Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 45: A



Dưới ánh mặt trời, tờ giấy gói kẹo xinh đẹp lấp lánh nằm trong lòng bàn tay một lúc lâu trước khi nó được người trước mắt lấy đi.

Trì Tuyết Diễm nhìn Hạ Kiều cầm lấy giấy gói kẹo nhăn nhúm, nhưng không ném vào túi rác, mà giữ lại trong lòng bàn tay mình.

Cậu hỏi, "Tại sao không vứt nó?"

Hạ Kiều nói: "Là viên kẹo đầu tiên cậu lấy đi, cần phải cất giữ."

Vì vậy Trì Tuyết Diễm bình tĩnh nhìn anh một lát, khẽ mỉm cười dời mắt đi, không nói gì nữa.

Cậu đã nhận ra tình yêu, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhất để tuyên bố.

Trong cuộc sống quá khứ, Trì Tuyết Diễm rất kén chọn đối với nhiều thứ, ngoại trừ ba bữa một ngày, cậu luôn luôn, bất kể là đối với người hay việc, thường xuyên đòi hỏi cái đẹp và niềm vui vượt quá tiêu chuẩn của thế gian.

Ông trời dường như cũng yêu thích cậu, sẵn sàng hào phóng thực hiện mọi mong muốn kén chọn của cậu, nhờ thế cậu đã trải qua hơn hai thập kỷ rực rỡ và may mắn.

Lần đầu tiên cậu thử nhảy bungee, khi rơi xuống cậu đã nhìn thấy thế gian đẹp đẽ nhất.

Lần đầu tiên thử yêu đương, hẳn lời tỏ tình cũng phải được mở đầu bằng áng thơ hay nhất.

Đây là hoạt động tâm lý mà đối tượng yêu thầm không cần phải biết.

Anh ấy chỉ cần chờ đợi.

Thời gian chờ đợi này sẽ không lâu, bởi vì Trì Tuyết Diễm xưa nay luôn là người làm việc rất dứt khoát.

Trước khi chính thức nhắc đến yêu đương, cậu có một việc cần giải quyết triệt để.

- --- Quyển tiểu thuyết khiến cậu và Hạ Kiều bước vào cuộc hôn nhân thỏa thuận này.

Cuộc tổng vệ sinh chính thức kết thúc, hai người cùng nhau ra ngoài vứt túi rác.

Cảm nhận cơn gió lạnh thấu xương, trở lại ngôi nhà ấm áp, một niềm hạnh phúc thuộc về riêng mùa đông ào ạt dâng đến.

Ngoài ra còn có một sự ngạc nhiên hơi giả tạo.

Trì Tuyết Diễm cùng Hạ Kiều đi ngang qua phòng bếp, làm như mãi đến lúc này mới phát hiện ra Trì Trung Nguyên.

Hàn Chân Chân nghe thấy động tĩnh, lập tức giật lấy cái muôi từ tay chồng, sau đó giải thích như không có chuyện gì xảy ra: "Hôm nay dì Linh nghỉ làm, ba con tới đây ăn cơm ké, giúp mẹ một tay đó mà."

Trì Tuyết Diễm cảm thấy mình thỉnh thoảng há miệng nói nhăng nói cuội, đại khái là kế thừa từ mẹ.

Để tránh bị phát hiện sơ hở, Hàn Chân Chân nhanh chóng chuyển đề tài, chụp đại một loại rau may mắn trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt trên bàn bếp.

"Đúng rồi, loại rau này từ trước tới giờ mẹ chưa từng thấy qua, bề ngoài kỳ lạ, nhưng trong đánh giá đều nói hương vị không tệ."

Bà nói, rất chân thành khen ngợi nửa kia của con trai: "App đó dùng để mua đồ khá là tốt, biểu tượng cũng dễ thương, mỗi dịp lễ hội khác nhau lại có trang trí khác nhau."

Trên chiếc túi mua sắm được đặt tùy ý trên mặt đất, in biểu tượng quen thuộc, ba cái cây nhỏ với nét vẽ trẻ con, lúc này được điểm xuyết thêm hương vị ngày Tết.

Vào dịp Giáng sinh, ba cái cây nhỏ trong biểu tượng lần lượt đội chiếc mũ đỏ trắng, bây giờ gần hết năm, trên thân cây dán chữ PHÚC đỏ thắm, rất có không khí lễ Tết.

Cho dù đề tài này chuyển biến vô cùng cao minh và tự nhiên, Trì Tuyết Diễm vẫn không thể không nhắc nhở mẹ mình đang cầm muôi nói chuyện phiếm.

