Đổi Mặt

Chương 4



9.

Thẩm Như Hy luôn có ước mơ trở thành người nổi tiếng.

Cô ta nói, tay của cô ta đã định sẵn để chơi đàn piano.

Cô ta nói, cô ta nên đứng ở nơi thu hút nhiều sự chú ý, được mọi người sùng bái.

Thế là… tôi đứng trước cửa của công ty quản lý.

Khoảng thời gian tôi vì kiếm tiền trả tiền thuốc cho mẹ mà phải đi hát ở quán bar, lúc đó có người tìm kiếm tài năng đã nhìn trúng tôi.

Anh ấy nói, “Cô có giọng hát thật tốt, cô muốn đến phát triển cùng tôi không?”

Vào lúc đó, tôi bị áp lực cuộc sống đè đến nỗi thở không ra hơi, làm sao còn tâm trạng để theo đuổi ước mơ?

Hơn nữa, người ta nói về ngành này có rất nhiều người cả đời cũng chẳng thể nổi tiếng được.

Thật không ngờ tới, có một ngày tôi lại đứng trước cánh cửa này nhưng lại vì để báo thù.

Thẩm Như Hy à Thẩm Như Hy.

Tao thừa nhận rằng mày rất mạnh.

Nhưng khi khuôn mặt của mày chiếm được chỗ đứng trong làng giải trí này, thì ước mơ kia của mày làm sao mà thực hiện được đây?

Tao muốn dùng khuôn mặt của mày để truyền nhiệt khắp đất nước này.

Còn mày thì há miệng mắc quai.

Nếu có trách thì chỉ có thể trách nhà họ Thẩm trước đây đối với những việc bí mật mà con gái mình làm ra đã xử lý quá tốt, còn khuôn mặt này của tao, là chính một tay Thẩm Như Hy mày tự dâng tới.

Trừ khi, Thẩm Như Hy mày dám nói ra tất cả mọi chuyện.

Dám gánh chịu mọi hậu quả.

10.

Người tìm kiếm tài năng từng đến tìm tôi tên là Lý Thương Ngôn.

Anh ấy cũng không để ý việc tôi gia nhập giới giải trí là để báo thù.

Anh ấy chỉ mê mẩn nhìn tôi, “Không cần biết em có mục đích gì, tôi cũng sẽ cùng em phát triển, đào tạo em thành một nghệ sĩ hoàn mỹ. Chỉ vừa gặp em một lần là tôi đã biết, em không nên tự vùi dập mình tại một quán bar như thế, em phải đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn mà toả sáng.”

Tôi nói ngay cả khuôn mặt này còn không phải của chính mình.

Anh ấy lại nói, "Em là ca sĩ, không phải là diễn viên."

Lý Thương Ngôn rất có trách nhiệm với tôi.

Vì tôi đối với anh ấy thái độ thẳng thắn, nên tôi cũng nắm chắc phần thắng trong tay.

Do không có scandal và năng lực làm việc khá tốt, rất nhanh đã thu hút được một lượng lớn người hâm mộ trong giới giải trí.

Thẩm Như Hy có vẻ ngoài rất xinh đẹp, dựa vào gương mặt của cô ta cũng có thể hút đông đảo fan nhan sắc.

Tôi vào giới giải trí ba tháng liền như một con ngựa đen xông pha càn quét gần như một nửa giới.

Bên tôi bừng bừng khí thế còn Thẩm Như Hy quả nhiên chẳng hề dễ chịu.

Bởi vì sau buổi hoà nhạc của tôi, tôi khoác chiếc áo choàng xinh đẹp và đi vào hậu trường, cùng lúc ấy lại gặp Giang Nguy.

Bốn mắt giao nhau.

Anh ta kéo tôi đến phòng trang điểm, giữ chặt lấy cánh tay tôi, một cảm giác tê dại nhanh chóng chạy dọc sống lưng.

Giang Nguy cách tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hừng hực của anh ta, anh ta đưa đầu ngón tay đến bờ môi tôi, những ngón tay đẹp đẽ cứ thế nhét vào miệng tôi.

Động tác mờ ám, giọng nói thì vô cùng tức giận.

