Đời Này Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 14: Đi bar



Đêm đã khuya, ngoài trời bây giờ đã tối đen như mực không gian tĩnh mịch, ánh trăng cô độc trên bầu trời rọi thẳng xuống những con đường vô cùng vắng vẻ... không có bóng người ngay trung tâm thành phố.

Tại một góc tối trước cửa quán bar của Giang Tuân, quán Bar lớn nhất tại thành phố này. Không khí ở đây lại đối nghịch với bên ngoài. Trước cửa đứng tám người bảo vệ với thân hình cao lớn, cường tráng, nét mặt hình sự. Họ đứng canh cửa để giữ gìn an ninh và trật tự cho quán bar.

Một người đàn ông từ chiếc xe sang trọng bước xuống. Khuôn mặt của người đàn ông đó khiến người xung quanh phải khiếp sợ, không dám nhìn thẳng vào. Một đám vệ sĩ không biết từ đâu xếp thành hai hàng trước cửa, người đàn ông đó từ từ đi vào trong trước sự chứng kiến của rất nhiều người.

Tư Duệ bước vào căn nhà sang trọng nhất của quán bar. Bên trong đang có hai người ngồi uống những ly rượu đắt đỏ. Anh ngồi đối diện họ rồi cũng cầm lấy một ly rượu trên tay. Tiếng của một người đàn ông vang lên.

Giang Tuân:

- "Đến rồi đấy à"

Tư Duệ:

- "Ừ"

Tần Mặc:

- "Nè... Tư Duệ, ông đừng... lạnh lùng, vô tình như vậy. Cười một cái cho đời thêm vui ha. Người ta nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Ông cười nhiều là ông đang uống rất nhiều thuốc bổ đó"

Giang Tuân:

- "Bởi mới nói... Tư Duệ không biết khi nào mới lấy được vợ. Tính tình thất thường, khuôn mặt chỉ có duy nhất một biểu cảm... Nhưng mà tại sao ông luôn khiến đám con gái yêu thích nhỉ... Cuộc đời này quả thật là bất công với những người đẹp trai như mình"

Tư Duệ:

- "Cố Xuyên đâu"

Tần Mặc:

- "Làm cho Thanh Anh giận... bây giờ đang ở bệnh viện để xin lỗi em ấy rồi. Hazzz.... yêu ai không yêu lại yêu phải cô bác sĩ khó tính... Khổ thân cậu ta"

Giang Tuân:

- "Cũng tại ông ấy... tự nhiên đi tặng con gái nhà người thỏi son màu hồng cánh sen. Tặng màu gì không tặng, lại đi tặng màu hồng cánh sen. Như tôi, tôi cũng giận chứ nói gì Thanh Anh... Để ông ấy bị vài lần như vậy cho biết"

Tư Duệ vừa lắc ly rượu trên tay, vừa nghe mấy người bạn bàn chuyện. Nhắc đến chuyện tình cảm anh rất là đau đầu. Âu Dương gia luôn muốn anh kết hôn sớm dù anh năm nay mới 23 tuổi. Nhưng mà cái gì cũng có nguyên do của nó cả… mọi người trong nhà luôn nghĩ anh là gay, bởi xung quanh anh toàn là đàn ông. Với lại anh suốt ngày đi với thư ký Khương và trợ lý Lương nên mới bị nói như vậy.

Tư Duệ dù mới 23 tuổi nhưng gia đình lại ép anh đi xem mắt. Họ tìm cho anh những cô tiểu thư giàu có, quyền thế, xinh đẹp, gợi cảm, giỏi giang.... Nhưng chưa bao giờ anh đến xem mắt, anh đã nói thẳng là mình không thích đi xem mắt cho Âu Dương lão phu nhân biết.