Giọng điệu của cậu cũng rất chân thành: "Mẹ, mẹ nhìn vào trong nồi một chút đi, bốc khói rồi kìa."

"......"

Hàn Chân Chân lập tức không để ý đến hai người bọn họ, luống cuống tay chân xoay người cầu cứu: "Lão Trì! Bốc khói rồi kìa!!"

Lão Trì cũng luống cuống tay chân, vội vàng cầm lấy một cái chén xông về phía bồn rửa, vội vàng vặn vòi nước: "Thêm nước thêm nước!"

"Nè nè nè, có phải thêm quá nhiều rồi không?!"

"...... Có vẻ vậy, nhưng không sao đâu, đun thêm chút nữa là cạn xuống."

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hàn Chân Chân trầm mặc một giây, cảm thấy việc cấp bách nhất vẫn là đuổi quần chúng vây xem đi trước: "Hai đứa làm vệ sinh xong rồi sao? Mẹ sẽ rửa trái cây cho con, đi ra ngoài ngồi và nghỉ ngơi, xem TV đi."

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc này đến phiên Hạ Kiều muốn nói lại thôi.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng có bánh sandwich kẹp hạt dẻ.

Hai người nghe lời trở lại phòng khách, mặc cho hai vị trưởng bối hành hạ nhà bếp.

Trì Tuyết Diễm tiện tay bật TV lên, cảm thán một tiếng: "Hy vọng buổi tối có thể ăn được món ăn từ loại rau kỳ lạ kia."

Thay vì nhìn thấy nó nằm trong thùng rác tối tăm.

Hạ Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nếu như làm món xào đơn giản, hẳn là sẽ không quá tệ. "

Trì Tuyết Diễm xua tan ảo tưởng của anh: "Mẹ tôi nhất định sẽ chọn một cách làm phức tạp."

Vì thế Hạ Kiều kềm chế để duy trì đánh giá của mình về dì Hàn nói hay hơn làm, ngược lại hứa hẹn: "Nếu cậu muốn ăn, ngày mai sẽ làm cho cậu."

Trì Tuyết Diễm mang theo ý cười: "Đặt trong bánh sandwich thay cho rau salad được không?"

"...... Tôi không nghĩ đến cách làm này." Hạ Kiều thành thật nói, "Có thể thử xem sao."

Trì Tuyết Diễm nghĩ, cái bánh sandwich kẹp hạt dẻ trong trí tưởng tượng kia càng lúc càng trở nên kỳ quái.

Cậu thích sự kỳ quái này.

Bởi vì chỉ liên quan đến nhau.

Tuy rằng hai người bọn họ đêm nay có khả năng không được ăn, nhưng loại rau hiếm thấy có nguồn gốc xa xôi đó, có thể xuất hiện trên bàn ăn của vô số người bình thường, lại có liên quan trực tiếp đến hai người bọn họ.

Đây là phần đặc sắc của ứng dụng Ba cái cây phiên bản mới, bao gồm một loạt các mặt hàng mới lạ không phổ biến nhưng độc đáo trên thị trường, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Quay ngược lại một thời gian dài trước đây, ứng dụng này còn chưa được gọi là Ba cái cây, vốn là một dự án thất bại sắp bị loại bỏ khỏi thị trường.

Chính Trì Tuyết Diễm đã "giải cứu" cho vị doanh nhân tuyệt vọng, rồi đặt tên mới cho ứng dụng.

Còn Hạ Kiều thực sự thực hiện việc "giải cứu" đó, rồi đưa dự án này đến con đường triển vọng to lớn hơn.

Con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, tạo ra một cơn bão trong tương lai xa.

Trên thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng bởi vì xuất hiện ở vị trí không đủ thích hợp, không được phát hiện bởi những người đáng lẽ yêu thích nó nhất, cuối cùng chỉ có thể mục nát một cách cô độc.

Cho nên hiện giờ, loại rau kỳ lạ trở lại bàn ăn, thiết bị tiên tiến đi vào nông trại, tất cả mọi thứ đi đúng hướng.

Tất cả là vì sự xuất hiện của con bướm.

Không có người thứ ba biết đến con bướm.

Trong phòng bếp liên tục có tiếng động, TV phát ra âm thanh ồn ào vừa đủ, trong bầu không khí hàng ngày bình thường nhất, Trì Tuyết Diễm quyết định lần cuối cùng nhắc tới quyển tiểu thuyết kia với Hạ Kiều.

Bắt đầu với Ba cái cây.

Cậu nhìn người bên cạnh: "Trong thời gian vừa qua, anh đã làm việc kinh doanh rất tốt."

