Đội Trưởng Đừng Nổ Súng

Chương 3



03.

Hành tinh đầu tiên: Đội trưởng của tôi là đại bang chủ tâm ngoan thủ lạt.

Tác giả: Dương Lê Tử OvO

Edit: Sâm

*

Ý thức của Hàn Mặc bị kéo ra vào thời khắc tiếng súng nổ vang.

'Nhiệm vụ mô phỏng lần thứ nhất thất bại.' Giọng nói của S999 vang lên.

'Nguyên nhân thất bại là gì?' Hàn Mặc nhìn hỉnh ảnh be bét máu thịt từ góc nhìn thứ ba, trong lòng vẫn còn dư âm nỗi khiếp sợ.

Chống lại vũ khí trí mạng không phải chuyện đùa, mặc dù Lý Niệm Hằng chỉ là thân phận anh xuyên vào, nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy đau đớn, sẽ sợ hãi cái chết.

S999: 'Anh quá nhập diễn. Căn cứ vào tính toán mô phỏng, nếu dựa vào tính cách gốc của Lý Niệm Hằng để hành động, đến cuối sẽ phát triển thành diễn biến như vậy. Nói cách khác, cái chết của Lý Niệm Hằng đã được định trước, vậy nên vào thời khắc mấu chốt, anh không thể mô phỏng tính cách của hắn 100%.'

Hàn Mặc: 'Ý chính là phải OOC một cách thích hợp?'

S999: 'Đúng vậy. Cốt truyện vừa rồi là kết quả mô phỏng của hệ thống. Trong thế giới thực, thời gian tạm dừng lại ở thời điểm Trình Tiêu bước vào cửa. Hiện giờ anh phải tìm cách đảo ngược kết cục của Lý Niệm Hằng.'

Hàn Mặc: 'Vậy theo tính toán của cậu, trình độ OOC phải đạt bao nhiêu mới có cơ hội xoay chuyển kết cục tử vong?'

S999: '50%, không nhiều không ít.'

50% tựa hồ là một con số khá hợp lý, ước tính chỉ cần Lý Niệm Hằng nhận sai với đôi mắt ngấn lệ là có thể đạt được mục đích.

S999: 'Nhưng có một vấn đề nhỏ.'

Hàn Mặc: 'Hả?'

S999: 'Tỷ lệ dung sai* OOC hiện tại của chúng ta chỉ có 20%.'

*Dung sai là những sai số, sai khác, sai biệt, sai lệch về dung trọng, thể tích, số lượng

Hàn Mặc: '... Hai mươi so năm mươi còn thiếu ba mươi, toán học của tôi không sai chứ?"

Cái gọi là tỷ lệ dung sai OOC là mức độ có thể lệch khỏi tính cách của nguyên chủ, dưới tiền đề là thế giới này không sụp đổ. Một khi vượt quá tỷ lệ dung sai, nó có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm, nhiễu loạn toàn bộ tiến trình của thế giới.

Là một quan hậu cần, Hàn Mặc vô cùng quen thuộc với hậu quả. Nhẹ thì hỏng hóc hệ thống, nặng thì nhiệm vụ có thể thất bại hoàn toàn.

Dù thế nào cũng không thể liều lĩnh chấp nhận rủi ro này.

Nhưng để đảo ngược vận mệnh của Lý Niệm Hằng, cần ít nhất 50% mức độ OOC. Vậy phải làm sao bây giờ? Không lẽ thật sự không có đường sống nào cho nhân vật của anh?

Hàn Mặc: 'Trước đây khi Tạ Du gặp phải những vấn đề như vậy khi thực hiện nhiệm vụ thì sẽ giải quyết thế nào?'

S999: 'Tìm kiếm sự trợ giúp từ quan hậu cần.'

Hàn Mặc: 'Quan hậu cần của Tạ Du không phải là –'

S999: 'Đúng, chính là anh.'

Hàn Mặc: '...'

Ý bảo anh tự cầu nhiều phúc đi đúng không.

Hàn Mặc sắp xếp lại suy nghĩ, cảm thấy không phải không có biện pháp. Nếu Lý Niệm Hằng nhất định phải chết, vậy hãy để hắn chết một cách gọn gàng dứt khoát chút.

Anh yêu cầu hệ thống mô phỏng lại toàn cảnh, quả nhiên tình thế đã phát triển như anh dự liệu.

Hàn Mặc: 'Vậy thì, tôi đã sẵn sàng. Bắt đầu thôi.'

S999: 'Được. Xin hãy chú ý, trạng thái tạm dừng thời gian sắp kết thúc. 3, 2, 1 –'

Cánh cửa mở rộng.

Hàn Mặc ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, đón nhận tầm mắt nghiền ngẫm của Trình Tiêu.

