Đổi Mặt

Chương 3



4.

Không nghĩ nữa, tôi nhìn Thẩm Như Ôn cười dịu dàng.

Thẩm Như Ôn lại cau mày nhìn tôi.

Một lúc lâu sau tôi cũng chẳng có động tĩnh gì, ánh mắt cô ta dán chặt lấy tôi, nhìn tới nhìn lui rồi đột nhiên nói:

“Mày không phải là chị gái của tao.”

Vậy là đã bị phát hiện rồi sao?

Lòng tôi hơi chấn động, nhưng ngoài mặt lại kiên định như núi, “Em gái ngoan của chị, em đang nói gì vậy?”

Thẩm Như Ôn tức giận hất tay tôi ra, “Chị gái tao hận nhất là con khố𝘯 Khương Nhiễm, trước kia khi tao nói với chị ấy chuyện con Khương Nhiễm bị hà𝘯𝘩 hạ đến tệ hại ra sao, chị ấy đều rất vui, mặc dù mày vừa mới khen tao, nhưng tao thấy mày không hề vui vẻ gì.”

Cô ta tự mình phân tích, “Tao nhớ chị tao từng nói với tao, trước đây có đưa con Khương Nhiễm ra nước ngoài, chỉ là không ngờ con nhỏ Khương Nhiễm đó sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong lại chạy trốn mất rồi, chẳng nhẽ mày chính là Khương Nhiễm? Vậy còn chị của tao đâu?”

Thật sự rất thông minh.

Tôi thở dài.

Chậm chạp cũng chẳng thèm phản bác cô ta.

Thẩm Như Ôn trợn trừng mắt lên, “Tại sao mày không nói gì? Bị tao đoán trúng rồi đúng không?”

Tôi khoanh tay lại, ngẩng đầu lên, “Đúng vậy.”

Dáng vẻ này của tôi, Thẩm Như Ôn còn có chỗ nào không hiểu nữa cơ chứ?

Cô ta hét lên thất thanh, “Chẳng trách chị tao lúc nào cũng nói mày là một con khố𝘯! Chị của tao đâu? Chị tao bây giờ đang ở đâu? Tại sao mày lại xuất hiện ở đây? Tao phải nói cho bố mẹ tao biết họ bị mày lừa rồi, tự nhiên lại đưa mày về nhà.”

Tôi chẳng hề để ý, nhướng nhướng mày, nói:

“Mày chắc chắn muốn nói sao?”

“Mày nói vậy là có ý gì?”

Tôi mỉm cười nhìn cô ta.

Chỉ vài giây, cô ta dường như đã hiểu ra ý tôi, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Lúc đó, chuyện tôi bị Thẩm Như Hy bắt cóc đưa đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, ông bà Thẩm không hề hay biết.

Thẩm Như Ôn muốn nói với ông bà Thẩm, chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng.

Lần này đến nhà họ Thẩm, tôi chưa từng nghĩ sẽ giấu việc này với Thẩm Như Ôn.

Quan hệ của hai chị em tốt đến thế, có rất nhiều chi tiết tôi cũng không chắc chắn, như thế tốn quá nhiều sức lực.

Chi bằng cứ uy hiế𝘱 ngược lại.

Tôi cười lạnh nhạt lại gần cô ta nói, “Thay vì nghĩ cách làm sao cho bố mẹ mày biết thì hãy tìm cách để giấu bố mẹ mày đi, tao không sợ bị lộ tẩy, nhưng bọn mày thì không chắc đâu.”

Cô ta nắm tay thành nắm đấm, “Khương Nhiễm! Mày đúng là một con khố𝘯!”

Cô ta còn định nói gì đó, nhưng bà Thẩm lại ló đầu ra, gọi chúng tôi xuống ăn cơm.

Thẩm Như Ôn không cam lòng lườm tôi một cái, “Mày đừng kiêu căng quá như vậy, tao sẽ không để cho mày yên đâu.”

Tôi chẳng thèm để ý đến cô ta, ngọt ngào đáp lời bà Thẩm rồi bước ra khỏi phòng.

Bà Thẩm kêu người giúp việc làm cho tôi cả một bàn thức ăn, an ủi tôi, “Tên tài xế hôm nay gây ra tai nạn đã bị đưa vào nhà giam rồi, dám đụng đến cháu trai của mẹ, tên đó chắc không muốn sống nữa.”

Tay tôi hơi chững lại, mặt không chút biểu cảm tiếp tục húp cháo.

