Độc Sủng Tiểu Ái Thơ

Chương 41



#VeronicaDeMary

Cả hai mang suy nghĩ khác nhau, nhưng vì thấu hiểu cho nhau nên cả hai đều có một cảm giác hạnh phúc không nói nên lời. Tiêu Diễn sau khi sấy tóc cho San San thì dặn dò cô một số thứ cần thiết trong phòng này, để phòng khi cô cần chúng, sau đó đi vào phòng tắm.

Tắm rửa sạch sẽ quả thật cảm thấy tốt hơn rất nhiều, khi đi ra thì anh đã thấy bóng dáng San San trên chiếc sofa, cô gái nhỏ toàn thân thả lỏng, nằm hít thở đều, hóa ra cô đã ngủ rồi.

Cũng không thể để cô ấy nằm như thế ở đây được, kẻo lạnh rồi bị cảm mất. Tiêu Diễn chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng bế San San lên giường, dáng vẻ nhỏ nhắn ngoan ngoãn khiến của cô anh mềm lòng vô cùng.

Anh ôm cô gái nhỏ rất cẩn thận, giúp cô không bị cấn và có thể cảm thụ hơi ấm của anh để không khiến cô bị lạnh. Ôm thân thể mềm mại như bông vào lòng như thế này, đủ để thỏa mãn sự yêu thích của anh.

Tiêu Diễn cùng San San rơi vào giấc ngủ sâu, tiến vào một giấc mơ ngọt ngào.

Ngày hôm sau, Hàn Di đặc biệt thức sớm dặn dò quản gia chuẩn bị thức ăn thịnh soạn, bản thân không thể để có chút sơ suất gì ảnh hưởng đến bữa ăn gia đình hiếm hoi này. Mẹ của cô không lâu sau cũng thức dậy, một phần là do lạ giường, còn lại là vì muốn đi xem thử con trai và con dâu tương lai của bà, tiện thể kêu cả hai thức dậy.

Hàn Di sau khi biết được ý định của mẹ mình liền trở nên phấn khởi, rón rén cùng mẹ đứng trước cửa phòng Tiêu Diễn. Trước khi mở cửa, Hàn Di cố ý gõ cửa vài cái, khi chắc chắn rằng không có tiếng đáp lại bên trong liền thử vặn mở cửa, hóa ra anh hai không khóa cửa, cô và mẹ có thể nhìn từ ngoài vào.

Bên trong, trên chiếc giường chính là hình dáng Tiêu Diễn và San San ôm chặt nhau nằm say giấc. Hàn Di và bà vẫn là không khỏi kinh ngạc, suốt thời gian qua, chính là lần đầu tiên mà họ tận mắt thấy được một Tiêu Diễn khác biệt với trước kia. Tiêu Diễn một thời gian trước đó chỉ quan tâm đến công việc, mỗi lần mẹ ngỏ ý muốn anh đi xem mắt, Tiêu Diễn liền bỏ ngoài tai, cứ làm mẹ anh lo lắng không thôi, thiết nghĩ không chừng cả đời này Tiêu Diễn cũng không lấy vợ, cũng sẽ không sinh cháu cho bà ẵm bồng.

Nào ngờ vào một ngày cũng lo lắng như bao ngày, anh lại dẫn San San về nhà ra mắt, đương nhiên bà căn bản khó tin và cũng cảm thấy lạ thường, nhưng qua cử chỉ và hành động của con trai, bà chắc chắn anh đã thực sự tìm được một nửa còn lại.

Bởi vì từ khi sinh ra đến tận lúc trưởng thành, đây là lần đầu tiên mà bà thấy anh để tâm và chăm sóc một người con gái chu đáo đến vậy, bà có thể thấy được tình yêu trong đôi mắt của con trai bà mà từ trước tới nay chưa từng để lộ ra, Tiêu Diễn yêu San San vô cùng sâu đậm, có lẽ đến cả lão già nằm trong phòng đang ngáy ngủ cũng không bằng một góc của con trai bà.

*Biết ông nhà rất thương vợ nhưng vẫn không nhịn được mà chê bai.

