinh thần cực hạn.

11-15 cấp: Thiên lượng.

16-20 cấp: Thiên chất.

Sau đó còn có vấn đạo, tiểu đạo, trung đạo, đỉnh phong đạo, viên mãn đạo, thánh, thần,... thuộc lĩnh vực 2.

Hoàng Vân không biết bao giờ mình đạt được tới mức độ kia nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối với bản thân.

Trước mắt Hoàng Vân bước vào giai đoạn luyện thể, là điểm bắt đầu cho người tu luyện.

Luyện thể phân chia cấp bậc từ 1 đến 5 cấp với mục đích rèn luyện bên trong cơ thể từ gân, cốt, tủy, kinh mạch,,, để đánh chắc căn cơ về sau. Hoàng Vân biết căn cơ rất quan trọng quyết định sau này bản thân đi được bao xa, hắn cũng không phớt lờ.

Hiện tại cần câu vạn giới là thứ duy nhất giúp Hoàng Vân tăng thực lực, theo hắn biết cần câu vạn giới có thể đánh cắp tất cả mọi thứ đưa về tay hắn, có thể là rác rưởi cũng có khi là chí bảo không biết được, tùy vào vận khí.

Cần câu vạn giới tuy mạnh mẽ nhưng cũng hạn chế số lần sử dụng, hiện tại thời gian chờ sau một lần sử dụng là 6 tháng. Nghĩa là cứ 6 tháng Hoàng Vân lại có cơ hội câu vạn giới một lần.

Hoàng Vân trong đầu ý nghĩ muốn vận dụng cần câu vạn giới.

Cần câu ở trên cổ hắn bỗng biến trở lại thành kích cỡ ban đầu bám trên tay Hoàng Vân, trước móc câu hiện lên vòng xoáy đen, dây câu căng lên kéo móc câu phi nhanh vào vòng xoáy phía trước.

Không lâu sau dây câu rung lên, cần câu nặng dần, Hoàng Vân biết đã thành công hắn gồng tay lên kéo thứ câu được ra khỏi vòng xoáy. Vòng xoáy liền biến mất không dấu vết.

Đi ra ngoài là một chùm sáng lơ lửng, Hoàng Vân không do dự đưa tay tóm vào chùm sáng.

Hắn biết những thứ bên trong đã bị cần câu trấn áp không ảnh hưởng được bản thân.

Ánh sáng tán đi, sau đó hiện ra kí ức của một bản công pháp tu luyện, hắn biết cần câu chư thiên lợi hại nhưng không nghĩ tới còn kéo ra cả kí ức một người khác.

Trong mắt Hoàng Vân có ánh sáng kì dị đang chuyển động, trước mặt hiện ra một bảng điện tử mà chỉ có bản thân trông thấy:

[Vật phẩm:Bát Môn Độn Giáp (Hachimon)].

[Đẳng cấp:3 sao thượng cấp].

Đây là năng lực kèm theo giấy thông hành. Vạn vật chi đồng.

Giúp hắn kiểm tra những đồ vật không biết lai lịch, nhưng lại không thể nhìn được cần câu vạn giới tới từ đâu.

Hoàng Vân mừng rỡ không thôi, hắn nhận được kí ức tu luyện bát môn độn giáp của Maito Gai, môn công pháp như sinh ra dành cho luyện thể.

Bát môn độn giáp cũng không đơn thuần là công pháp luyện thể, còn là con dao hai lưỡi có thể giết người tu luyện nếu không có thể chất siêu cường.

Bát Môn được hiểu có 8 cổng bao gồm: Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Kinh Môn và cuối cùng là Tử Môn.

Đại diện cho bát huyệt nhằm giới hạn dòng chảy charka trong cơ thể.

Bát môn độn giáp giúp người tu luyện chưởng khống bát môn trong cơ thể đóng mở tùy ý, phát huy ra vài trăm lần sức mạnh bản thân tuy vậy nếu không có cơ thể đủ để tiếp thụ tác dụng phụ sẽ bị ép khô, suy kiệt tuổi thọ, ám tật,,, hoặc chết.

Hoàng Vân còn lấy được các chiêu thức trong bát môn độn giáp từ kinh nghiệm của Maito Gai, như các phương pháp luyện thể,,,, Có thể nói một lần câu trúng cả đàn cá.