“Ba tháng nay, em thật sự không đến tìm tôi? Tim của em rốt cuộc làm từ thứ gì vậy hả?”

Tôi chẳng thèm phản kháng, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy khiê𝘶 gợ𝘪.

"Sao đây? Giang đại thiếu gia vẫn quyến luyến mãi một người yêu cũ như tôi sao? Không yêu tâm hồn nóng bỏng của cái cô Thẩm Như Hy kia nữa à?"

Anh ta chẳng để ý lời mỉa mai của tôi, chỉ nói:

"Mấy tháng nay Thẩm Như Hy sống chẳng thoải mái chút nào, chú Thẩm và dì Thẩm lúc nào cũng đem em và cô ta ra để so sánh, nói khoảng thời gian em còn ở đó đã từng nấu cháo cho họ, nói em không ngang ngược hống hách, không gây rắc rối, lại còn ngoan ngoãn.”

Đây đều là việc nằm trong dự tính của tôi.

Tôi ngẩng đầu một cách tự hào, "Đương nhiên."

Anh ta lại nói tiếp:

“Em bước vào giới giải trí này để làm gì anh điều biết rất rõ, hay là để anh làm kim chủ của em, như vậy sự nghiệp của em sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, anh cũng có thể bảo vệ và chăm sóc cho em."

*Kim chủ: chỉ người giàu có, có quyền thế thường đứng sau các ngôi sao, có khả năng đầu tư, bao nuôi họ.

Chậc chậc chậc!

Tôi hít một hơi thật sâu, "Không được đâu Giang đại thiếu gia, đồ của Thẩm Như Hy dùng qua, tôi đây không cần."

Tôi vào nhà họ Thẩm cũng không phải để tranh giành đồ của cô ta.

Đồ của cô ta tôi đây cũng chẳng đưa vào mắt.

Chuyện mà tôi muốn làm là ném đi những thứ cô ta tự hào nhất.

Giống như vứt rác vậy.

Khuôn mặt Giang Nguy xuất hiện sự đau thương mà trước giờ tôi chưa từng thấy.

"Anh và cô ta chưa từng có mối quan hệ thân thiết nào, chẳng qua chỉ do đính ước. Nếu em không thích bây giờ anh có thể cắt đứt với cô ta. Huống hồ đứa bé bị sảy của cô ta và anh không có bất kỳ quan hệ gì, cô ta đã cùng tên xã hội đen không tên không tuổi nào đó phát sinh quan hệ từ lâu rồi.”

Có sao nói vậy, Giang Nguy quả thật là một người yêu hoàn hảo.

Thời gian vẫn còn cùng anh ta ở bên nhau, anh ta luôn lắng nghe ý kiến của tôi, chưa từng để tôi phải chịu bất kỳ sự ấm ức nào.

Tôi biết anh ta có một số khả năng rất tốt.

Nhưng mà…

Tôi làm sao xứng đáng có được tình cảm cơ chứ.

Mục tiêu của tôi là, quét sạch tất cả những người đó.

Giang Nguy thẫn thờ rời đi, tôi nhìn những bảng hiệu của mình ở trên phố.

Người con gái ở trên đó, tuyệt đẹp, cao quý, tựa như vầng hào quang say mê của ánh đèn neon, một bông hoa hồng héo úa trong vườn hoa, vừa thối nát vừa cao quý.

Là một con thiên nga hoang dã, là một đoá tường vi có độc.

Là tín đồ duy nhất không vì tình yêu mà cúi đầu.

Tôi sẽ trả thù và giẫm đạp lên tất cả bọn họ mà bước lên.

11.

Kể từ ngày hôm đó, tài nguyên của tôi ngày một tốt lên, các thương hiệu muốn hợp tác với tôi cũng nhiều vô số kể.

Tôi biết là Giang Nguy đang mở đường cho tôi.

Sự nghiệp của tôi từ đó cũng thành công một cách mỹ mãn.

Nhìn tất cả mọi thứ như vậy, tôi rất hài lòng.

Vì tôi biết, Thẩm Như Hy sắp không thể ngồi yên nữa rồi.

Mỗi ngày có rất nhiều fan nhắn tin cho tôi.

