Đội Trưởng Đừng Nổ Súng

Chương 2



02.

Hành tinh đầu tiên: Đội trưởng của tôi là đại bang chủ tâm ngoan thủ lạt.

Tác giả: Dương Lê Tử OvO

Edit: Sâm

***

Hàn Mặc mở mắt ra, trước mặt là một đám mây đỏ rực kéo dài tận chân trời.

Màu đỏ cam rực rỡ này cũng có thể được nhìn thấy trên những hành tinh sắp tàn khi chúng về già. Bên dưới bầu trời hùng vĩ rực cháy như một con rồng hưởng dương là hầm mỏ và các công trường xây dựng đầy ống khói, điểm xuyết cho thành phố với các cảng cung cấp phi thuyền vũ trụ ở biên giới các thành phố lớn nhất. Các phi thuyền giao dịch qua lại, lấy đi những khoáng chất có giá trị từ hành tinh này, đồng thời mang theo hạt giống cây trồng cùng các sản phẩm công nghệ y tế.

Đây là trời vực số 15Ab trong vũ trụ song song MO-318, một hành tinh thuộc địa ở rìa của Dải Ngân Hà. Nó từng là một trạm chuyển tiếp vận chuyển, cung cấp năng lượng quan trọng. Nhưng sau khi Liên Bang Ngân Hà mở rộng lãnh thổ, nó mất đi vị thế như một trung tâm giao thông then chốt, gần như nằm ngoài quyền cai quản của Liên Bang, trở thành một khu vực không ai quản lý, thế lực khắp nơi đan xen, vàng thau lẫn lộn.

Vai diễn của Tạ Du trong thế giới này tên là Trình Tiêu, cha mẹ mất trong một vụ tai nạn ở một công trường nhỏ. Khi còn là một thiếu niên đã lăn lộn trong khu ổ chuột, sau đó gia nhập thế lực lớn nhất của địa phương – "Huyền Vũ".

Hiện giờ, y đã lắc mình từ một tên nhóc lưu manh cơm không đủ ăn biến thành Đại đương gia* của Huyền Vũ, phụ trách quản lý hàng nghìn tên côn đồ trong chín hội trường dưới quyền chỉ huy của mình, cũng như hầu hết các khu mỏ quặng ở ngoại ô thành phố.

*Đương gia: Người đứng đầu cai quản coi sóc mọi việc.

Trong khi tiêu hóa dữ liệu mà hệ thống cung cấp cho anh, Hàn Mặc không khỏi thở dài: 'Tạ Du không hổ là tổ viên điều tra có kinh nghiệm phong phú, xuyên đến bất kỳ thời không nào cũng có thể sống đến mức cực kỳ tốt.'

S999 an ủi anh: 'Anh sống cũng không tệ nha.'

'Vậy à? Thân phận trong nhiệm vụ đầu tiên của tôi là gì?'

'Lý Niệm Hằng, Nhị đương gia của Huyền Vũ, anh em thân quen từ nhỏ của Trình Tiêu.'

Lý Niệm Hằng và Trình Tiêu kết bạn từ thời còn nhỏ, cùng nhau lớn lên trong khu ổ chuột, cũng cùng nhau gia nhập Huyền Vũ.

Khi mới gia nhập tổ chức, cả hai đều được giao những công việc vô cùng nguy hiểm, nhiều lần đọ súng với các thế lực thù địch, cũng suýt mất mạng. May thay hai người một đường luôn giúp đỡ lẫn nhau, dựa vào sự to gan tàn nhẫn của Trình Tiêu cùng sự mưu mô tỉ mỉ của Lý Niệm Hằng, họ đã giành được đánh giá cao của cựu Bang chủ. Cuối cùng vươn lên địa vị cao sau cái chết của lão Bang chủ.

