Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 1: Bị ép đi xem mắt



Hứa Hạ Châu cầm chìa khóa nhét vào ổ khóa, thành thạo xoay sang phải, lại phát hiện không xoay được.

Y rút chìa khóa ra lui về sau hai bước, không chút hoang mang ngẩng đầu nhìn dãy số nhà, sau đó nhìn xuống tấm thảm trải sàn quen thuộc trước cửa, rồi lại quay đầu nhìn vại dưa muối cao bằng nửa người mà hàng xóm đặt ở hành lang, sau khi xác định không đi nhầm, y lại lặp lại hành vi trước đó.

Vẫn không vặn được.

Thế là y duy trì tư thế mở khóa, chìm sâu vào suy nghĩ.

Tháng 9 ở thành phố Z vẫn cố chấp kéo dài nhiệt độ còn sót lại của cuối hè, dưới ánh mặt trời oi bức khó chịu. Hành lang của tòa nhà cao tầng vẫn còn râm mát, nhưng tay của Hứa Hạ Châu lại hơi đổ mồ hôi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, y rút chìa khóa ra bỏ vào túi quần, vừa bấm điện thoại vừa đi xuống cầu thang.

Sau khi đi xuống nửa tầng, y dừng lại ở cửa sổ hành lang, chống nửa cánh tay lên bệ cửa sổ, ngón trỏ vô thức gõ từng bước nhỏ theo âm thanh thông báo từ điện thoại.

Làn gió từ cửa sổ chậm rãi thổi vào vẫn mang theo hơi nóng, nhưng khi vuốt ve mặt người vẫn có thể xoa đi chút nhiệt độ.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, nhạc nền khá sống động và ồn ào.

“Con trai à!”

Mẹ Hứa nói rất nhanh, Hứa Hạ Châu mới vừa mở miệng hít một hơi còn chưa kịp lên tiếng, đã bị bà nói cho im miệng, suýt chút nữa sặc gió.

“Mẹ đang đi mua đồ ăn, có việc gì thì mau nói, điện thoại hết pin tắt máy ấy nha.”

Y chỉ muốn nói, đây không phải cướp quyền tự do ngôn luận thì là gì…

“Có phải mẹ thay ổ khóa cửa nhà con không thế?” Hứa Hạ Châu đã thành quen, không nói chuyện nhiều đã đi vào vấn đề chính, càng nói nhiều thì lại dễ cãi nhau.

Lúc mới mua nhà, y đã đưa cho mẹ Hứa một cái chìa khóa, bà cũng không thường xuyên tới đây, trước khi tới sẽ báo trước với Hứa Hạ Châu một tiếng, nên thành ra y cũng chưa từng đòi lại chìa khóa, ai mà biết hôm nay tự dưng bà lại tới.

“Do mẹ đổi đấy!” Vừa nhắc tới chuyện này, mẹ Hứa liền thay đổi thái độ, ngay cả tốc độ nói cũng nhanh hơn, “Giờ mấy giờ rồi, hẹn gặp người ta lúc 6h30, mà mày còn ở đây lải nhải, nếu mẹ không đổi ổ khóa, có khi giờ này mày đang ở trong nhà cho con người ta leo cây có phải không!”

Hứa Hạ Châu thở dài, lần thứ hai mở miệng muốn ngắt lời, nhưng không thành, lại phải nhịn xuống. ngôn tình hoàn

“Đồng nghiệp cũ của mẹ tốt bụng giới thiệu đối tượng cho mày, mày lại kén cá chọn canh ai ai cũng chướng mắt, sao mày nhiều chuyện vậy, mày cũng có tốt hơn ai đâu hả con?”

Phương thức mắng chửi gây tổn thương địch một ngàn tự tổn tám trăm này, người bình thường không thể học được.

“Không phải con nhiều chuyện, mà do dì đồng nghiệp của mẹ không đáng tin.”

“Thế nào là không đáng tin? không đáng tin chỗ nào hả!” Mẹ Hứa nóng nảy, “Vừa nhìn ảnh chụp mẹ đã ưng rồi, là con của em gái bạn của đồng nghiệp cũ của mẹ, đáng tin hơn trước nhiều.”