[Khương Khương, giọng hát của cô rất tuyệt, tôi có cảm giác như cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện, giọng hát của cô cho tôi một cảm giác mong manh, trải đời.]

[Khương Khương, lúc cô đang toả sáng trên sân khấu, tôi vì cô thắp đèn giữa biển người.]

Tôi thường lựa ra một số tin nhắn của fan và đăng lên các trang mạng xã hội để gửi lời cảm ơn, vì muốn Thẩm Như Hy biết được hiện tại tôi đang được yêu mến như thế nào.

Thẩm Như Hy chẳng nhịn được nữa, nhắn tin cho tôi.

[Khương Nhiễm, mày đắc ý cái gì? Bọn họ hâm mộ mày chẳng qua vì gương mặt của tao mà thôi, tất cả mọi thứ mày có hiện tại đều là ăn trộm mà ra, sẽ có một ngày mày phải trả giá!]

Có thể nhận ra được, cô ta thẹn quá hóa giận.

Tôi chỉ thong thả đốt thêm một ngọn lửa, "Nhưng mà, người hiện tại đang đứng ở đây là tao."

Nếu như tôi đoán không lầm, hiện tại Thẩm Như Hy đã cảm thấy có quá nhiều chuyện không như ý mình, cô ta càng không thể chấp nhận người đã từng nằm dưới chân cô ta lại có những thứ mà cô ta cầu cũng chẳng có được.

Cuối cùng cô ta cũng không nhịn nổi rồi.

Thẩm Như Hy quay một đoạn phim tố cáo tôi.

Cô ta nói:

“Ca sĩ Khương Nhiễm mà các người hâm mộ, chẳng qua là một kẻ lừa đả𝘰 đi ăn cắp gương mặt của tôi, người mà các người yêu mến thật ra là một kẻ đố kỵ, cô ta âm mưu hãm hại tôi, gương mặt của tôi bị hủy hoại cũng là do cô ta, là cô ta cướp đi mọi thứ của tôi!”

Nói xong cô ta đưa ra vài tấm ảnh.

Là những hình ảnh lúc tôi còn nằm trên bàn phẫu thuật ở nước ngoài.

Trong bức ảnh là một cô gái với gương mặt dính đầy máu và hơi thở thoi thóp.

Sau khi phẫu thuật xong tôi và Thẩm Như Hy giống y như đúc, trước khi tôi phẫu thuật trông ra sao cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Những bức ảnh này như một hòn đá khơi dậy những làn sóng bàn tán trên các trang mạng.

Lúc gọi điện thoại cho tôi, Thẩm Như Hy rất kiêu ngạo.

“Khương Nhiễm, cho dù tao có nói ra hết thì tao vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, vẫn có người yêu tao, người khác biết được mày đáng ghét như vậy, mọi thứ của của mày sẽ mất hết, huống hồ năm đó là tao đưa mày ra nước ngoài, còn ai có thể chứng minh là mày trong sạch chứ?"

Cô ta thật hăng hái trong việc phá huỷ tất cả mọi thứ của tôi.

Thẩm Như Hy nhất định rất mong chờ cái dáng vẻ đau buồn khóc lóc của tôi.

Lý Thương Ngôn hỏi tôi, "Em sợ không?"

Hiện tại cộng đồng mạng đang chửi mắng tôi.

[Ca sĩ Khương Nhiễm mà tôi từng yêu thích cuồng nhiệt, có khí chất không thể nào diễn tả, thế nhưng hiện tại cô nói với tôi cô ấy đến gương mặt cũng là ăn cắ𝘱 thì thử nói xem còn có cái nào là thật?]

[Đây là chuyện gây bùng nổ tam quan nhất, tôi đã hâm mộ cái quái quỷ gì vậy?]

[Nhìn cô ấy sự nghiệp thăng tiến, có nhiều mối quan hệ tốt đẹp rồi tận mắt chứng kiến cô ấy sụp đổ, sao mà không thể thương lấy danh tiếng của bản thân chứ?]

Tôi cười đến cong cả lưng.

Tôi nói "Sợ à? Lý Thương Ngôn, tôi có lẽ phải xin lỗi anh rồi."