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai: 'Mục tiêu nhiệm vụ Trình Tiêu, tỷ suất đồng bộ hiện tại là -100%.'

...Trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tỷ suất đồng bộ bắt đầu từ 0 thì cũng thôi đi, thế mà lại là giá trị âm, còn là -100%. Đến tột cùng là thù hận phải lớn đến mức nào đây? Hàn Mặc có thể cảm nhận sát khí ngất trời trên người Trình Tiêu dù cách tận một nửa căn phòng.

Trình Tiêu sở hữu những đường nét ngũ quan gần như giống hệt Tạ Du, điểm khác biệt ở chỗ Tạ Du cho người khác ấn tượng về sự điềm tĩnh trầm ổn, trong khi Trình Tiêu lại mang tính xâm lược tràn đầy, thêm vài phần đẹp cổ quái lộ liễu.

Y đi về phía Hàn Mặc không dừng bước, nâng cằm anh, phả hơi thở ấm áp vào mặt anh.

Hàn Mặc nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, như hoảng hốt trong giây lát, vừa vặn thể hiện hoàn mỹ cảm xúc phản ứng của Lý Niệm Hằng khi nhìn thấy Trình Tiêu.

Người này là người cộng tác khiến anh không ngần ngại vượt qua thời không để tìm về. Nhưng từ một góc độ khác, lại cũng không phải.

Khi Trình Tiêu mang tướng mạo của Tạ Du thô bạo đá anh xuống mặt đất, nội tâm Hàn Mặc rối rắm không kém Lý Niệm Hằng.

Anh đã cộng sự cùng Tạ Du nhiều năm như vậy, tuy rằng bị thương bị mắng là chuyện thường xảy ra, nhưng Tạ Du gần như chưa bao giờ thật sự tức giận với anh, chứ đừng nói đến việc đánh.

Anh nghiến răng, nhịn cơn đau đớn đang trào dâng trong ngực bà bụng, liên tục nhắc nhở bản thân rằng người trước mặt không còn ký ức của Tạ Du nữa. Vậy nên chuyện Trình Tiêu làm với anh, anh tạm thời nhịn xuống. Đợi khi anh tìm được Tạ Du về, anh sẽ tính sổ từng chuyện một.

Những diễn biến kế tiếp cũng đã được mô phỏng.

Trình Tiêu đùng đùng nổi giận kéo Hàn Mặc lên khỏi mặt đất, tuy Hàn Mặc không còn năng lực phản kháng, nhưng ngoài miệng lại không hề chịu thua, chỉ dùng giọng điệu giễu cợt để kích thích đối phương thêm nữa. Mãi đến khi Trình Tiêu rút súng đối đầu với anh mới thôi.

Mặc dù đã dự liệu được hết mọi diễn biến, nhưng Hàn Mặc vẫn không thể nào quen được với cảm giác nòng súng lạnh ngắt trong miệng, nhất là khi người cầm súng lại mang dáng vẻ của Tạ Du.

Về mặt lý thuyết, ý thức của Tạ Du bị phân tán trong bảy thời không, vì vậy mỗi nhân vật trong thời không đều có khía cạnh nhất định trong tính cách của y. Sự tàn bạo của Trình Tiêu cũng là một phần tính cách của Tạ Du sao? Nếu như đổi thành chính anh cùng Tạ Du trải qua những chuyện mà Lý Niệm Hằng cùng Trình Tiêu từng trải qua, cuối cùng họ cũng sẽ đi đến bước đường này sao?

Trình Tiêu còn đang do dự, chưa quyết định. Bàn tay cầm báng súng* đã thầm run ở mức độ không thể nhận thấy.

*Báng súng là bộ phận cuối khẩu súng, thường bằng gỗ, dùng để tì khi giữ bắn.

Hàn Mặc nắm chắc thời cơ, ra lệnh cho S999: 'Ngay bây giờ.'

S999: 'Đã nhận được lệnh. Ý thức tạm rút ra, sắp được thực hiện.'

Ngón tay khoát lên cò súng, còn kém vài giây ngắn ngủi.

Đối mặt với những đối thủ tiềm tàng khác, từ trước đến nay Trình Tiêu luôn là một người vô cùng quyết đoán, nhưng Lý Niệm Hằng không phải người bình thường. Đối mặt với người anh em đã từng đối xử chân thành với nhau, Trình Tiêu cho phép bản thân do dự một quãng thời gian rồi mới hạ thủ.

Dù sao với tình hình hiện tại của Lý Niệm Hằng cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn nào nữa. Anh giống như cá nằm trên thớt, rời nước chỉ có thể mặc người xâu xé. Trình Tiêu muốn lấy mạng anh bất cứ lúc nào cũng không thành vấn đề.