Người tài xế này cũng thật là đáng thương.

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Như Hy lái xe trên đường nhìn thấy ai không vừa mắt thì cô ta đụng người ấy, đụng cho người ta bị thương hay chế𝘵 đi nữa thì cũng chỉ bồi thường chút tiền là xong.

Lần này cô ta xui xẻo hơn, khiến bản thân bị đưa vào phòng cấp cứu.

Dưới hoàn cảnh có vô số tiền án này, ông bà Thẩm vẫn mắt nhắm mắt mở bao biện cho Thẩm Như Hy.

Ông Thẩm nói, “Con nhất định phải chú ý một chút, đứa con trong bụng không thể xảy ra chuyện.”

Ông Thẩm và bà Thẩm rất xem trọng đứa bé này.

Tôi cười cười, “Yên tâm, cho dù con có chuyện thì đứa bé cũng sẽ không sao.”

Thật lòng mà nói, tôi hơi lo lắng, bởi vì tôi chưa từng gặp Giang Nguy bao giờ.

Tôi đào đâu ra một đứa nhỏ thuộc về Giang Nguy bây giờ.

Tôi từng nghĩ vài cách, hay là lúc gặp được Giang Nguy bỏ thẳng thuốc cho anh ta, hay là đi tìm đại một ai đó.

Còn đang mải mê suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe dừng lại ở trong sân vườn.

Thẩm Như Ôn rất vui mừng nói, “Chắc chắn là anh rể đến, nhất định là do anh rể nghe được tin chị con có thai nên mới vui mừng đến thăm chị.”

Miệng của cô ta nói như vậy nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi tất nhiên không có ý gì tốt đẹp.

Đúng vậy, tôi không có thai, tiếp xúc với Giang Nguy chắc chắn sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở.

Tôi hơi cau mày.

Quản gia đưa Giang Nguy vào nhà.

Giang Nguy chẳng khác gì so với trên tivi, cực kỳ khôi ngô tuấn tú, mặc tây trang, thân hình thon dài, sạch sẽ nhưng cũng không thiếu phần khí phách.

Việc đầu tiên sau khi anh ta bước vào đó là nhìn về phía tôi, giọng nói ấm áp, nhưng nếu nghe kỹ thì có hơi thiếu kiên nhẫn, “Tôi nghe nói em có thai rồi? Là con của tôi?”

Thẩm Như Ôn cười trên nỗi đau của người khác, “Anh rể, anh có ý gì thế? Con của chị gái em nếu không là của anh, thì còn là của ai được chứ?”

Có chỗ nào đó không đúng.

Tôi lại cau mày.

Giang Nguy không nên có phản ứng như thế này mới phải.

Trừ phi…

Giang Nguy và Thẩm Như Hy thực ra không phải mối quan hệ kiểu đó.

Nếu như là như vậy, càng không thể để Giang Nguy tiếp tục nói, nếu như để nhà họ Thẩm biết được, vậy mọi kế hoạch đều sẽ đổ vỡ.

Nghĩ đến đây, tôi quyết đoán đứng lên bước đến trước mặt Giang Nguy, kéo lấy anh ấy.

Ông Thẩm, bà Thẩm đều nhìn chúng tôi với biểu cảm mập mờ.

Tôi không đợi Giang Nguy kịp nói gì, lôi thẳng anh ấy ra ngoài cửa.

Giang Nguy cau mày, “Thẩm Như Hy, cô đang muốn giở trò gì?”

Tôi vươn tay ôm lấy cổ của anh ấy, nở một nụ cười tươi như hoa, “Anh Giang, anh hung dữ như vậy làm gì chứ.”

Giang Nguy liếc tôi, “Cô và đứa bé trong bụng, là thật hay chỉ là thứ để cô muốn tôi cứu nhà họ Thẩm ra khỏi dầu sôi lửa bỏng?”

Vì vậy mà…

Nhà họ Thẩm mới xem trọng đứa trẻ trong bụng “tôi” đến vậy.

Tôi cúi đầu, tủi thân nói, “Xin lỗi anh Giang, em ở nhà họ Thẩm chịu rất nhiều uất ức, cho nên mới buộc phải nói dối, nhưng em vốn không hề muốn lôi anh vào chuyện này, chỉ là… muốn bản thân ở nhà họ Thẩm dễ sống hơn một chút, nếu như anh không thích, ngày mai em sẽ giả vờ bị sảy thai là xong.”