Hứa Hạ Châu bị giọng nói tự tin của bà dọa sợ, đành phải đầu hàng: “Vậy ít nhất mẹ cũng phải gửi ảnh chụp cho con xem chớ…”

“Mày nhìn ảnh làm gì nữa, đi gặp người thật không được à?” Mẹ Hứa lười cãi nhau với y, trực tiếp nói, “Dù sao chìa khóa đang ở chỗ mẹ, một là mày mau đi, hai là mày có nhà mà không thể về. Điện thoại mẹ hết pin rồi, tí về nhà nếu mẹ nhớ thì mẹ sẽ gửi ảnh qua cho, còn không nhớ thì thôi…”

Âm cuối còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh nhắc nhở, tự động tắt máy.

Hứa Hạ Châu cúp điện thoại, xoa cái ót sưng tấy, cam chịu đi vào thang máy.

Cũng không phải y ghét bỏ chuyện xem mắt, dù sao Alpha lớn tuổi chưa lập gia đình cũng xem là hiếm, đôi khi y cũng muốn mỗi ngày đi làm về nhìn thấy Omega nhỏ xinh đáng yêu mềm mại ngọt ngào chứ bộ.

Hứa Hạ Châu là người Phật hệ, suy nghĩ của y là hợp thì đến, không hợp thì đi, không cần miễn cưỡng.

*佛系 /fó xì/ (phật hệ) tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”

Mà cũng do đối tượng xem mắt dì đồng nghiệp giới thiệu không đáng tin.

Lần đầu tiên xem mắt là một Omega nhỏ gầy, cả buổi đều đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn y, câu từ không lưu loát, ấp a ấp úng nửa ngày không nói ra được một chữ.

Lần thứ hai là một Beta, mở miệng đã hỏi hắn, nếu kết hôn có thể chấp nhận người yêu Alpha của cậu ta không, ba người họ có thể giao tiếp thân thiện rồi sâm nhập sâu hơn.

Lúc ấy, Hứa Hạ Châu cảm thấy tam quan của mình tan thành từng mảnh, nhè nhẹ rơi khỏi người, cảm xúc mỗi lần xem mắt giống như mở blind box, không bao giờ biết mình sẽ mở ra điều mới mẻ gì.

Quả nhiên, nửa giờ sau, y ngồi trong quán cà phê, nhìn đối tượng xem mắt ở đối diện, lại cảm thấy dì đồng nghiệp không đáng tin chút nào.

Lần này, y không chỉ tìm được Alpha cho mình, mà còn là bạn thời đại học, mà không chỉ là bạn thời đại học, mà còn là bạn cùng phòng.

Hứa Hạ Châu nhìn lướt qua vẻ mặt không tốt hơn y bao nhiêu của Lâm Lâm, vươn tay cầm lấy cốc cà phê trên bàn, không thèm nhìn kỹ đã uống một ngụm lớn, trong nháy mắt cảm giác đau đớn từ lưỡi bùng phát.

Chưa kịp phản ứng, Hứa Hạ Châu đã bất cẩn nuốt hết cà phê trong miệng. Hành vi này vô cùng mất trí, trực tiếp mở rộng diện tích bị thương, toàn bộ thực quản của y bị bỏng đau đớn.

Mặt y bình tĩnh, ra vẻ ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, cố gắng để những giọt nước mắt nóng hổi chảy ngược vào trong.

Mà giờ phút này Lâm Lâm hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của Hứa Hạ Châu, anh còn đang bận nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động ở góc bàn, sững sờ.

Hai mươi phút trước, anh còn đang phàn nàn với một người bạn cùng phòng khác hồi đại học về tình cảnh đi xem mắt bi thảm của mình, Trình Văn Gia còn lấy Hứa Hạ Châu làm ví dụ để an ủi anh, nói mấy người nổi tiếng hồi đại học không phải cũng bị mẹ ép đi xem mắt đấy à?

Lúc ấy Lâm Lâm còn hi hi ha ha với Trình Văn Gia, mới cười được một nửa đã thấy nhân vật hai người thảo luận đi vào cửa, nói chuyện vài câu với nhân viên phục vụ sau đó đến thẳng chỗ mình.

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại, họ ngồi đối diện nhau, hai người nhìn nhau hơn mười phút mà vẫn không nói lời nào.