Nhưng điều mà Trình Tiêu không bao giờ ngờ tới, trước khi y kịp động thủ, Lý Niệm Hằng đã tắt thở.

Cổ anh lệch đi, lộ ra đường cong mỏng manh mất đi phòng ngự, rồi cả người ngã ngửa ra sau, giống như một con rối bị bỏ đi, lồng ngực không còn chút chập trùng. Trình Tiêu duy trì tư thế giơ súng nửa giây, sau đó nhào tới thăm dò mạch đập hơi thở của anh.

Không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống.

S999: 'Trong nhiệm vụ mô phỏng là anh tự mình tìm chết, giờ đang dứt khoát giết luôn nhân vật, như vậy thực sự khả thi sao?'

Hàn Mặc: 'Không được cũng phải được, tôi cá là thật ra trong tâm lý Trình Tiêu không hề muốn giết chết Lý Niệm Hằng. Vậy nên không thể để anh ta thời gian chuẩn bị tốt tâm lý, nhất định phải khiến Lý Niệm Hằng chết bất đắc kỳ tử mới có thể khơi ra phản ứng cảm xúc nguyên thủy nhất của anh ta.'

S999 tuy có lo lắng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nghe theo chỉ thỉ của Hàn Mặc. Mặc dù nó là hệ thống đồng hành có kinh nghiệm phong phú, nhưng đôi lúc vẫn không thể hiểu hết được toàn bộ tình cảm phức tạp của con người.

Trình Tiêu ngồi xổm trên mặt đất thăm dò hồi lâu, nhưng một tia mạch đập cũng không có.

Thủ hạ một bên lại gần, kiểm tra hơi thở, lật mở mí mắt.

"Đã chết thật rồi. Lão đại, ngài xem nên xử trí thế nào? Đốt hay là chôn?"

Trình Tiêu im lặng.

Y mơ hồ nhớ vào một đêm mưa đã lâu, Lý Niệm Hằng cũng ngã bất tỉnh như vậy trên mặt đất, trên người quấn đầy máu tươi sền sệt, nước mưa tầm tã thế nào cũng không thể rửa sạch một thân đầy máu.

Khi đó y còn niên thiếu khí thịnh, dũng khí so với hiện giờ chỉ hơn chứ không kém, nhưng tại thời khắc đó lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi rõ ràng. Bây giờ nỗi sợ hãi ấy lại tìm đến y, khiến y nhất thời mất đi bình tĩnh.

Lúc ấy Huyền Vũ mới nuốt chửng một quảng trường phía Tây thành phố, lão Bang chủ giao quyền quản lý mảnh đất này cho bọn họ. Bề ngoài là khen thưởng, nhưng thực chất là để kiểm tra xem hai người họ có bản lĩnh gặm được khối xương cứng này không.

Khu Tây vốn không thuộc phạm vi thế lực của Huyền Vũ, nó lân cận với các tổ chức đối địch, cứ ba ngày thì chiếm hai ngày phát sinh tranh đấu quy mô nhỏ, Trình Tiêu và Lý Niệm Hằng ra cửa cũng phải mang theo một nhóm vệ sĩ. Mặc dù vậy, họ vẫn bị phục kích trong con hẻm nhỏ, Lý Niệm Hằng đã chắn thay Trình Tiêu một phát đạn bắn lén trong trận hỗn chiến, trúng giữa bụng.

Trình Tiêu không sợ chết, sống chết đời người chỉ cách một hơi thở, huống chi y tin rằng nếu mình chết, Lý Niệm Hằng nhất định sẽ báo thù cho y, sẽ không để kẻ thù của y được thong dong tự tại. Nhưng nếu Lý Niệm Hằng chết đi, y sẽ mất đi một người duy nhất y có thể tin tưởng.

Y không sợ chết, lại sợ Lý Niệm Hằng bỏ lại y một thân một mình. Ai cũng có thể vô tình lướt qua y, có thể ruồng bỏ y rời khỏi y, chỉ duy người anh em của y không được.

Trong đêm ấy, dưới làn đạn, y cõng Lý Niệm Hằng chạy điên cuồng khắp nửa thành phố mới có thể đưa người vào khoang chữa bệnh, tìm về một mạng.

Nhưng nhiều năm sau, Lý Niệm Hằng lại dùng một loại phương thức khác để rời bỏ y. Y tin tưởng đối phương bao nhiêu, thì lại càng thống hận sự phản bội của đối phương bấy nhiêu.

Mà sự thù hận của y đối với Lý Niệm Hằng, phần lớn là lòng tin cậy biến chất bắt nguồn từ trái tim.