Cho dù là Công ty truyền thông Vạn Gia nhận được từ trong tay Hạ Tiêu, hay là công ty Diệp Kình với quyết định tham gia đầu tư, công ty trước liên tiếp ra tác phẩm, công ty sau thì phát triển nhanh chóng.

Một từ May Mắn mỏng manh không thể giải thích tất cả những gì trước mắt.

Là cha mẹ ruột, Hạ Hoài Lễ và Thịnh Tiểu Nguyệt đương nhiên càng sẵn lòng tin rằng đó là năng khiếu kinh doanh trời cho của con trai được phát huy, ai cũng thấy rõ sự nghiêm túc chăm chỉ của anh trong mấy tháng nay.

"Hạ Kiều" chỉ là có tính tình ngây thơ, thật ra anh ta giống với anh trai, ít nhiều đều kế thừa phần trầm ổn tỉ mỉ trong tính cách của người cha, còn có sự cứng cỏi và thông minh, thực sự bẩm sinh thích hợp với làm ăn kinh doanh.

Mà ảnh hưởng bởi sự lãng mạn nhiệt tình trong gien của mẹ đối với anh, lại vừa vặn cân bằng cái tính tỉ mỉ có thể xuất hiện quá mức, khiến cho tính cách của anh thích hợp hơn với ngành quảng cáo cần sự mạo hiểm và sáng tạo nhất định.

Về phần cái app Ba cái cây có lượt cài đặt đang phát triển bùng nổ hiện nay, vẫn luôn do đội ngũ của Diệp Kình vận hành, công lao lớn nhất của Hạ Kiều trong đó, chính là đánh bậy đánh bạ làm quen với Diệp Kình khi đó đang ở dưới đáy, giới thiệu anh ta đến trước mặt Hạ Hoài Lễ.

Khả năng và may mắn của anh đã cùng nhau tạo ra thành tích hiện tại.

Đây là logic nhất quán hoàn mỹ trong mắt bậc cha mẹ đang kiêu ngạo vì con trai mình, không có chút hoài nghi nào.

Nhưng Hạ Tiêu – người duy nhất không kiêu ngạo vì anh - sẽ hoàn toàn ngược lại, nhất định nhận ra sự khác thường nào đó.

Đây không giống với "Hạ Kiều" vài tháng trước.

Khi đó anh tuy rằng thông minh, nhưng lại không có chí hướng gì, cũng không có hứng thú với làm ăn kinh doanh, bình thường chỉ là ở chung với đám bạn bè phú nhị đại, chơi game, tụ tập vui chơi, trải qua cuộc sống thoải mái nhưng tầm thường, chỉ có người may mắn ngậm thìa vàng khi sinh ra mới có thể có được.

Những người thân và bạn bè khác cảm thấy tình yêu và hôn nhân đã đột ngột thay đổi Hạ Kiều.

Nhưng ngay từ đầu Hạ Tiêu đã nhận định, cuộc hôn nhân vội vàng này chỉ là một trò chơi bất bình đẳng.

Trì Tuyết Diễm tùy hứng mạnh mẽ chi phối Hạ Kiều đơn phương mê say cậu, điều này tất nhiên sớm muộn gì cũng sẽ mang đến bất hạnh cho Hạ Kiều, chắc chắn không phải là hạnh phúc và thành công viên mãn như hiện tại.

Cho nên trong lòng Hạ Tiêu chắc chắn sinh ra hoài nghi.

Cùng lúc đó, Trì Tuyết Diễm phát hiện, Hạ Kiều không còn cố ý che dấu hành vi của mình, giống như lúc trước nữa.

Anh không còn dùng danh nghĩa tình yêu để bao bọc tham vọng trong sự nghiệp nữa, chẳng hạn như vì một câu nói đùa của người yêu, liền đưa danh thiếp của ba cho người khởi nghiệp nghèo túng không biết rõ chi tiết.

Bây giờ hoàn toàn ngược lại, anh dùng danh nghĩa sự nghiệp của mình, âm thầm cất giấu tình yêu.

Trì Tuyết Diễm nhớ tới lời Hàn Chân Chân nói lúc trước, ngay sau đó hỏi: "Lần này anh chỉ nói cho ba mẹ tôi biết, dựng biển quảng cáo là vì công ty đang lên kế hoạch quảng bá phải không?"

Hạ Kiều nhẹ nhàng gật đầu: "Cậu có thể nhìn thấy nó là đủ hài lòng rồi."

Vì vậy không cần cố gắng chứng minh tuyên bố cho người khác nghe một cách ầm ĩ.

Như vậy càng giống dáng vẻ khi yêu.

Cũng giống như từng bước từng bước dọn đường trước khi thoát khỏi trói buộc.