Tôi nhìn anh ấy một lúc thật lâu, nhìn đến mức Giang Nguy không chịu được nữa, bị ánh mắt tôi đánh bại.

Anh ấy thở dài, trong mắt tràn đầy sự bất lực, “Lần sau đừng làm như vậy nữa, nếu như có người dám bắt nạt em thì nói với tôi một tiếng là được.”

Tôi vòng tay qua eo Giang Nguy, ngoan ngoãn áp sát vào người anh ấy, “Em biết rồi, anh Giang.”

Giang Nguy tránh mặt tôi, nhưng lại không có cách nào phản kháng lại sự thân mật từ tôi.

Tôi thuận thế hôn anh ấy, rất thành thục cởi bỏ dây thắt lưng.

“Anh Giang, em lỡ nói dối như vậy, anh giúp em giải quyết nhé, dù sao thì chúng ta cũng sắp kết hôn rồi mà.”

Sở trường của tôi là nhìn thấu lòng người.

Mặc dù nói Giang Nguy và Thẩm Như Hy với chuyện riêng tư đó trước nay rất trong sạch, nhưng chỉ qua vài câu nói nãy giờ, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng không sạch là mấy.

Thẩm Như Hy là một kẻ ngốc.

Còn tôi thì không.

Tôi sẽ dựa trên một chút tình cảm này mà trèo lên cao.

Giang Nguy hừ lên một tiếng, đón nhận tôi.

Anh ấy động lòng rồi.

Đương nhiên, Giang Nguy vẫn còn hơi nghi ngờ.

Anh ấy nói, “Trước đây em chẳng hề chủ động như vậy.”

Tôi mạnh dạn thẳng thắn nói, “Bây giờ em nghĩ thông rồi, tựa như trời hạn gặp mưa không được hay sao?”

Anh ấy đã tin.

Trong lúc anh ấy hôn tôi, tôi cắn lấy tai của anh ấy.

Là tôi cố ý làm như vậy, tôi muốn anh ấy phải ghi nhớ tôi.

Cho dù sau này người phụ nữ bị huỷ hoại khuôn mặt kia quay lại thì có thể làm được gì nào?

Anh ấy sẽ mãi mãi ghi nhớ cảm giác lúc ở bên tôi.

Tôi muốn trở thành chiếc gai tồn tại mãi mãi giữa bọn họ.

5.

Tình trạng hiện tại của nhà họ Thẩm còn tồi tệ hơn cả những gì Giang Nguy nói.

Nhà họ Thẩm trong hai năm gần đây, nguồn vốn của công ty đã bắt đầu đứt đoạn, nội bộ thì tham nhũng một cách nghiêm trọng.

Không những tệ hơn trước, mà hiện giờ là nguy hiểm cận kề.

Thậm chí còn sắp bị đá ra khỏi tầng lớp nhà giàu có rồi.

Cho nên Giang Nguy đối với nhà họ Thẩm mà nói thì chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Còn tôi, sau đêm hôm đó, Giang Nguy đối với tôi hiển nhiên là tốt hơn nhiều.

Chuyện này khiến ông Thẩm, bà Thẩm vô cùng vui mừng và yên tâm.

Thẩm Như Ôn nhìn thấy vết hôn trên cổ tôi, tức giận giậm chân, “Khương Nhiễm! Cái đồ không biết xấu hổ! Anh Giang Nguy là anh rể của tao! Mày lại dám làm chuyện đó! Chị tao sẽ không tha cho mày đâu! Nếu như mày biết thức thời, thì lập tức cút đi cho tao, tránh xa anh Giang Nguy càng xa càng tốt!”

Tôi nhẹ nhàng cài lại cổ áo, “Chẳng phải là mày tự mình đem tao đưa đến trên giường của anh rể mày à?”

Đêm hôm đó, nếu không phải Thẩm Như Ôn gửi tin nhắn cho Giang Nguy, thì anh ấy sẽ không biết được chuyện Thẩm Như Hy có thai nhanh như thế mà chạy đến nhà họ Thẩm.

Càng huống hồ…

Tôi cười nhẹ một cái, “Mày nên suy nghĩ nhiều hơn một chút, nghĩ xem đứa bé trong bụng chị gái mày là của ai đi, ngày hôm qua anh Giang đã nói anh ta chưa từng đụng vào người của chị mày.”

Thẩm Như Ôn bị tôi kí𝘤𝘩 thí𝘤𝘩 rồi, “Con khố𝘯! Đồ khố𝘯! Khố𝘯 nạ𝘯!”