"Lý Niệm Hằng, tỉnh lại!" Trình Tiêu tát vào má đối phương, nghiến răng gào thét: "Ông đây còn chưa động thủ! Ai cho cậu chết?"

Y nửa quỳ trên đất, túm lớp vải trên người Lý Niệm Hằng cố gắng kéo anh dậy, tư thế gần như tạo thành một cái ôm. Dương như đã quên mất vào nửa phút trước, đầu y chỉ nghĩ đến việc giết chết người trong tay này.

Dưới sự lôi kéo của y, Lý Niệm Hằng không phụ kỳ vọng mà run rẩy mi mắt, khôi phục hô hấp ngắn mà nông.

Lý Niệm Hằng vừa có phản ứng, Trình Tiêu theo phản xạ lập tức đưa tay chạm vào khẩu súng mà y vừa để sang một bên. Nóng súng vừa nâng lên lại cụt hứng mà buông xuống.

Giây trước tuyệt vọng cố gắng đánh thức anh, giây sau lại muốn giết anh sao?

Y cười tự giễu. Chưa phải lúc, ít nhất hôm nay y không có tâm trạng để làm vậy.

Y đứng lên, nhìn chung quanh như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhận thấy hơn chục khẩu súng trong phòng vẫn ngay ngắn nhắm vào Lý Niệm Hằng, người đang nhắm nghiền mắt dưới đất.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Y không kiên nhẫn vung tay. "Đều thu lại, cất đi."

Nói xong cũng lười nhìn lại, đi thẳng ra khỏi phòng.

Những tên tay sai đứng cạnh tường không hiểu chuyện gì đã xảy ra, một số nghe lệnh thu vũ khí, trong khi một số khác vẫn ngây ngốc tại chỗ.

Thanh niên vẫn luôn đứng ở của chứng kiến hết quá trình, khẽ thở dài.

"Không nghe thấy lời Bang chủ nói à? Đừng có trỏ bậy trỏ bạ nữa, mau đi đỡ Nhị đương gia đứng dậy."

Đứng gần Lý Niệm Hằng nhất, người đàn ông bị nhổ nước bọt vào giày là người đầu tiên phản ứng. Gã tiến lên nhấc dây thừng chói hai tay Lý Niệm Hằng, kéo cả người anh lên. Có lẽ chạm phải vết thương, Lý Niệm Hằng nhíu mày lại, khóe môi tràn ra một tiếng than nhẹ mơ hồ.

"Đại Thiết, cẩn thận chút đi. Bang chủ muốn giết Nhị đương gia là một chuyện, cậu chướng mắt người là một chuyện khác. Nếu Nhị đương gia có chuyện gì, cậu cảm thấy một nhà già trẻ của cậu có đủ để đền hay không?" Thanh niên đảo mắt, lạnh lùng cảnh cáo.

Gã đàn ông tên Đại Thiết kia khịt mũi, không tình không nguyện di chuyển chậm hơn.

Vài người áp giải Lý Niệm Hằng qua hành lang, ra khỏi thang máy, đi thẳng đến tầng dưới cùng của tòa nhà.

Thanh niên tên Diệp Dĩnh, đi dẫn trước, đưa mọi người đến trước cổng. Cửa cảm biến phát ra tia sáng đỏ quét hai mắt hắn, cảnh cổng theo tiếng mở dần. Bên trong là một hành lang khác, hai bên là là hàng rào kim loại, không gian nhỏ bên trong hàng rào giống như miệng lớn của một con quái thú.

Đây là ngục tối được thiết lập ở trụ sở của Huyền Vũ.

Diệp Dĩnh chỉ đạo thủ hạ đưa Lý Niệm Hằng vào phòng giam cuối hành lang. Điểm đặc thù của phòng giam này là các dụng cụ khác nhau được trưng bày trên bức tường bên trong: Roi điện, bàn ủi, dao, báng gỗ, cùng rất nhiều chế phẩm kim loại hình dạng không rõ khác nhau.

Một chiếc bục được nâng lên giữa phòng giam, tưởng chừng như vô hại. Lý Niệm Hằng được cởi trói và đẩy lên, bốn chiếc còng lập tức được kéo ra khỏi bục, cố định chắc chắn cổ tay và mắt cá chân của anh.

Cảm xúc lạnh lẽo khiến anh tỉnh lại từ trạng thái hôn mê. Anh nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Dĩnh đang đi ra khỏi phòng giam trong tầm mắt mờ mịt, kích hoạt khóa điện tử.

"Nhị đương gia, xin lỗi. Đây là ý của Bang chủ."

Tiếng chà xát nặng nề của răng khóa vang lên, ánh sáng vụt tắt cùng với bước chân dần xa của Diệp Dĩnh.

Hết chương 3