Trì Tuyết Diễm cảm thán nói: "Tôi đoán anh sắp trả thù hắn rồi."

Trước đó đã nghĩ ra cách trả thù công bằng nhất, ăn miếng trả miếng.

Hạ Kiều không phủ nhận: "Ừm, từ giã cái cũ đón chào cái mới."

Cũng chính là sẽ hoàn thành trước khi năm mới chính thức đến.

Hàn Chân Chân và Trì Trung Nguyên đã sớm lên kế hoạch cho đêm giao thừa chỉ có hai người sau hơn hai mươi năm, có thể lần đầu tiên lý lẽ hùng hồn không dẫn con trai đi chơi, xác suất lớn sẽ ra nước ngoài du lịch.

Cho nên Tết năm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trì Tuyết Diễm sẽ trải qua cùng với Hạ Kiều và gia đình của anh.

Nghĩ đến đây, Hạ Kiều bổ sung một câu: "Chắc hẳn sẽ rất yên ả, không phá hỏng tâm tình ăn Tết của cậu đâu."

Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Trì Tuyết Diễm nhịn không được nở nụ cười: "Đến lúc đó có muốn tôi đi cùng với anh hay không?"

Anh rất mong chờ điều đó.

Hạ Kiều liền nhìn vào mắt cậu: "Nếu cậu bằng lòng."

Trì Tuyết Diễm trả lời rất nhẹ nhàng: "Ừm, tôi bằng lòng."

Luôn có một sự ăn ý kỳ lạ giữa họ.

Hạ Kiều chọn trước khi năm mới đến, nói lời tạm biệt với căn bệnh trầm kha lớn nhất trên người "Hạ Kiều".

Trì Tuyết Diễm cũng vậy.

Trong phòng bếp cách đó không xa, hai vợ chồng vai kề vai, cố chấp mò mẫm canh lửa và gia vị, thề sẽ nấu ra một bàn thức ăn ngon đàng hoàng.

Thỉnh thoảng cậu có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng phàn nàn của Hàn Chân Chân.

Đó là âm thanh quen thuộc làm bạn với cậu hơn hai mươi năm, cho dù nghe từ xa, cũng khiến người ta sinh lòng quyến luyến.

Mẹ dường như là từ đặc biệt nhất trên thế gian.

Cho dù con trai bao nhiêu tuổi, bà vẫn nhớ mua một túi hạt dẻ rang đường mà cậu thích ăn mang về nhà.

Ngọn lửa trong lò sưởi lay động, sự ấm áp lan tràn miên man.

Đối với Trì Tuyết Diễm mà nói, trong câu chuyện chưa kể xong, chỉ còn lại một chỗ chưa đủ viên mãn.

Vì vậy, cậu suy nghĩ một lúc trước khi nhẹ nhàng nói: "Tôi đã không còn muốn biết thêm bất cứ điều gì khác trong cuốn sách nữa, tất cả đều không quan trọng."

"Duy nhất một tình tiết, tôi muốn biết tường tận chính xác nó xảy ra thế nào."

Cậu dừng một chút, hỏi: "Mẹ của Lục Tư Dực xảy ra chuyện khi nào?"

Đó là "câu chuyện nền" có thể nói là không quá quan trọng đối với một cuốn tiểu thuyết tình yêu, theo lý thuyết, sẽ không tốn bút mực để mô tả chi tiết, sẽ không viết thời gian và địa điểm cụ thể.

Nhưng cậu cảm thấy Hạ Kiều hẳn là biết.

Trì Tuyết Diễm đoán, đại phản diện im lặng yêu người theo đuổi phía sau kia, nếu đã nói cho "Hạ Kiều" về tấm ảnh chụp tình yêu, vậy thì hẳn là cũng sẽ nói cho anh biết chi tiết về sự oán hận.

Nếu đó là cậu, thì cậu sẽ nói.

Bởi vì đây là hai bí mật chia nhau nằm ở hai thái cực cuộc đời của Trì Tuyết Diễm, hoặc là tất cả đều chôn vùi trong lòng, một khi nhắc tới một trong hai chuyện với ai đó, thì chuyện kia cũng không thể nào tiếp tục giữ bí mật.

Chuyện trước đại diện cho "Tôi yêu anh" đang xảy ra.

Chuyện sau đại diện cho "Tôi không yêu anh ta" đã xảy qua, cùng với, "Tôi đã từng không xấu xa như vậy."

Tất cả đều chỉ kể cho người mình yêu nghe.

Người duy nhất cậu yêu.

Người duy nhất cậu không muốn anh ta hiểu lầm mình.