Tư Duệ vốn là đứa con Âu Dương lão phu nhân lúc lớn tuổi mới sinh ra. Lúc nhỏ anh vì sức khoẻ anh không được tốt nên mọi người trong nhà rất là chiều chuộng anh, và cũng xem anh như bảo bối. Trước đây anh rất thích đi theo anh cả là Âu Dương Chấn và chị dâu là Đặng Cẩm đến quân đội chơi. Mọi người cứ nghĩ sau này anh cũng sẽ theo nghề nghiệp giống anh hai, nhưng anh lại đi theo con đường kinh doanh. Điều đó làm mọi người khá bất ngờ.

Đúng lúc đó có ba người bước vào. Giọng nói quyến rũ của một cô gái trẻ vang lên.

- "Xin chào mọi người"

Cô gái ăn mặc rất sành điệu, dáng người thon gọn, vòng nào ra vòng đó và cô gái này rất là cao. Trịnh Thanh là người mẫu quốc tế, Trịnh Thanh chính là bạn gái của Tần Mặc. Còn cô gái còn lại là Sở Thanh Anh, bạn gái của Cố Xuyên. Sở Thanh Anh nhỏ nhắn nhưng là sinh viên ngành y. Sở Thanh Anh là thiên kim và sau này chính là người thừa kế duy nhất của bệnh viện Sở gia.

Giang Tuân:

- "Hết giận dỗi Cố Xuyên rồi hả… Thanh Anh. Nghe nói cậu ta tặng son màu hồng cánh sen cho em nên em mới giận"

Trịnh Thanh:

- "Chà... Cố Xuyên quả thật có mắt nhìn đấy. Màu hồng cánh sen đến mình... mình cũng chẳng thích. Nếu như đó là màu cam hoặc đỏ thì đẹp hơn nhiều đấy"

Sở Thanh Anh:

- "Anh chị thấy em có khổ không. Em có cần anh ấy tặng quà đâu... Nhưng nếu anh ấy tặng quà cũng phải biết màu nào em thích, màu nào em ghét..."

Cố Xuyên:

- "Anh thật sự không biết mà. Anh không thể nào phân biệt được màu son. Nào là màu cam, đỏ, đỏ cam, đỏ đất, cam đất, hồng... Anh nhìn thấy chúng cũng chẳng có gì khác nhau mà."

Tư Duệ:

- "Tôi về trước"

Tần Mặc:

- "Sao về sớm vậy…. Ở lại chơi chút nữa rồi về"

Tư Duệ lên tiếng lập tức mọi người trong này yên lặng đến lạ thường. Anh đi ra khỏi căn phòng trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Mấy người vệ sĩ thấy anh đi ra cũng lập tức đi theo anh.

Sau một lúc chiếc xe của Tư Duệ đã dừng chân trước một căn biệt thự lớn. Căn biệt thự này khá là âm u, và cũng chỉ có mấy bảo vệ đứng trước cửa mà thôi. Khi bước vào trong, căn nhà cho ta một cảm giác gì đó rất là đáng sợ. Buổi tối toàn bộ người giúp việc đều trở về nhà và đây chính là yêu cầu do Tư Duệ đề ra.

Trong căn biệt thự to lớn chỉ có một mình Tư Duệ sống ở đây. Anh đi lên thư phòng của mình để làm việc. Bình thường anh có thể thức đến 2 giờ hoặc 3 giờ. Nhưng cũng có những lúc anh đã thức xuyên đêm, không hề chợp mắt. Ngay cả trợ lý Lương và thư ký Khương cũng rất là thán phục khả năng làm việc bất chấp thời gian của anh.

Âu Dương lão phu nhân luôn lo lắng cho sức khỏe của Tư Duệ. Tư Duệ từ nhỏ sức khỏe của anh đã không được tốt, anh luôn ốm yếu. Lớn lên mới có sức khỏe như những người cùng trang lứa. Mà bây giờ anh chẳng quan tâm sức khỏe của mình chút nào. Nhưng mà như vậy lâu ngày sẽ khiến sức khỏe của Tư Duệ tụt xuống. Bác sĩ thường xuyên khuyên nhủ anh nhưng tất cả đều vô ích. Đến tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể làm anh chuyển ý.