Đời Này Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 48: Rời đi



Trở về thành phố B đã là buổi tối. Tư Duệ lái xe mấy tiếng đồng hồ nên rất mệt. Vừa về đến nhà là anh ngủ thiếp đi. Còn cô nhìn anh một lúc rồi từ tủ lấy ra mấy tờ giấy. Cô viết từng dòng chữ mà nước mắt cứ rơi. Một phong thư và tất cả thẻ ngân hàng. Ngay cả nhẫn cưới, điện thoại... Cô đều để lại hết. Như Tuyết lấy vali sắp đồ dùng cần thiết rồi bỏ vào.

Như Tuyết dành cho Tư Duệ một nụ hôn rồi xách vali rời đi. Đi ra khỏi căn nhà mà mình gắn bó hơn một năm mà lòng cô không nỡ. Nhưng cô đã quyết, lần này cô phải khiến anh hạnh phúc. Khiến anh không cần lo lắng cho người vợ như cô nữa. Cô cũng đã quyết định đi đến một nơi mà không ai trong nhà biết.

- "Tạm biệt"

Sáng sớm, Tư Duệ tỉnh dậy không thấy Như Tuyết ở trong phòng cứ nghĩ cô đang ở dưới nhà. Nhưng xuống anh lại nghe quản gia thông báo từ sáng sớm vẫn chưa thấy cô xuống đây. Tư Duệ chạy trở lại phòng, nhìn trên bàn trang điểm của cô có rất nhiều thứ. Nhìn những thứ này anh lại có dự cảm chẳng lành. Đúng như anh nghĩ từ nhẫn cưới, thẻ ngân hàng, điện thoại đều nằm ở trên bàn. Thấy phong thư anh liền gấp rút xé toạc ra để xem.

Đập vào mắt Tư Duệ chính là ba từ vừa lớn vừa đậm "Đơn Ly Hôn". Trên đó còn có chữ ký của Như Tuyết. Đôi mắt trở nên đỏ ngầu tơ máu. Cầm tờ giấy trong tay vò tròn hung hăng ném vào thùng rác. Lại thấy một lá thư được kẹp trong phong thư.

[Chào buổi sáng, chồng yêu của em. Có lẽ khi anh đọc bức thư này thì em đã đi xa rồi, sự hiện diện của em trong cuộc đời anh hoàn toàn biến mất. Cảm ơn gia đình anh đã yêu thương và chiều chuộng em. Chúng ta nên kết thúc thôi. Em trả lại sự tự do và quyền quyết định hạnh phúc cho anh. Em xin lỗi, vì em mà anh không thể có một đứa con. Anh hãy tìm một người yêu anh rồi cùng cô ấy sinh con nhé. Em sẽ không giận anh đâu, dù gì đi nữa có lẽ cả đời này có lẽ em cũng không thể làm mẹ. Anh hãy giúp em xin lỗi bố mẹ hai bên, em là một đứa con bất hiếu. Nếu một ngày nào đó gặp lại em, nhưng anh đã có người khác thì đừng quan tâm em, cứ xem em như là một người xa lạ mà lướt qua. Dù mọi chuyện có ra sao đi nữa thì em vẫn sẽ yêu anh.

Vợ của anh

Lục Như Tuyết]

Đọc đến cuối lá thư, tay Tư Duệ nắm chặt thành quyền, vò nát lá thư sau đó tức giận gọi một dãy số quen thuộc. Gọi xong anh liền cầm lấy chìa khóa xe lao ra khỏi biệt thự. Tâm trạng anh hiện tại không ổn, thật sự không ổn chút nào. Trong đầu cứ hiện lên những lời cô.

Tuyệt vọng nhất là khi họ nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán từ bệnh viện. Đập vào mắt mọi người là "Khả năng sinh con rất thấp". Anh tức giận, sao cô lại không nói cho anh biết mà lại muốn chịu đựng một mình. Nhìn vào ngày mà cô đi bệnh viện anh mới ngớ ra. Chẳng lẽ hôm đó cô gọi cho anh là vì cô nhìn thấy anh.

Người của Âu Dương Tư Duệ tản ra nơi tìm kiếm Lục Như Tuyết, chi cần bước ra đường, đâu đâu cũng là bóng dáng người của Tư Duệ. Lục gia với Âu Dương gia tìm kiếm con gái, trong một tuần cả hai người lục tung thành phố A và thành phố B, lùng sục mọi góc vách của hai thành phố cũng không tìm ra bóng cô.

Tư Duệ không tìm được Như Tuyết ở thành phố B, anh bắt đầu tìm kiếm cô ở khắp nơi nhưng cô giống như biến mất không một tin tức nào. Dù cho người của Tư Duệ có đông đến mấy cũng không thể tìm thấy bóng cô, không tìm được cô, tâm tình anh càng lúc càng xấu, thái độ luôn cáu gắt với mọi thứ. Thái độ luôn luôn ở trong một trạng thái rất căng thẳng, bất kể một việc gì cũng khiến cho anh quát tháo. Đồ đạc trong nhà cũng bị anh đập phá hết. Người giúp việc trong nhà cũng chỉ biết đứng yên nhìn. Lúc phu nhân ở đây họ cũng đỡ sợ hơn, bây giờ phu nhân tự nhiên biến mất khiến ai ai cũng sợ.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, trở về căn phòng của cô và anh. Giờ đây căn phòng trống rỗng, Tư Duệ vùi mình trong giường đệm cũng chẳng còn mùi hương cửa cô nữa. Nhớ đến bóng dáng nhỏ, vùi mình trong chiếc giường từng có cô, anh cũng không thể chợp mắt được. Chỉ cần anh nhầm mắt lại, gương mặt buồn của cô lại hiện lên giảng xé trái tim anh. Rốt cuộc cô đã đi đâu.

Lục gia hay Âu Dương gia đều vì Như Tuyết mà rổi loạn, cô rốt cuộc đã đi đến nơi nào. Tư Duệ tâm tư tái tê, anh vùi vào chăn nệm, cố gắng hít lấy chút ít mùi hương còn lưu lại, đầu trở nên đau đớn vì mấy đêm liền không ngủ. Anh bây giờ rất lo lắng cho cô, không biết bây giờ cô có ổn không.

Lục phu nhân thì khóc thảm, không biết con gái bà bây giờ ra sao rồi. Như Tuyết vốn là bảo bối của Lục gia, từ nhỏ đến lớn luôn được mọi người chiều chuộng thương yêu. Bây giờ đi ra ngoài kia không biết cô sẽ đối xử với cuộc đời ngoài kia như thế nào. Đi cũng không mang theo thứ gì, chỉ mang mấy bộ quần áo đến thẻ tín dụng, điện thoại cũng bỏ lại.

Lục phu nhân cứ ngất lên ngất xuống. Nhưng khi tỉnh lại bà sẽ đòi Như Tuyết.

- "Mau tìm con gái về đây cho tôi. Mau tìm Như Tuyết về đây... Nhanh lên, nhanh lên. Con gái của tôi, các người tìm Như Tuyết về đây."