Hàn Mặc thở phào nhẹ nhõm, nếu hai người từng có tình nghĩa sinh tử, vậy thì tình cảm có lẽ sẽ tương đối sâu sắc, tỷ suất đồng bộ cũng đã đạt tới giá trị nhất định. Nói cách khác, độ khó của thế giới đầu tiên này không hề cao. Đối với một quan hậu cần mấy trăm năm không chấp hành nhiệm vụ xuyên qua, xem như là một bắt đầu khá tốt.

Quá trình truyền tống dần hoàn thành, góc nhìn của hệ thống từ trên cao cũng dần rút gần xuống quang cảnh đường phố của thành phố, đi qua tòa nhà cao nhất trong thành rồi cuối cùng tập trung vào một sảnh rộng bên trong tòa nhà.

Toàn bộ không gian được thiết kế với trần nhà cao, trang trí màu đen lạnh lẽo cứng nhắc, sàn nhà trải thảm nhung đỏ sẫm. Hàng chục người cường tráng mặc vest thắt cà vạt trang bị vũ khí xếp thành hàng dọc theo bức tường, bầu không khí cảnh giác.

Một thanh niên thần sắc lười biếng đứng ở cửa, cổ tay áo xắn trên cánh tay, kẹp một điếu thuốc giữa đầu ngón tay, thản nhiên hít vào thở ra.

'Vị này là Lý Niệm Hằng à?' Hàn Mặc quan sát kỹ người thanh niên kia, tùy tiện hỏi.

'Không phải.' S999 điều chỉnh góc nhìn, quay sang phía bên kia của căn phòng.

Trên tấm thảm đỏ sẫm, một người đàn ông đang quỳ thẳng lưng, hai tay bị trói ra phía sau. Áo sơ mi chất liệu tốt đã rách vài chỗ, lộ ra vô số vết thương, trên khuôn mặt tuấn tú cũng bê bết máu. Mặc dù chật vật, nhưng đôi mắt nhuốm máu tươi lại lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, giống như một con sói cô độc sẵn sàng bộc phát trong đêm.

'Đây mới là Lý Niệm Hằng, vai diễn anh sắp đóng."

'Cậu đùa tôi à.' Khóe mắt Hàn Mặc giật giật 'Một Nhị đương gia tốt lành sao lại thành như thế này rồi.'

'Anh sẽ hiểu sau khi đọc thông tin."

Hệ thống nhập phần dữ liệu còn lại vào.

Hóa ra sau khi Trình Tiêu trở thành Bang chủ, y bắt đầu đề phòng Lý Niệm Hằng khắp mọi nơi, hai người cũng sản sinh ra xích mích vì quyền thế lợi ích trong bang hội. Bởi vậy mà Lý Niệm Hằng đã sinh ra tâm tư khác, thông đồng với thế lực đối địch với Huyền Vũ, lên kế hoạch ám sát Trình Tiêu rồi thay thế y.

Không ngờ kế hoạch bại lộ, Lý Niệm Hằng trốn thoát thất bại bị Trình Tiêu bắt trở về. Sau vài lần tra tấn tra hỏi, giờ đang chờ Trình Tiêu quyết định sống chết của mình.

Đã nói Nhị đương gia dưới một người trên vạn người đâu rồi!? Xuyên đại thành một người qua đường còn tốt hơn xuyên thành một nhân vật cố chấp nửa sống nửa chết này đó!

Tâm trạng Hàn Mặc khá phức tạp, sắp đặt như thế này quả thực là quá hố người.

Thế nhưng với tư cách là tổ viên đội thăm dò, anh hiểu mình không có quyền lựa chọn thân phận khi thực hiện nhiệm vụ, thân phận xuyên qua là phương án tối ưu hóa nhất được tính ra. Trước giờ dù anh sắp xếp nhân vật nào cho Tạ Du, đối phương chưa từng có một lời phàn nàn nào.

Nghĩ đến Tạ Du, Hàn Mặc liền nhớ đến mục đích chuyến đi này của mình. Bất cứ giá nào, chính anh là người nói như vậy.

'Dị thời không số MO-318, tiến độ truyền tống hoàn thành, nhiệm vụ sắp bắt đầu.

Vui lòng xác nhận có thực hiện hay không.'