Công pháp, chiến kĩ, pháp bảo,,, cũng chia thành 10 sao, mỗi sao lại chia thành ba tầng là hạ, trung, thượng.

Bát môn độn giáp nổi danh thế giới naruto là một môn cấm thuật từng được Gai thi triển suýt giết được Madara nhưng cũng chỉ được đặt vào 3 sao thượng cấp.

Những đồ vật có sao cao hơn mạnh mẽ có thể thấy được lốm đốm.

Hoàng Vân điều chỉnh lại kí ức, đứng dậy bắt tay vào tu luyện, hắn thực hiện nhiều động tác kì quái uốn éo cơ thể tới cực hạn rồi lại gập bụng, chống đẩy,,, cứ thế đến buổi chiều.

Hiện tại Hoàng Vân đang tập nốt bài luyện thể một lượt, quanh người mồ hôi chảy dòng dòng, mặt đỏ bừng cắn răng chống đẩy:

"997, 998, 999, 10...0..0".

Hoàng Vân thả tay ngã nằm xuống mặt đất, dù đã tẩy kinh phạt tủy hắn cũng gánh không nổi cường độ huấn luyện như thế.

Đây đều do cơ thể Hoàng Vân chưa thích ứng với huấn luyện, hắn thấy bát môn độn giáp vừa là công pháp vừa là chiến kĩ chiến đấu, bát môn độn giáp giúp hắn chưởng khống bát huyệt trong cơ thể, kích phát tiềm lưc.

Tu luyện tới chung cực hoặc cải thiện bát môn độn giáp còn có vô tận diệu dụng cần khai thác, nếu có thể bát môn độn giáp sẽ tiến lên sao cao hơn.

Nghĩ đến dễ dàng thực hiện lại không khả thi, Hoàng Vân đứng dậy tắm rửa sau đó đi tới tủ quần áo móc ra tấm thẻ ngân hàng bước ra căn phòng.

Hiện tại Hoàng Vân không còn quan tâm tới tiền bạc nhưng hắn chưa rời khỏi địa cầu được, Hoàng Vân cần tăng cao thực lực của mình lên cao nhất có thể để không xảy ra ngoài ý muốn.

Đến cây rút tiền, Hoàng Vân đem hết tiền trong thẻ rút ra được 42 triệu VNĐ, nghĩ tới cũng nhiều nhưng đây là tiền hắn tích cóp được qua hai năm cày mặt ngoài xã hội, ban đầu Hoàng Vân còn nghĩ tới tiết kiệm một số tiền mai sau cưới vợ nhưng giờ không cần nữa.

Hoàng Vân còn phải ở địa cầu một thời gian, hắn vẫn cần tiền trang trải đồ ăn hàng ngày do tu luyện xong hắn rất đói, cảm giác mình có thể ăn cả xoong cơm. Vả lại Hoàng Vân cũng lười nấu cơm, thời gian còn lại hắn chỉ muốn tu luyện và hưởng thụ.

Ăn cơm bên ngoài xong trời cũng đã tối, hắn trở về nhà tiếp tục luyện thể, lại một vòng mới luyện tập mở ra. Hoàng Vân huấn luyện tới 11h đêm thì tắm rửa đi ngủ...

Ngày này qua ngày khác chăm chỉ rèn luyện thể chất, mệt nghỉ ăn cơm lại rèn luyện cuối cùng hắn cũng mở được ba cổng của bát môn độn giáp là Khai Môn, Hưu Môn và Sinh Môn sau 3 tháng huấn huyện đồng thời hắn cũng tập được biểu liên hoa và lí liên hoa, cảnh giới cũng đạt đến luyện thể cấp 2 đỉnh phong.

Nhưng gần đây Hoàng Vân gặp bình cảnh, huấn luyện tăng lên sức mạnh rất ít.

Hắn đã thử tìm lí do nhưng không biết được tại sao như vậy.

Thân thể tuy giờ đã mở được 3 môn đầu tiên nhưng cũng chỉ tiếp nhận được Khai Môn và miễn cưỡng mở Hưu Môn.

Khi mở Sinh Môn hắn không thể kiên trì qua 30 giây cũng đã kiệt sức.

Hoàng Vân biết được đây là do thể chất mình chưa đủ mạnh, hắn cần chăm chỉ hơn nữa. Nhưng dục tốc bất đạt, nhất là luyện thể cần kiên trì mới kết quả được.