Khi Hàn Di từ từ tiếp thu được hình ảnh sau sự thất thần của mẹ mình, Tiêu Diễn không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, anh đã thấy cửa phòng bị hai người kia mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu rọi vào khuôn mặt của San San, anh lấy tay che mắt cô lại để ánh sáng không chiếu thẳng vào mắt cô, sau đó ra hiệu cho mẹ và Hàn Di đừng nói chuyện.

Hàn Di rất biết ý anh, liền bảo mẹ đóng cửa lại, không lâu sau Tiêu Diễn cũng chậm rãi không phát tiếng động, bước ra khỏi phòng.

"Mẹ, Hàn Di, bây giờ vẫn còn sớm, cứ để cho San San ngủ thêm một lúc nữa, đây là lần đầu tiên cô ấy sang nước ngoài, chắc chắn là đã kiệt sức sau chuyến bay dài như thế."

Mẹ anh gật đầu biểu lộ sự đồng ý, nhìn con trai bảo vệ con dâu như vậy, bà cũng rất hài lòng.

"Được rồi, một chút con bé dậy, hai đứa nhớ xuống dưới nhà ăn sáng, kẻo muộn rồi lại đau bao tử." - Nói xong, mẹ anh khuôn mặt tràn đầy ý cười theo Hàn Di xuống lầu.

...

Một tiếng sau, San San được Tiêu Diễn đánh thức, cả hai tắm rửa sạch sẽ và chọn một bộ quần áo đơn giản để mặc. San San hôm nay mặc một chiếc quần jean dài, dù thế làm nổi bật đôi chân thon gọn kia, chiếc áo màu trắng với vài đường thêu màu đỏ, tuy đơn giản nhưng vẫn thể hiện rõ nét đẹp của một cô gái nhẹ nhàng và thanh thuần.

Sau đó họ xuống nhà ăn cơm, mọi người đã tụ họp đông đủ, hôm nay các món ăn dường như được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn làm cho San San nhìn không chớp mắt, bụng cũng bắt đầu cồn cào.

"Tiêu diễn và San San xuống rồi, mau, qua đằng kia ngồi đi tụi con." - Mẹ Tiêu Diễn thấy hai người họ thì ánh mắt sáng lên như đèn sao, nhanh chóng đưa cả hai vào bàn.

Bữa cơm bắt đầu trong tiếng cười đùa của mọi người khi Louis đi đến và tặng cho San San một bó hoa, sau đó nói những lời thả thính sến súa cho cô nghe, giọng nói như ông cụ non làm mọi người cười không thôi.

"Sau này biết đâu con trai em sẽ dành lấy bạn gái anh thì sao, anh vợ?" - Andy chọt chọt Tiêu Diễn sau đó nhìn qua con trai mình, quả thật chị dâu tương lai rất được lòng Louis bé nhỏ nhà anh.

"Đương nhiên anh sẽ không bao giờ cho phép, trong tương lai San San sẽ là vợ của anh, cũng là mợ của Louis, anh sẽ không nhường vợ anh cho bất cứ ai, kể cả cháu anh cũng không được." - Tiêu Diễn nói vô cùng chắc nịt, khẳng định chắc chắn điều đó sẽ xảy ra.

...

Andy cuối cùng cũng sáng mắt, xem ra Tiêu Diễn sau khi yêu vào chính là không còn lí trí, thậm chí còn hơn thua với con nít chỉ vì một lời nói đùa, bây giờ anh chỉ có thể miêu tả Tiêu Diễn bằng ba từ: "Kẻ cuồng vợ."

Bữa ăn mọi người vô cùng hòa hợp với nhau, không khí ngập tràn hạnh phúc bất tận.

Bản thân San San có cảm giác đây thật sự giống như gia đình thứ hai của mình vậy, cô được cảm nhận tình yêu thương từ cha mẹ của Tiêu Diễn dành cho cô, họ đối xử cô như đối xử chính con ruột của mình, thậm chí còn hơn cả thế. San San thầm cảm ơn ông trời đã ban tặng cho mình một người đàn ông, một gia đình thứ hai tốt đẹp như thế.