Tôi đã đợi ngày này từ rất lâu.

Lý Thương Ngôn nói, "Tôi biết em muốn làm gì, cố gắng làm hết mình đi, nhưng em phải hứa với tôi, chỉ cần em vẫn không bị huỷ hoại, đợi mọi chuyện kết thúc rồi, em phải ngoan ngoãn hát cho ông đây nghe đấy nhé.”

Lúc này, ánh đèn chiếu lên mái tóc ngắn của anh ấy, tạo cho riêng anh ấy một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.

Đôi mắt lấp lánh của anh ấy rất đen, rất đẹp.

12.

Ý của Thẩm Như Hy chính là tôi không hề có chứng cứ.

Thế nhưng cô ta không biết một điều, khi tôi được đưa ra nước ngoài, tôi còn có một ý định khác.

Tôi đã ghi âm lại mọi việc.

Cô ta có lẽ chưa từng nghĩ tôi sẽ làm như vậy nhỉ?

Dù sao bố mẹ tôi đều nằm trong tay của cô ta, tôi vốn dĩ chẳng có cách nào phản kháng.

Thế nhưng cô ta sẽ không biết được, một người sống mãi trong bóng tối quá lâu thì sức sinh tồn có thể ngoan cường đến mức nào.

Chuyện duy nhất mà cô ta có thể làm tận hưởng nỗi sỉ nhụ𝘤 hiện tại của tôi, còn tôi thì lưu lại chứng cứ đợi thời cơ chín muồi sẽ chuyển bại thành thắng.

Trong tay tôi không chỉ có ghi âm khi còn ở nước ngoài, mà còn có bằng chứng, hình ảnh mà mình phải chịu bị bắt nạt trong thời gian dài.

Giang Nguy thấy hot search (top tìm kiếm nóng trên mạng xã hội TQ) liền gọi điện thoại đến hỏi tôi:

"Khương Nhiễm, em không sao chứ? Anh không biết Thẩm Như Hy sẽ làm như vậy, anh tin em, em đừng bốc đồng, chuyện này cứ để anh giúp em.”

Anh ấy vừa lo lắng vừa tức giận, dường như thật sự đã đặt tôi vào một vị trí nào đó trong lòng.

Tôi lạnh nhạt nói ra một câu, "Giang đại thiếu gia, anh đừng có tùy tiện làm theo ý mình, tôi có thể tự giải quyết."

Tôi biết Giang Nguy đang lo sợ chuyện gì.

Anh ta sợ tôi phát tán những thứ này.

Một khi những thứ đó bị phát tán, đời tôi xem như đã bị huỷ hoại.

Mọi thứ hiện giờ vẫn còn đường cứu vãn, chỉ cần tôi không thừa nhận việc cướp đi gương mặt của Thẩm Như Hy thì tất cả đều có thể dùng tiền để đổi trắng thay đen.

Nhưng…

Chuyện này, vốn dĩ vẫn đang tiến triển theo kế hoạch của tôi cơ mà.

Tôi muốn chính miệng Thẩm Như Hy nói ra tất cả, để cô ta tận mắt nhìn thấy tự mình hủy hoại chính mình như thế nào.

Tôi chưa từng nghĩ qua lợi ích của bản thân.

Tôi chỉ muốn dùng chính mình để kéo Thẩm Như Hy xuống vũng bùn.

Thế nên tôi chẳng chút do dự đăng lên những tấm ảnh, ghi âm, và những chứng cứ trốn thuế, tham nhũng của nhà họ Thẩm mà tôi thu thập được khi còn ở đó.

Tôi hiện tại là một người của công chúng đấy nhé.

13.

Trong đoạn ghi âm, giọng của Thẩm Như Hy kiêu ngạo hung hăng:

“Giá trị lợi dụng của mày cũng chỉ có một chút vậy thôi, thay tao thi đại học, tao sẽ cho mày một trăm vạn, cả đời này mày cũng không tiêu hết được.”

“Đợi lúc thi đại học xong thì mày cũng bỏ cái khuôn mặt này đi, tao sẽ giúp mày sửa thành một khuôn mặt khác, đừng có mà dựa vào khuôn mặt của tao để diễu võ dương oai”.