Nghĩ thế Hoàng Vân cũng không vội, thời gian hắn không thiếu.

Bản thân cũng cần dừng lại lấy sức một thời gian.

Hắn biết cái gì cũng phải có điểm dừng, còn ba tháng là tới lần câu vạn giới tiếp theo, có khi lần này lại câu được vật lợi hại không chừng.

Tự an ủi mình vài câu, Hoàng Vân ra khỏi phòng nhỏ đi dạo, con phố không khí náo nhiệt đập vào mặt khiến hắn cũng buông lỏng rất nhiều.

"Chủ quán cho ta một đĩa hải sản thêm vài chai bia." Vào một quán ăn bên đường Hoàng Vân chủ quán.

"Chợ một chút." Chủ quán rất nhiệt tình nói.

Sau khi ăn uống no nê Hoàng Vân lại đi quán bar, xung quanh âm nhạc sôi động, tiếng reo hò ầm ĩ bốn phía.

Hoàng Vân một mình ngồi một bàn xa xa nhìn xung quanh, hắn đã thoát li dần khỏi xã hội nhưng không hiểu sao lại hơi hoài niệm.

Bốn phía các cô gái chú ý Hoàng Vân, dù khuôn mặt hắn phổ thông không có gì đặc biệt nhưng sau khi tu luyện khí thế bá đạo dần hiện ra như đang nội liễm chờ bộc phát.

Một lúc sau, Hoàng Vân đang muốn đi về chợt đập vào mắt hắn một người phụ nữ đi tới.

Dáng người yểu điệu, mặc váy bao quanh thân, trước sau đầy đủ không thừa lại không thiếu, cổ trắng nõn, hướng xuống lộ khe sâu hoẳm ép ra nước, là một mĩ nhân.

Hoàng Vân đánh giá nàng, đồng thời Chu Hồng cũng xem kĩ Hoàng Vân. Nàng cảm thấy người trước mắt không đơn giản, khí thế không lộ tự kiêu, ánh mắt khi nhìn nàng cũng rất hờ hững.

Không phải đánh giá cao nhưng ở thành phố Nam Bắc nàng cũng là mĩ nhân hàng đầu.

Lần đầu tiên có người đàn ông nhìn mình ánh mắt lạnh nhạt như thế, Chu Hồng cảm thấy hứng thú:

"Công tử đi một mình sao, có hứng hay không bồi nhân gia một li, ta tên Chu Hồng". Chu Hồng giọng yểu điệu truyền vào tai Hoàng Vân khiến người khác không khỏi cảm thấy yêu chiều.

Xung quanh nam tính nhìn rất ghen ghét nhưng cũng không nói gì, Hoàng Vân thì nhìn Chu Hồng mặt không gợn sóng.

"Cảm tạ Chu cô nương, nhưng xin lỗi hôm nay không bồi cô nương được, đến giờ ta phải về." Hắn không muốn dây dưa Chu Hồng, chuyện nàng mời thì mời, ta đồng ý hay không là việc của ta.

Hoàng Vân chỉ muốn an tâm tu luyện,thi thoảng giải tỏa tâm tình một chút cũng được nhưng hắn sẽ không ở địa cầu quá lâu nên cũng không cần người để ý, kết giao với người khác.

"A! Vậy là Chu Hồng thất lễ, ngày khác gặp lại công tử." Chu Hồng cũng bất ngờ không kém, đây cũng là lần đầu nàng bị từ chối mà lại từ một nam tử nói ra. Nghĩ tới Chu Hồng cũng hơi bực tức nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.

Hoàng Vân thì không để ý Chu Hồng, hắn đi ra quầy thanh toán tiền. Xong việc liền bước ra ngoài cũng không quay đầu lại.

"Tiểu thư cần ta đi dạy dỗ hắn một chút không." Trong xó xỉnh gần đó, một người thanh niên cao to bước ra nhìn Chu Hồng.

Hắn nhìn rất dữ tợn, trên mặt có vết sẹo kéo dài từ mi mắt gò má. Xung quanh mọi người không tự chủ lui ra.

"Không cần làm thế, ta thấy hắn không đơn giản, ngươi phái người đi theo dõi hắn." Chu Hồng nhìn bóng lưng Hoàng Vân, trên mặt không biết suy nghĩ cái gì nhìn cũng không ra.