Kìm lại sự kích động muốn quay đầu bỏ chạy về tổng bộ, Hàn Mặc thầm nói trong đầu: 'Có.'

Ý thức của anh chìm vào bóng tối, các giác quan trở nên trống rỗng.

Giác quan khôi phục đầu tiên là xúc giác.

Đau...

Hàn Mặc quỳ dưới đất thở dốc, mồ hôi lạnh hòa lẫn máu chảy vào khóe mắt mang đến từng cơn đau nhói. Dựa vào độ khó khăn khi hô hấp, có lẽ xương sườn đã bị gãy. Hai tay cũng bị trói ở sau lưng quá lâu nên hoàn toàn tê liệt, chỉ sợ còn không mở trói thì sẽ tàn phế.

Nhưng Lý Niệm Hằng lại cố gắng hết sức duy trì tư thế thẳng lưng, anh kiêu ngạo đến thế, cho dù biết rõ tình thế không thể cứu vãn nhưng sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt người khác. Để hoàn toàn nhập vào nhân vật, không lệch khỏi tính cách ban đầu của Lý Niệm Hằng, Hàn Mặc chỉ có thể bày ra tư thái thoải mái vô vị.

Có trời mới biết anh đau đến mức sắp chửi má nó rồi.

S999: 'Rất tốt, mức OOC hiện giờ của anh chỉ có 5%. Là một người mới, biểu hiện của anh rất khá.'

Hàn Mặc: 'Đã diễn đến thế này rồi mà còn tận 5%? 5% này là từ đâu ra thế?'

S999: 'Biểu cảm hơi gượng gạo một chút, còn phải mỉm cười, nghĩ về tâm tình của nhân vật.'

Hàn Mặc: '...'

S999: 'Đúng đúng, không sai, rất tốt, chính là như thế.'

"Họ Lý kia, mày làm cái biểu cảm gì đấy? Đợi lão đại đến xem mày còn kiêu ngạo được thế nào nữa!"

Những người mang vũ khí cạnh bức tường hiển nhiên đều là tâm phúc của Trình Tiêu, hết lần này đến lần khác hét vào mặt Lý Niệm Hằng. Chỉ có người thanh niên dựa vào tường hút thuốc là luôn im lặng.

Lý Niệm Hằng cười nhạo, phun ngụm bọt máu về hướng đám người kia.

"Mày –" Ngụm máu đó vô tư rơi trên giày da của một người trong đám đó. Người nọ tức giận đến mức rút súng từ thắt lưng ra, nâng báng súng rồi đập xuống trán Lý Niệm Hằng.

"Bình tĩnh, đừng nóng vội. Bang chủ đến rồi." Thanh niên ở cửa lên tiếng, người kia đành phẫn nộ cất súng lại, lui về cạnh tường.

Ngoài hành lang có tiếng bước chân lộp cộp, sau đó cánh cửa chạm khắc hoa văn được đẩy ra, một bóng người thon dài xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Lý Niệm Hằng giương mắt, gần như sắp ngừng thở. Đây chính là đầu rồng đời thứ hai của Huyền Vũ, Trình Tiêu. Anh em vào sinh ra tử cùng anh, cũng là kẻ thù mà anh định dồn vào chỗ chết...

Anh trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trình Tiêu, trong lòng nổi cơn sóng ngầm.

Trình Tiêu đến trước mặt Lý Niệm Hằng, cúi đầu nhìn xuống, một tay nâng cằm của anh, hai con mắt dài nhỏ sâu thẳm nhìn anh.

Một giây sau, Trình Tiêu giơ chân lên, đá mạnh vào ngực anh.

Lý Niệm Hằng ngã trên mặt đất, không ngừng ho khan. Trong cổ họng dâng lên hơi thở tanh ngọt, anh mơ hồ cảm nhận được tiếng cọ sát của xương gãy giữa từng đợt hô hấp. Anh nhắm mắt nhíu chặt mày, cho dù không nhìn Trình Tiêu, anh cũng biết hiện giờ những gì có trên mặt đối phương là sự giận dữ.