Ngoài từ này ra hình như cô ta đã không còn nghĩ được từ khác để miêu tả nữa. Tôi cảm thấy chẳng còn gì thú vị, liền lắc lắc đầu.

Nghĩ nghĩ rồi tôi lại chém thêm một nhát dao, “Không thể không nói, “mùi vị” của anh rể mày… rất tuyệt.”

Ngay đêm hôm đó, Thẩm Như Ôn điên cuồng đập vỡ rất nhiều bình hoa cổ, tiếng gào thét đau xé ruột gan làm người nghe được cũng phải tê hết cả da đầu.

Xem kìa, mới thế đã tức giận rồi sao?



Không chỉ có thế, tôi còn làm tròn đạo hiếu đối với ông Thẩm bà Thẩm.

Dường như mỗi ngày tôi đều nấu cháo cho bà Thẩm.

Bởi vì bác sĩ nói, bà Thẩm tuổi tác đã cao, cơ thể không được tốt, cần phải điều dưỡng cơ thể nhiều hơn.

Bà Thẩm rất cảm động, nhưng vẫn dặn dò tôi không cần xuống bếp.

Bà ấy nói, “Là người mang thai rồi, những việc như thế này để người giúp việc làm cũng được, cần gì phải tự mình làm?”

Tôi cong môi lên làm nũng, “Mẹ là mẹ của con, để người khác làm sao mà con yên tâm cho được? Với lại con sắp gả cho Giang Nguy rồi, đến lúc đó thời gian về nhà cũng không được nhiều nữa.”

Tôi nhìn thấy mắt của bà Thẩm đỏ lên, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.

Bà ấy kích động ôm lấy tôi, cảm khái con gái của mình thật là hiếu thảo.

Tuy vậy bà ấy vẫn nghi ngờ mà khen ngợi, “Nhưng mà Hy Hy này, kỹ năng nấu ăn của con từ lúc nào mà trở nên tốt như vậy thế?”

Tất nhiên phải tốt rồi.

Từ sau khi mẹ tôi bị liệt toàn thân, tôi phụ trách nấu cháo cho bà, nấu cũng được vài năm đấy.

Thật lòng mà nói, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tôi còn có thể nấu cháo cho mẹ mình thêm mười mấy năm nữa.

Nghĩ tới đây, tôi lại có cảm giác cô đơn, thất vọng.

Nhìn vẻ mặt chân thành của bà Thẩm tôi thấy hơi buồn nôn, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng, “Tất nhiên là vì muốn nấu cơm cho mẹ, nên đã âm thầm tập luyện đấy ạ.”

Lời này vừa nói ra, bà Thẩm lại càng thêm cảm động.

Thẩm Như Ôn rất tức giận khi nhìn thấy tôi hiếu thảo như vậy, cố ý khiêu khích tôi, “Khương Nhiễm! Bố mẹ tao chứ không phải là bố mẹ của mày, mày có cố gắng đến mấy thì cũng chẳng thể nào trở thành con gái của bọn họ được, với lại tay của chị gái tao vốn chỉ để chơi đàn, mày bây giờ khom lưng cúi gối thật quá đánh mất thân phận của chị ấy rồi!”

Thẩm Như Hy luôn có mơ ước trở thành một người nổi tiếng.

Lòng tự trọng của cô ta còn cao hơn cả trời, kiêu ngạo, độc đoán, tự nhận bản thân thân phận cao quý, đã vậy ông Thẩm, bà Thẩm còn hết sức nuông chiều cô ta.

Cho dù cho cô ta làm nhiều việc tàn ác đến nhường nào, thì ông Thẩm và bà Thẩm đều đi sau cô ta, giúp cô ta thu dọn tàn cuộc.

Loại người như vậy, có thể hiếu thảo mới là lạ.

Chính bởi vì thế, tôi càng muốn ông Thẩm, bà Thẩm biết rằng, một đứa con gái đúng mực là nên làm những gì.

Tôi muốn để cho tất cả mọi người sau khi Thẩm Như Hy thật quay trở lại sẽ vô thức so sánh tôi với cô ta.

Tôi muốn đời này của cô ta đều phải sống dưới cái bóng mà tôi để lại.

Đương nhiên là những điều này không thể tiết lộ cho Thẩm Như Ôn.

Vì vậy tôi nói với cô ta, “Có gan thì hãy để chị gái của mày quay về đi, hay là đến chị gái mày đang ở đâu mày cũng không biết?”

Tôi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Thẩm Như Ôn sau khi nghe những lời tôi vừa nói.