Đương nhiên không chỉ có vậy.

Còn có cả ảnh cô ta kêu người dồn tôi vào một con hẻm.

Cô ta như một công chúa, ngồi trên lan can, có vài tên vô lại bán mạng cho cô ta.

Dù cho thân thể tôi đã cuộn tròn lại, khuôn mặt lộ ra sự cầu xin nhưng cô ta không hề có ý nghĩ sẽ buông tha cho tôi.

Câu nói lúc đó của cô ta là:

"Này co𝘯 điế𝘮 kia, không phải mày rê𝘯 hay lắm sao? Bây giờ sao không kêu rê𝘯 gì nữa đi?"

Còn có cả ảnh cô ta hất nước sôi lên khuôn mặt tôi.

Từng thớ thịt ở đôi gò má trắng hồng xinh xắn cũng bị cô ta làm cho cuộn lại, lộ ra những mụn nước phồng rộp, chảy máu ra bên ngoài.

Còn có giáo viên vì an ủi tôi mà không còn đi dạy được nữa.



Những chuyện này được tung ra, cảnh sát điều tra được Thẩm thị không chỉ đơn giản là trốn thuế, tham nhũng.

Thẩm Như Hy coi rẻ mạng người cũng không chỉ một hai lần.

Cô ta lúc trước xấc xược, nhà họ Thẩm vì cô ta hết lần này đến lần khác mà dọn dẹp tàn cuộc thay cô ta, thế nhưng lần này, tất cả đều được phơi bày dưới ánh mặt trời.

Tình thế xoay chuyển trong vòng chưa tới một ngày.

Bình luận trên các trang mạng thay đổi 180 độ.

[Cứ𝘶 với, cả nhà ơi, cuối cùng tôi cũng biết được cảm giác chất chứa nhiều câu chuyện trên người Khương Nhiễm từ đâu mà ra rồi, những chuyện này ai có thể chịu đựng nổi cơ chứ?]

[Nếu là tôi thì tôi đã 𝘵ự 𝘵ử từ lâu rồi, ngày hôm nay cô ấy còn đứng ở đây thật là dũng cảm, thật là kiên cường.]

[Thương cô ấy ghê á, người ta cũng chỉ là cô gái mới mười mấy, hai mươi tuổi thôi, nếu như không do Thẩm Như Hy thì cô ấy đã có một thanh xuân tươi đẹp như bao người, có một tương lai xán lạn khác rồi.]

Tất cả mọi người đều đang đòi công lý giúp tôi.

Thẩm Như Hy điên cuồ𝘯g đến tột độ rồi.

Cô ta nổi điê𝘯 chạy đến công ty chất vấn tôi.

"Khương Nhiễm, mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Bố mẹ tao vì mày mà chửi mắng tao, nói tao làm không tốt bằng mày, anh Giang của tao cũng yêu mày! Mày còn cướp đi sự nghiệp của tao, hiện tại còn tung ra thứ như thế này để hãm hại tao! Ngay bây giờ, mày hãy lập tức nói rõ cho mọi người biết, những thứ đó đều là giả đi!"

Cô ta lúc này như một con đàn bà đanh đá, gương mặt bị hủy hoại dung nhan bởi tai nạn xe tuy đã hồi phục nhưng có vẻ vẫn không được tự nhiên.

Tôi nở một nụ cười lạnh nhạt “Đương nhiên là mong mày chế𝘵 đi chứ sao.”

Tôi chẳng chút kiêng dè mà nói lời ác ý với cô ta.

Cô ta đưa tay muốn đánh tôi, bỗng Lý Thương Ngôn xuất hiện trước mặt tôi chặn cô ta lại.

Anh ấy khẽ nhếch mép, "Thẩm tiểu thư, cô không được đánh ca sĩ của tôi.”

Thẩm Như Hy tức giận đến thở không ra hơi vẫn không quên đe doạ tôi.

"Khương Nhiễm! Mày đợi đó cho tao, sớm muộn gì có một ngày tao cũng sẽ giế𝘵 mày!"

Ồ!

Nhưng đáng tiếc một điều, Thẩm Như Hy đã không còn cơ hội này rồi.