"Trì Tuyết Diễm" muốn nói cho "Hạ Kiều", cậu chưa bao giờ là người vì yêu mà không từ thủ đoạn, cậu không làm bất cứ chuyện gì trong sự cố mà ai cũng không muốn nhìn thấy đó.

Lúc sau nguyên nhân cậu dây dưa lâu dài với "Lục Tư Dực" cũng không phải là tình yêu, chỉ là giận dỗi, là sự phẫn nộ sau khi lòng tốt bị xuyên tạc, cùng với sự cố chấp sau khi lòng chân thành bị phụ bạc.

Thật không may, "Hạ Kiều" trong truyện dường như không đọc hiểu được phần cốt lõi nhất của những bí mật này --- Tình yêu.

Trì Tuyết Diễm vì thế cảm thấy thất vọng.

Cũng có một chút vui mừng vi diệu.

Trong cuốn tiểu thuyết đủ bi thương đối với nhân vật phản diện, có ít nhất một phần vẫn còn dịu dàng.

"Hạ Kiều" không biết Trì Tuyết Diễm chết như thế nào.

Cho nên Hạ Kiều của hiện tại không biết, Trì Tuyết Diễm của hiện tại cũng không biết.

Cậu cảm thấy như vậy rất tốt.

Đồng thời, giờ phút này dùng góc độ của người ngoài cuộc để bình tĩnh xem xét, Trì Tuyết Diễm suy đoán, đó có lẽ là một quãng thời gian vô cùng đặc biệt, cho nên khiến cho "Lục Tư Dực" vốn đã cố chấp càng lúc càng mất đi lý trí, làm ra một loạt sai lầm sau này.

Trong thế giới này, cậu và Lục Tư Dực tình cờ gặp nhau vào tháng tám.

Nếu như giống như trong truyện, sau khi quen biết mấy tháng, Trì Tuyết Diễm vẫn đơn phương truy đuổi nhưng không nhận được phản hồi hẳn là cũng cảm thấy phiền phức, tiến tới dứt khoát buông tay.

Nhưng tai nạn đúng lúc giáng xuống, từ đó trở đi ma xui quỷ khiến thay đổi vận mệnh của mỗi người.

Đó đại khái chính là trong khoảng thời gian này, chắc là dịp gia đình đoàn viên trước hoặc sau Tết.

Lý luận của Trì Tuyết Diễm luôn rất chính xác.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Hạ Kiều khẽ nói với cậu: "Vào buổi sáng sau hai tuần nữa."

Anh nhìn thấy Trì Tuyết Diễm rũ mắt xuống, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, liền hỏi: "Có cần tôi đi cùng cậu không?"

Câu hỏi giống nhau, người đặt câu hỏi khác nhau.

Trì Tuyết Diễm ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt Hạ Kiều, lắc đầu: "Tôi sẽ xử lý tốt, kể chi tiết cụ thể cho tôi biết là được."

Chuyện này không liên quan đến Hạ Kiều.

Không liên quan gì đến "Hạ Kiều".

Đó là việc từ giã cái cũ đón chào cái mới của một mình cậu.

Sau đó, mới hoàn toàn nói lời tạm biệt với cuốn tiểu thuyết tràn ngập tiếng thở dài kia, không chút lo lắng đối mặt với cuộc sống trước mắt.

Càng khiến người ta mong muốn trân trọng cuộc sống cho thật tốt.

Hiện tại cậu vẫn chưa đi trên con đường khăng khăng cố chấp, nhưng lại cực kỳ chân thật cảm nhận được sự tàn khốc cùng cực khi vận mệnh một đường lao dốc.

Dường như cũng xem là một loại may mắn.

May mắn luôn được ông trời ưu ái.

Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện về cuốn tiểu thuyết.

Bởi vì Hàn Chân Chân rốt cục nhịn không được lên tiếng cầu cứu ra bên ngoài, bà giống con trai luyến tiếc loại rau có vẻ ngoài kỳ lạ kia, hy vọng nó có được một kết cục tao nhã đàng hoàng ở trong tay Hạ Kiều.

Mặt trời tan chảy thành hoàng hôn, hoàng hôn lại cô đọng thành sắc màu chạng vạng.

Ngoài cửa sổ nhà nhà lên đèn, dưới đèn là bữa tối của bốn người.

Đây không phải là bữa tối ngon nhất mà Hạ Kiều từng ăn, nhưng có lẽ là bữa tối đáng nhớ nhất.

Không chỉ vì hạt dẻ trước bữa tối và tờ giấy gói kẹo, cuộc trò chuyện và tiếng cười trong bữa tối.

Còn bởi vì tất cả những gì xảy ra sau bữa tối này.