Cô ta nghiến răng, “Mày hãy đợi đấy!”

Tôi không những không đợi cô ta mà tôi còn chủ động ra tay.

Thẩm Như Ôn bây giờ đang học cấp 3, lại vừa hay học ở ngôi trường tôi từng học.

Ngôi trường này là một ngôi trường quý tộc nổi danh, học sinh trong trường nếu không có gia thế hiển hách thì cũng phải có thành tích xuất sắc.

Tôi thuộc về vế sau, còn chị em nhà họ Thẩm lại là vế trước.

Ở ngôi trường đó, sự phân biệt giai cấp rất rõ ràng, những học sinh có gia thế hiển hách lúc nào cũng giẫm đạp lên học sinh với gia cảnh bình thường.

Vào thời gian huy hoàng của nhà họ Thẩm, hai chị em Thẩm Như Hy và Thẩm Như Ôn bắt nạt người khác không ít lần.

Tôi liên hệ với đám côn đồ cạnh trường học, mặt không chút biểu cảm tung tin nhà họ Thẩm đang trong tình trạng sa sút.

Nghe đám côn đồ nói, đến ngày thứ hai Thẩm Như Ôn đã bị người khác nhắm đến.

Đám người đó cố ý đổ mực đỏ vào ghế của cô ta, xé nát bài thi của cô ta, còn vẽ những con rùa xấu xí lên chiếc váy mới của cô ta nữa.

Thẩm Như Ôn chỉ dám tức giận, nhưng chẳng dám lên tiếng.

Bởi vì những người làm ra chuyện đó dù là gia cảnh hay địa vị đều cao hơn nhà họ Thẩm không chỉ là một chút.

Nghe được tin tức này vừa lúc tôi đang ở cạnh Giang Nguy nhưng vẫn không kiềm chế được sự vui mừng mà ngân nga một bài hát.

Giang Nguy ôm lấy tôi, chiếc cổ áo trắng tinh khiết ấy để lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp của anh ấy, rất bắt mắt, “Tâm trạng của em hôm nay hình như rất tốt.”

Phí lời.

Tôi cười nhỏ nhẹ, nhoài sang ôm lấy anh ấy, cắn lên vành tai mát lạnh, “Giang Nguy, anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?”

Giang Nguy ôm lấy eo của tôi, “Ừm, nếu như em ngoan.”

Tôi vẫn còn đang muốn làm gì đó tiếp thì bị Thẩm Như Ôn gọi điện thoại tới quấy rầy.

Giang Nguy mất kiên nhẫn, muốn giúp tôi tắt điện thoại của cô ta nhưng bị tôi ngăn cản.

Cười chế𝘵 tôi rồi, cuộc điện thoại này nhất định phải nghe chứ.

Nếu không bắt máy thì làm sao nghe được tiếng khóc của Thẩm Như Ôn?

Quả nhiên là như vậy, lúc tôi nghe điện thoại giọng điệu của Thẩm Như Ôn vừa khóc nức nở vừa mang theo căm phẫn, “Khương Nhiễm! Có phải là mày làm hay không! Bọn c𝘩ó cậy thế ức hiếp người kia đều bắt nạt tao!”

Thật sự là ngoài sự kỳ vọng.

Thẩm Như Ôn à Thẩm Như Ôn, mày cũng có ngày nghĩ người khác đang ức hiế𝘱 người quá đáng ư?

Tôi cười khúc khích, nhưng có Giang Nguy đang ở bên cạnh tôi không thể quá kiêu ngạo, “Đúng vậy.”

Nói xong tôi thẳng tay cúp máy.

Giang Nguy nhìn chằm chằm vào tôi, âm cuối kéo dài, cười như không cười hỏi tôi, “Làm sao vậy?”

Tôi ôm lấy anh ta, nói một cách thản nhiên, “Không có gì, em ấy hỏi em khi nào thì cùng anh đi đăng ký kết hôn?”

Phải đăng ký kết hôn trước khi Thẩm Như Hy tỉnh lại, chắc chắn sẽ làm cho cô ta tức chế𝘵.

Giang Nguy mặt đỏ tía tai, “Lúc nào cũng có thể đi đăng ký kết hôn.”

Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của anh ta thật đẹp trai.

Nếu như, anh ta không phải là chồng chưa cưới của Thẩm Như Hy, mà chỉ là một chàng thiếu niên đơn giản, tôi sẽ thực sự cảm thấy anh ta rất đẹp trai.