Bởi vì cô ta đã bị bắt ngay ngày hôm đó.

Dù sao cô ta cũng làm ra nhiều chuyện phạm pháp như thế mà.

Nghe nói Thẩm Như Hy ở trong 𝘵ù vẫn không ngừng nhụ𝘤 𝘮ạ tôi, cho rằng tôi là c𝘰𝘯 khố𝘯 phá hoại cuộc đời của cô ta.

Từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ tự xem lại vấn đề của chính bản thân mình.

Điều đáng nói là một người cuồng chị gái như Thẩm Như Ôn, sau khi Thẩm Như Hy bị bắt liền bạt mạng trách móc Thẩm Như Hy.

Cô ta nói, nếu không phải vì người chị như thế này thì nhà họ Thẩm cũng không rơi vào tình cảnh tệ hại đến vậy.

Mà Thẩm Như Ôn chế𝘵 cũng do bạo lực học đường.

Xảy ra chuyện như thế này, những bạn học từng bị Thẩm Như Ôn bắt nạt và những học sinh nịnh nọt kẻ giàu sang, đều không buông tha cho nó.

Những chuyện đã xảy ra với tôi cũng đều báo ứng lên người Thẩm Như Ôn.

Thẩm Như Ôn chịu không nổi sự quấy rối của những bạn học kia liền nhả𝘺 lầ𝘶 𝘵ự sá𝘵 vào một đêm mưa.

Ông Thẩm, bà Thẩm chỉ trong một đêm dường như đã già thêm vài chục tuổi.

Nhưng điều kỳ lạ là, hình như họ chẳng hề có ý trách móc tôi.

Họ không vô tội, nhưng họ vẫn phân biệt được đúng sai và biết tôi là người bị hại, biết được con mình không đúng.

Ngay tối hôm đó, Giang Nguy mang một bó hoa đến dưới nhà tôi.

Thấy tôi về, ánh mắt anh ta sáng bừng lên.

"Hiện tại mọi thứ kết thúc rồi, em có thể quên hết mọi thứ mà ở bên cạnh anh không?"

Đầu lưỡi của anh ấy triền miên, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy tình ý.

Tôi lắc đầu, "Không cần đâu, Giang thiếu gia."

Anh ta hoài nghi hỏi tôi:

"Tại sao vậy? Anh yêu em không phải vì khuôn mặt này, trước giờ anh cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với em, anh cũng không thấy em thích người đàn ông khác, thân phân và tướng mạo của anh cũng gọi là xuất chúng, tại sao em lại không chấp nhận anh?"

Nói đến đây anh ta cúi đầu, hơi ấm ức.

“Anh đã biết ngay từ đầu, em không phải là Thẩm Như Hy, anh trước giờ cũng không xem em là cô ấy, anh đợi em trả thù xong và trở về bên anh, như vậy cũng không thể sao?"

Nói thật tôi cũng rất bất ngờ.

Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn Giang Nguy.

Sắc mặt của anh ta rất chân thành và tràn đầy tình cảm.

Nhưng mà….

Tôi lùi một bước, cười nói:

“Những gì liên quan đến tình cảm và sự nghiệp của Thẩm Như Hy tôi đều không cần, anh nghĩ rằng chỉ một chút tình ý sẽ làm tôi rung động sao?"

Việc tôi muốn làm từ trước đến giờ chỉ là phá nát cuộc đời của Thẩm Như Hy.

Hiện tại thì mọi chuyện kết thúc rồi, tôi không muốn dính dáng tới bất cứ thứ gì liên quan đến cô ta.

Vì tôi sẽ không nhịn được cảm giác thấy buồn nôn.

Ngay cả bản thân của mình mà tôi còn chẳng yêu, người như tôi sao có thể yêu người khác được chứ?

Tôi đứng đó không biết đã qua bao lâu, Giang Nguy mới buồn bã mà nói, "Anh hiểu rồi, sau này anh sẽ không làm phiền em nữa."

Sau ngày hôm đó, Giang Nguy quả thật không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Chỉ là tài nguyên vẫn nhiều như trước, tôi biết tất cả đều do Giang Nguy làm.

