Đời Này Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 49: Nhớ anh



Như Tuyết biết mình đã đến nơi. Đập vào mặt cô là một nơi rỡ xinh đẹp, xung quanh vừa đô thị lại vừa nông thôn, cây cỏ xanh mướt, đường xá xinh đẹp rộng rãi thoáng mát vô cùng. Cuộc sống nơi đây không xô bồ vội vàng mà lại rất bình yên. Cô kéo vali đi trên con đường rộng, nơi này tuy là một vùng đô thị nhỏ nhưng người đi kẻ lại cũng rất nhiều.

Lăng Nhữ Y bị phong cảnh xinh đẹp nửa đồng quê nửa đô thị thu hút. Cô đi giữa đường nhìn cảnh vật xung quanh đến ngơ ngác, bởi đây là lần đầu tiên cô đến nơi xa xôi như vậy. Cô còn tưởng đây là một vùng quê nhỏ, nhưng mà thật không ngờ được nó lại rộng rãi hơn cô tưởng tượng.

Như Tuyết cũng tìm được cho mình phòng trọ để ở. Lâu lắm căn phòng này không có ai thuê nên phải dọn dẹp một chút. Cô dọn dẹp xong căn phòng nhỏ trở nên sạch sẽ xinh đẹp hơn, cũng không còn mùi ẩm mốc nữa. Căn phòng quá nhỏ nên không có chỗ để giường, nên cô mua một chiếc nệm gấp để làm giường ngủ. Phòng trọ có sẵn móc để treo đồ. Cô chỉ đưa vài bộ nên không chiếm chỗ lắm.

Như Tuyết ngồi trên nệm đếm lại tất cả tiền mặt mà cô có. Tất tần tật các việc từ điện nước, tiền nhà, phí ăn uống sinh hoạt, với số tiền trên tay cô, Cô chi có thể trụ qua hai đến ba tháng là cùng. Cho nên Như Tuyết sẽ phải đi làm để dành dụm tiền. Đường đường là con gái nhà họ Lục, nói ra cũng là tiểu thư gia đình giàu có bậc nhất. Vậy mà cũng có ngày cô phải đi làm thêm để dành dụm tiền.

Quản lý cửa hàng nhìn thấy Như Tuyết đến xin việc làm cũng nghĩ cô đùa thôi. Nhìn cách ăn mặc, cử chỉ không những anh quản lý mà tất cả nhân viên đều nghĩ cô là khách hàng. Sau khi cô nói hết lời, anh quản lí mới đồng ý nhận cô vào làm. Mà cũng thật là may mắn khi cô xin được công việc ở một nhà hàng lớn. Cô nhận công việc rửa chén bát... Quản lý lúc đầu định sắp xếp cô làm phục vụ. Nhưng cô lại xin làm ở phía sau. Cô không muốn ai nhìn thấy mình, cũng như không muốn Tư Duệ tìm ra cô.

Như Tuyết ở đây cũng không được như ở nhà. Đến cả bữa ăn của cô cũng chỉ có vài món đơn giản, không cầu kỳ. Đến thịt cô cũng chẳng dám mua để ăn, một tuần có một bữa đồ ăn mặn là cô vui lắm rồi. Ngày nào cô cũng ăn rau xanh, không phải vì cô thích mà là do rau ở đây rẻ hơn thịt.

Sống ở đây cũng gần 5 tháng trời, cô cũng dần quen với cảm giác một mình. Người cô bây giờ gầy hơn so với trước, chỉ có phần bụng hơi nhô lên so với trước. Không sai... Cô bây giờ thật sự đã mang thai. Lúc đầu cô cũng không biết vì cô cứ nghĩ cả đời này mình không thể có con được. Nhưng mấy tuần sau khi cô sinh sống ở đây cô lại phát hiện mình mang thai. Như Tuyết mừng lắm nhưng lại lo sợ, cô sợ con mình sau này sinh ra sẽ khổ. Không có bố cũng như họ hàng ở bên cạnh.

Buổi tối cô thường ngủ rất là sớm. Đến giữa đêm cô giống như mọi khi, cứ tầm một hai giờ sáng cô sẽ giật mình thức giấc. Đó là lúc cô đau nhức khó chịu đến mức cô chỉ ước có thể chặt bỏ đôi chân mình. Như Tuyết chỉ biết nâng người dậy ngồi tựa vào bức tường, cảm nhận từng cơn đau. Từ lúc mang thai đến giờ hầu như đêm nào cũng thế. Như Tuyết từ lúc mang thai cô chưa bao giờ có thể ngủ một giấc tới sáng, giữa khuya cô sẽ giật mình thức dậy.

Đến thời gian đầu Như Tuyết ốm nghén, cô chẳng thể ăn được gì, cho đến đêm khuya đang ngủ giật mình tỉnh giấc thì bụng đã đói meo. Lúc đó cũng đã khuya rồi, thân bụng bầu như cô sao dám cả gan nửa đêm đi ra ngoài. Cho nên thời gian đó đổi với Như Tuyết như cực hình vậy. Buổi sáng cô lại cố ăn nhưng cứ ăn rồi nôn. May cô còn có thể ăn ít cháo trắng.

Sống ở đây khó khăn là vậy đấy, Như Tuyết cũng chẳng thể trách ai vì chính cô là người muốn từ bỏ những thứ tốt đẹp nhất. Tư Duệ lâu như vậy, chắc anh cũng đã quên mất cô rồi. Như Tuyết cũng biết anh là người rất nhanh quên những người phụ nữ mà anh dù đã nói chuyện. Đôi lúc cô cũng nghĩ, liệu rằng bây giờ anh sống có tốt không, có hạnh phúc hơn khi cô không ở bên hay không. Trong đầu Như Tuyết dường như đã có câu trả lời rồi. Như Tuyết còn muốn nói với anh: "EM NHỚ ANH RỒI"

Mỗi buổi tối cô đôi lúc cũng gặp ác mộng, khiến cô mất ngủ cả đêm. Cứ nhắm mắt lại là giấc mơ đó xuất hiện. Hôm nay cô định sẽ đến bệnh viện để khám thử.

- "Quản lý cho em xin nghỉ hôm nay. Em muốn đi khám thai"

- "Được... Hôm nay cho em nghỉ một ngày"

- "Cảm ơn quản lý... Không cần đâu, em chỉ nghỉ một hôm thôi"

- "Sao vậy được"

- "Không sao... Em cũng chỉ muốn xem tình hình của con thôi. Tháng này em nghỉ cũng nhiều rồi"

Như Tuyết rời đi trước sự ngỡ ngàng của quản lý. Thật ra ở đây ai cũng tội cho tình cảnh của cô, dù chưa biết rõ ràng. Nhìn cô gái chỉ mới hơn 20 tuổi mà phải tự mình sinh rồi nuôi con. Nói ra sao cô cũng cần phải có người thân ở bên cạnh. Ở đây mọi người sẽ cố gắng giúp cô một số việc để cô đỡ mệt. Chị chủ lúc đầu cũng định đuổi cô vì chưa được một tháng mà cô làm bể chục cái ly rồi. Nhưng sau khi biết hoàn cảnh của Như Tuyết chị ấy mới có quyết định khác.