Nhưng anh vì điều này lại vô cùng đắc ý.

Từ khi ngồi lên vị trí bang chủ, Trình Tiêu đã dần dần xa lánh anh, tự cho rằng có thể một tay kiểm soát đại cục, tự cho rằng có thể chà đạp anh dưới chân. Anh muốn cho Trình Tiêu biết, y sai rồi. Lý Niệm Hằng anh không phải là người dễ đối phó như vậy. Ngay cả khi Trình Tiêu hạn chế thực lực của anh, cản trở khắp nơi, anh vẫn có thể hạ gục đối phương như thường.

Anh chỉ còn một bước nữa là đạt được thành công rồi.

"Tôi không ngờ cậu thật sự dám –" Trình Tiêu túm tóc Lý Niệm Hằng, kéo anh lên khỏi mặt đất, giọng nói trầm khàn đầy tức giận "Vô số người trong thành phố này muốn giết chết tôi, thậm chí ngay trong tòa nhà này, những tên già do cựu Bang chủ để lại cũng ngày ngày nghĩ cách loại bỏ tôi. Nhưng tôi không thể ngờ được, thế mà lại là cậu!"

Lý Niệm Hằng ho kịch liệt, khóe miệng chảy máu, yếu ớt đến mức chỉ có thể mặc người khác làm chủ, nhưng vẫn nở một nụ cười chế giễu trên môi.

"Là tôi thì sao? Chính anh đã nói, không đếm nổi số người muốn giết anh, còn thiếu một người là tôi chắc?"

Trình Tiêu tức giận bật cười, rút súng ép nòng vào miệng Lý Niệm Hằng, vật cứng lạnh lẽo chọc vào cuống họng khiến anh đau đến buồn nôn.

"Cậu muốn một trận chơi lớn? Vậy tôi sẽ chơi một trận lớn với cậu. Cậu có dám cược, cược hiện giờ tôi có thể nổ súng ngay hay không?"

Lý Niệm Hằng thở hổn hển, dị vật bị nhét vào trong miệng khiến nó không thể nào khép lại. Một lúc lâu sau, nước miếng liền chảy dọc theo xuống cằm.

Trình Tiêu ấn cò súng, giằng co cùng Lý Niệm Hằng, cố gắng nắm bắt từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt của đối phương. Chỉ cần Lý Niệm Hằng tỏ ra yếu thế một chút, có lẽ Trình Tiêu sẽ tha mạng cho anh. Thế nhưng sợ rằng, dù Lý Niệm Hằng có xin tha thế nào đi chăng nữa, cuối cùng Trình Tiêu vẫn phải giết anh.

Dù sao đối với một kẻ phản bội, nếu không giết gà dọa khỉ thì sao y có thể đàn áp những kẻ liều mạng dưới tay? Lần này giữ lại mạng cho Lý Niệm Hằng, sao có thể đảm bảo trong tương lai anh sẽ không trở thành mối họa?

Lý Niệm Hằng cũng hiểu, ranh giới giữa sự sống và cái chết của anh lúc này chỉ dựa vào một ý nghĩ của Trình Tiêu.

Hơi thở của anh trở nên dồn dập, một lúc lâu sau mới dịu lại. Anh nhìn Trình Tiêu, những năm tháng họ bên nhau bỗng vụt qua trước mắt, một tia hoang mang hiện lên trên mặt anh.

Ầm ầm tiếng súng vang, Trình Tiêu bóp cò súng.

Lý Niệm Hằng ngã xuống, máu tươi chảy ồ ạt, biểu cảm đông cứng vào giây phút mềm mại nhất. Vũng máu dần dần lan ra dưới toàn thân anh.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

S999: Chà, sáu đội trưởng với hương vị khác nhau, cái này vị cay, anh thử xem.

Hàn Mặc: Vị gốc là được rồi cảm ơn, phun vị gốc ra đây cho tôi (/ = 魚 =) / _ | ______ | _

Hết chương 2