Sau này, nghe nói Giang đại thiếu gia hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lấy vợ.

Nhưng những chuyện ấy giờ đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.

14.

Tôi muốn giải nghệ.

Ý nghĩa để tôi tồn tại là huỷ hoại Thẩm Như Hy.

Đây là chấp niệm của tôi mà thôi.

Lúc những tin tức này được tung ra, tôi cho rằng các fan của tôi và cư dân mạng sẽ chẳng thể nào chấp nhận được.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là mọi người đều khuyên tôi, muốn tôi tiếp tục hoạt động trong giới giải trí.

[Khương Nhiễm, nửa đời trước cô đã quá đau khổ rồi, đoạn đường phía sau chúng tôi cùng cô bước tiếp có được không?]

[Khương Nhiễm, Khương Nhiễm! Cô thật sự rất giống một ngôi sao, toả sáng theo cách riêng của mình, tôi thật sự rất thích cô, mong cô vẫn vẫn tiếp tục với vai trò ca sĩ. Chúng tôi yêu giọng hát và tâm hồn của cô, tất cả những thứ tốt đẹp đó không có bất kì điều gì che giấu được.]

[Khương Nhiễm à, tôi thật sự cảm ơn cô vì đã dám mạnh mẽ, đứng lên đấu tranh, nếu không chúng tôi sao có thể thấy được một Khương Nhiễm kiên cường đến như vậy chứ.]

Họ vô cùng nhiệt tình gửi đến tôi những lời nói đầy thiện chí.

Lý Thương Ngôn nghe được tin tôi muốn giải nghệ liền giậm chân.

"Khương Nhiễm! Mịe nó, em dám làm vậy sao? Ông đây cùng em chơi trò này lâu như thế, nếu như em muốn chơi ngược lại ông đây thì không xong đâu nhé!”

Thật sự nóng nảy.

Tôi bĩu môi, "Nhưng gương mặt này không phải của em.”

Lý Thương Ngôn nghiêm túc nói với tôi, "Em là ca sĩ chứ không phải diễn viên."

Lại là câu nói đó.

Tôi cạn lời.

Tuy anh ấy có chút ngang bướng nhưng từ đó tôi cũng không còn nhắc đến chuyện giải nghệ.

Có điều, tôi dành thời gian đi phẫu thuật thêm một lần nữa.

Vì tôi từng vô số lần nằm mơ thấy khuôn mặt này trong gương, tôi sợ đến mức thân thể phát run lên từng đợt.

Lại vô số lần tôi từng cầm dao muốn rạch nát khuôn mặt này.

Cuối cùng cũng vì trả thù mà dừng tay, giữ lại khuôn mặt này.

Khuôn mặt sau khi phẫu thuật xong không còn giống với ai nữa.

Trong giới giải trí, chuyện phẫu thuật thẩm mỹ không phải là chuyện lạ lẫm gì, và vì tôi có quá khứ như vậy nên các fan cũng dễ dàng chấp nhận diện mạo mới của tôi.

Sau này tôi trở nên giống như mong đợi của Lý Thương Ngôn, cho ra mắt rất nhiều bài hát.

Tiếng tăm nổi khắp cả nước.

Sau đó nữa, tôi đã mở một chuyến lưu diễn.

Mỗi chặng dừng chân lưu diễn tôi đều nói cùng một câu:

"Có người nhớ hoa, hoa sẽ không úa tàn. Hoa hồng vĩnh viễn vẫn là hoa hồng. Dù cho đoá hồng ấy có lụi tàn, nó cũng đã từng là một đoá hồng. Chúng ta đều là những lữ khách bôn ba giữa dòng đời trắc trở, vượt mọi chông gai, trong đêm tối tăm nhất cũng có thể thấy được ánh bình minh.”

Lần này, tôi quyết định chỉ sống vì Khương Nhiễm.

———

Hoàn thành.

Tag truyện #báo_thù nên mọi người cân nhắc nha.

Ai hem thích thể loại vả mặt, báo thù thì cho tui xin lỗi nhé!

Nếu có góp ý về lỗi chính tả, cách dùng từ hãy nhắn cho tui để hoàn thiện bản dịch ạ. Cảm ơn mọi người!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!